Diệp Tưởng dùng hết sức chạy một hồi. Khi mà hắn và Ôn Vũ Phàm gần như kiệt sức thì bọn họ vẫn chưa chạy tới đích!
Cuối cùng, Diệp Tưởng đứng lại.
Rõ ràng cứ tiếp tục chạy cũng không giải quyết vấn đề vì nơi này khôngthể nào chạy tới đích được! Cứ cắm đầu chạy cũng chỉ phí sức mà thôi!
Ôn Vũ Phàm cũng nhận ra vấn đề. Nàng cũng vắt óc suy nghĩ. Nếu đổi lạilà một người phụ nữ bình thường thì có lẽ nàng ta đã sớm hoang mang losợ chẳng nghĩ được gì, nhưng Ôn Vũ Phàm đã quen với chuyện tự mình suynghĩ rồi. Huống chi nàng cũng biết lo lắng cũng vô dụng vì đây là điềumà Bạch Vũ Sóc đã không ít lần nhấn mạnh với bọn họ.
Nhưng bởi vì nàng đang đóng vai Phùng Yên Vũ, cho nên một tay vẫn phảiôm con gái, tay kia nắm lấy cánh tay của Diệp Tưởng sau đó nói:
- Chúng ta phải làm sao đây anh?
Nhưng nàng vừa nói xong câu này thì bỗng nhiên......
- Cót két !
Tiếng động này vốn vô cùng bình thường nhưng hiện tại nó lại có vẻ nhưlà âm thanh phát ra từ sâu bên trong địa ngục! Ngay cả Diệp Tưởng cũnggiật nẩy mình!
Sao lại như vậy !
Hắn đưa tay chân khua khoắng, sau đó bỗng nhiên hắn sờ được cánh cửa. Cảm giác truyền lại có vẻ vô cùng chân thực!
Chẳng lẽ......
Chẳng lẽ là......
Trong đầu của Diệp Tưởng hiện lên 3 chữ “quỷ đả tường”!
Nhưng Diệp Tưởng còn chưa kịp suy nghĩ gì thì hắn lại tiếp tục nghe được những âm thanh giống như tiếng vỏ trứng vỡ phát ra!
Trời đất.....
Chẳng lẽ...... quá trình “nứt vỏ trứng” không lẽ còn đang tiếp tục diễn ra?
Chẳng lẽ trước kia âm thanh mà hắn nghe được khiến hắn lầm tưởng là có hai quỷ hồn thật ra...... chỉ là một?
Âm thanh đó ngay sau đó im bặt đi!
Diệp Tưởng lập tức đóng cửa lại, sau đó hắn kéo tay của Ôn Vũ Phàm định bỏ trốn.....
Nhưng mà......
Bọn họ trốn được sao?
Trốn đi đâu bây giờ?
Chạy cũng chẳng thoát được, hơn nữa lại còn phí sức!
Diệp Tưởng cắn răng rồi nói một câu:
- Liều mạng thôi! Yên Vũ, em chiếu cố cho Lỵ Lỵ nhé !
Diệp Tưởng đã không còn sự lựa chọn. Hắn đi tới phía trước rồi duỗi tayphải khua khoắng. Dù sao hắn cũng là quỷ sai, việc gì phải sợ chứ? Nếuquỷ hồn thật sự xuất hiện chỗ cánh cửa, hắn có thể xác định được vị trícủa nó và khoá nó lại! Cho dù thứ đó là quỷ hồn cũng được, mà vong linhcũng được, chỉ cần bị khoá lại thì nó sẽ không còn đáng sợ nữa!
Đồng thời hắn cũng lấy may mắn khi hắn là quỷ sai! Nếu hắn vẫn cầm giàycao gót, trước đó hắn đã sử dụng rồi nên phải tới 30 phút sau hắn mới có thể sử dụng lần hai. Như vậy hắn và Ôn Vũ Phàm sẽ không tránh khỏi cụcdiện phải chết mười mươi!
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ tới những chuyện khác thì cánh cửa kialại phát ra những âm thanh « Cọt kẹt cọt kẹt »! Diệp Tưởng khi vươn tayra cũng đụng phải cánh cửa đó.
Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy không biết y có làm đúng hay không khi khép lại cánh cửa kia!
Hay là cứ để nó mở thì tốt hơn nhỉ? Âm thanh tiếng vỏ trứng nứt ra đã im bặt. Không biết thứ là quỷ hay gì gì đó đã ra ngoài hay chưa. Đóng lạicó vẻ như vô dụng, cứ để nó mở ra có lẽ......
Khi Diệp Tưởng nghĩ đến đây , hắn bỗng cảm giác được cánh cửa kia bị một cỗ lực lượng đẩy cửa về phía sau!
Có « người » đang đẩy cánh cửa này!
Diệp Tưởng không hề do dự lập tức phóng ra xiềng xích bắt quỷ!
Dù sao cũng chỉ là một cánh cửa, vị trí của quỷ hồn đã bị khoá, khoảngcách lại rất gần. Nếu còn thất thủ nữa, Diệp Tưởng không bằng đập đầuvào gối tự sát thôi!
Xiềng xích rõ ràng quấn vào một thứ gì đó! Ngay sau đó, Diệp Tưởng quấtxích muốn trói thứ đó lại! Chỉ cần thành công bắt được quỷ hồn này, mọichuyện sẽ thành công! Khi đó, cho dù là lệ quỷ ngàn năm cũng sẽ bị tróiyên một chỗ không thể nhúc nhích trừ phi nó giãy thoát xiềng xích!
Xiềng xích bắt quỷ thu lại sau đó ngay lập tức trói chặt lấy thứ ở phía trước!
Trói được rồi !
Diệp Tưởng đột nhiên cảm giác như hắn đã trói được thứ gì đó. Nhưng ngay sau đó mặt hắn xanh như chàm đổ.
Bởi vì, hắn cảm giác được phía đầu bên kia trống không! Hắn vưa tay sờ thì phát hiện hoá ra thứ mình trói lại là tay nắm cửa!
Nó né được rồi!
Diệp Tưởng hoảng hồn vội xoay người hô lớn:
- Yên Vũ ! Mau chạy đi!
Chạy mau ! Chạy mau ! Chạy mau lên!
Ôn Vũ Phàm nghe được Diệp Tưởng nói câu này lạp tức ý thực được hànhđộng bắt quỷ đã thất bại! Nàng lập tức ôm con gái cắm đầu cắm cổ chạy!Diệp Tưởng cũng co giò chạy giống như báo châu Phi khi săn mồi vậy!
Đừng!
Đừng mà!
Lúc này Diệp Tưởng mới phát hiện Ôn Vũ Phàm đã chiếm cứ một phần quan trọng trong lòng hắn!
Cú phóng người này được hắn thể hiện tốt hơn những gì mà hắn có thể làm. Hắn không giống như người vừa chạy đường dài còn đang đuối sức. Hắn một lần nữa phóng ra xiềng xích!
Thời gian đã qua 6 giây!
Nhưng đáng buồn là hoàn cảnh tối tăm và quá trống trải đã hạn chế quánhiều năng lực của quỷ sai . Xiềng xích tuy được phóng ra nhưng chẳngthấy đụng phải thứ gì. Trên thực tế, chỉ dựa vào cảm giác để phóng raxiềng xích trong khi quanh mình là màn đêm dày đặc thật sự quá khó!
Hiện tại Ôn Vũ Phàm chẳng có gì cả! Trong [ Xe khách khủng bố ] nàng lấy được hai tấm thôi hồn phù, nhưng kết quả là một tấm được dùng lúc cuốiphim để cứu Diệp Tưởng và Chu Định Quân, tấm còn lại sau này bán cho Chu Định Quân! Mảnh gương quỷ cũng đã đưa cho Tề Tình Tình! Huống chi nàngcòn ôm theo đứa nhỏ nên nàng chẳng thể nào chạy nhanh được!
Trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần bị quỷ hồn bắt được, nàng sẽ chết chắc!
- Yên Vũ!
Diệp Tưởng lúc này thật sự thực sợ hãi, bởi vì hắn chẳng nhìn thấy gìcả. Hắn thật sự rất lo Ôn Vũ Phàm sẽ chết! Nếu điều đó diễn ra thật thìtrừ phi màn này có NG, bằng không nàng cũng tuyệt đối không thể sốngnổi!
Diệp Tưởng chỉ có thể vung xiềng xích tứ tung! Nếu vượt qua 10 giây, hắn sẽ phải trả gấp đôi vé chuộc cái chết! Tổng cộng hắn sẽ phải trả đến1500 tấm!
Nhưng hắn không thể thu hồi xiềng xích, vì nếu hắn làm vậy, hắn và Ôn Vũ Phàm đều sẽ chết ở đây!
Bọn họ đều phải chết !
Diệp Tưởng lại vung xiềng xích ra lần nữa! Thời gian đã trôi đi được 10 giây rồi!
Ôn Vũ Phàm ôm Ngụy Lỵ Lỵ cắm đầu cắm cổ chạy cho dù nàng biết dù mình có chạy được bao xa cũng sẽ trở về chỗ cũ. Đúng lúc này, Ôn Vũ Phàm cảmthấy sau lưng có một cỗ khí tức rất khủng bố. Nàng dám chắc quỷ hồn chết chóc ở phía sau sẽ kéo nàng lôi vào trong âm tào địa phủ!
- Loẻng xoẻng !
Xiềng xích rốt cục đã thành công trói được quỷ hồn!
Diệp Tưởng thở phào! Xiềng xích chỉ có tác dụng với quỷ hồn. Nếu làngười, nó sẽ không trói được đối phương! Sau đó hắn nhanh tay thu lạixiềng xích sau đó trói lại thứ đó!
Ôn Vũ Phàm cũng cảm thấy có một cỗ lực lượng đang túm lấy tóc nàng.
Giây thứ mười hai!
Ngay sau đó Diệp Tưởng cảm giác được tim hắn đập thình thịch, rồi hắncảm giác được ở đầu kia của xiềng xích đang rung lắc dữ dội, cảm giácnhư hắn đang cố gắng giam cầm một con quái thú khổng lồ vậy!
Chỉ có thể khoá được linh thể là một điều hạn chế rất lớn với quỷ saikhi đang trong giai đoạn trưởng thành. « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng13 lại quá thiếu dữ liệu và tư liệu nói về quỷ sai, nên có rất nhiềuchuyện Diệp Tưởng phải tự mình mò mẫm. Diệp Tưởng vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm trong việc bắt quỷ, nên hắn cũng chẳng có nhiều biện pháp khiđối mặt với hoàn cảnh như vậy!
Tay hắn tuy vẫn nắm chặt lấy xiềng xích, nhưng quỷ hồn kia càng giãy mãnh liệt hơn!
Diệp Tưởng vừa phải khoá lại quỷ hồn, vừa phải đi tới để trói nó lại!
Diệp Tưởng biết nếu lần này quỷ hồn còn có thể né tránh, hắn tuyệt đốisẽ không cho rằng mình sẽ may mắn bắt được nó thêm lần nữa! Huống chi,thời gian nếu vượt qua 20 giây, hắn sẽ phải trả thêm 750 tấm vé chuộccái chết nữa! Hắn cũng không phải là đại gia, làm gì có lắm vé chuộc cái chết như vậy!
15 giây!
Đúng lúc này, bỗng nhiên Ôn Vũ Phàm chạy tới, giúp Diệp Tưởng giữ chặt lấy xiềng xích đang lắc lư một cách dữ dội.
- Mau, mau đi anh Ngụy Liễm!
Ôn Vũ Phàm lúc này đã đặt Ngụy Lỵ Lỵ xuống đất. Tuy rằng nàng rất thíchngười“con gái ” này, nhưng nàng cũng là người phân rõ nặng nhẹ. Nếu đểquỷ hồn này giãy ra thêm một lần nữa, nàng và Diệp Tưởng chắc chắn sẽtoi mạng!
Có Ôn Vũ Phàm hỗ trợ, Diệp Tưởng cũng được san sẽ bớt gánh nặng, cho dùnàng cũng chỉ là một người con gái yếu đuối. Diệp Tưởng bước tới phíatrước.
18 giây!
Hắn giơ lên xiềng xích sau đó trói chặt lại!
- Leng keng !
Âm thanh trong trẻo như thiên âm vang lên!
Diệp Tưởng lập tức thu lại xiềng xích!
Vừa tới 20 giây!
Tí thì toi! Chút nữa thì quá 20 giây rồi!
Diệp Tưởng chờ Ôn Vũ Phàm ôm lấy Ngụy Lỵ Lỵ. Cô bé không ngờ đã thức giấc!
- Ba mẹ ơi ! Đây là đâu vậy?
Diệp Tưởng vội vàng nói:
- Lỵ Lỵ ngoan nào! Ba mẹ đang chơi trò chơi, Lỵ Lỵ ngoan mau ngủ tiếp đi nhé!
Tiếp đó, hắn kéo tay Ôn Vũ Phàm tiếp tục trốn! Không biết lúc này bọn họ có gặp phải chuyện quỷ đả tường nữa không?
Căn cứ theo bản vẽ thiết kế, hắn và Ôn Vũ Phàm chạy tới phòng khách. Hắn cố ý lựa chọn một phương hướng. Được một hồi thì hắn đụng phải ghế sôpha!
Giống hệt như trong bản vẽ thiết kế! Chỗ này quả thực có ghế sô pha!
Chỗ này quả nhiên vẫn là « Quỷ Đầu quán! Chỉ là không gian bên trong «Quỷ Đầu quán » đã có biến hóa không nhỏ! Rõ ràng chuyện này có quan hệmật thiết tới những tấm gương!
Lúc này Diệp Tưởng nói với Ôn Vũ Phàm:
- Yên Vũ à ! Em chuẩn bị sẵn sàng nhé......
Hắn quyết định xông tới!
Thẳng thắn mà nói, nếu có Lý Duy Tư ở đây thì bàn tay đẫm máu của hắn là thứ rất hữu hiệu dùng để đối phó với loại không gian nguyền rủa này.Nên biết rằng, Diệp Tưởng đang là quỷ sai trong giai đoạn trưởng thànhnên hắn chỉ có thể đối phó được với linh thể, còn nguyền rủa thì hắnchịu chẳng làm gì được. Nếu quả thật không gian bên trong « Quỷ Đầu quán » phát sinh dị biến, hắn thật sự không dám tin tưởng mình có thể chạythoát.
Nếu có mảnh gương quỷ ở đây thì hay. Bọn họ có lẽ sẽ có cách trốn thoátnếu chui vào trong thế giới trong gương. Cho dù phải đối mặt với nữ quỷLâm Lam Huyên thì Diệp Tưởng cũng có lòng tin có thể đối phó được.
Nhưng hiện tại......
Hơn nữa, hắn cũng biết......hắn cũng không thể giam cầm quỷ hồn kia quá lâu!
Nguyên nhân rất đơn giản...... Quy tắc nguyền rủa giảm dần!
Hắn vừa rồi đã sử dụng xiềng xích lần thứ 2, hơn nữa, phải gần 20 giâyhắn mới khoá được thứ kia. Căn cứ theo quy tắc này thì khả năng tróibuộc của xiềng xích bắt quỷ đã bị suy yếu. Cộng thêm việc quỷ hồn đó đãtránh né thành công trong lần đầu tiên...... Bởi vậy, bọn họ không cónhiều thời gian!
Hơn nữa, Diệp Tưởng cũng cảm ứng được sự giãy dụa của quỷ hồn đó. Nógiãy còn mạnh hơn Lâm Lam Huyên trong [Khách sạn ma ám] rất nhiều!
Diệp Tưởng đã không còn sự lựa chọn nào khác!
Hắn phải nghĩ cách chạy tới gặp đám người Phương Lãnh trước khi quỷ hồn giãy ra khỏi xiềng xích!
Bằng không, hắn sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này!
Bởi vì, khả năng trói buộc của xiềng xích bắt quỷ sẽ yếu đi khi hắn sử dụng nó lần thứ ba......
Cuối cùng, Diệp Tưởng đứng lại.
Rõ ràng cứ tiếp tục chạy cũng không giải quyết vấn đề vì nơi này khôngthể nào chạy tới đích được! Cứ cắm đầu chạy cũng chỉ phí sức mà thôi!
Ôn Vũ Phàm cũng nhận ra vấn đề. Nàng cũng vắt óc suy nghĩ. Nếu đổi lạilà một người phụ nữ bình thường thì có lẽ nàng ta đã sớm hoang mang losợ chẳng nghĩ được gì, nhưng Ôn Vũ Phàm đã quen với chuyện tự mình suynghĩ rồi. Huống chi nàng cũng biết lo lắng cũng vô dụng vì đây là điềumà Bạch Vũ Sóc đã không ít lần nhấn mạnh với bọn họ.
Nhưng bởi vì nàng đang đóng vai Phùng Yên Vũ, cho nên một tay vẫn phảiôm con gái, tay kia nắm lấy cánh tay của Diệp Tưởng sau đó nói:
- Chúng ta phải làm sao đây anh?
Nhưng nàng vừa nói xong câu này thì bỗng nhiên......
- Cót két !
Tiếng động này vốn vô cùng bình thường nhưng hiện tại nó lại có vẻ nhưlà âm thanh phát ra từ sâu bên trong địa ngục! Ngay cả Diệp Tưởng cũnggiật nẩy mình!
Sao lại như vậy !
Hắn đưa tay chân khua khoắng, sau đó bỗng nhiên hắn sờ được cánh cửa. Cảm giác truyền lại có vẻ vô cùng chân thực!
Chẳng lẽ......
Chẳng lẽ là......
Trong đầu của Diệp Tưởng hiện lên 3 chữ “quỷ đả tường”!
Nhưng Diệp Tưởng còn chưa kịp suy nghĩ gì thì hắn lại tiếp tục nghe được những âm thanh giống như tiếng vỏ trứng vỡ phát ra!
Trời đất.....
Chẳng lẽ...... quá trình “nứt vỏ trứng” không lẽ còn đang tiếp tục diễn ra?
Chẳng lẽ trước kia âm thanh mà hắn nghe được khiến hắn lầm tưởng là có hai quỷ hồn thật ra...... chỉ là một?
Âm thanh đó ngay sau đó im bặt đi!
Diệp Tưởng lập tức đóng cửa lại, sau đó hắn kéo tay của Ôn Vũ Phàm định bỏ trốn.....
Nhưng mà......
Bọn họ trốn được sao?
Trốn đi đâu bây giờ?
Chạy cũng chẳng thoát được, hơn nữa lại còn phí sức!
Diệp Tưởng cắn răng rồi nói một câu:
- Liều mạng thôi! Yên Vũ, em chiếu cố cho Lỵ Lỵ nhé !
Diệp Tưởng đã không còn sự lựa chọn. Hắn đi tới phía trước rồi duỗi tayphải khua khoắng. Dù sao hắn cũng là quỷ sai, việc gì phải sợ chứ? Nếuquỷ hồn thật sự xuất hiện chỗ cánh cửa, hắn có thể xác định được vị trícủa nó và khoá nó lại! Cho dù thứ đó là quỷ hồn cũng được, mà vong linhcũng được, chỉ cần bị khoá lại thì nó sẽ không còn đáng sợ nữa!
Đồng thời hắn cũng lấy may mắn khi hắn là quỷ sai! Nếu hắn vẫn cầm giàycao gót, trước đó hắn đã sử dụng rồi nên phải tới 30 phút sau hắn mới có thể sử dụng lần hai. Như vậy hắn và Ôn Vũ Phàm sẽ không tránh khỏi cụcdiện phải chết mười mươi!
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ tới những chuyện khác thì cánh cửa kialại phát ra những âm thanh « Cọt kẹt cọt kẹt »! Diệp Tưởng khi vươn tayra cũng đụng phải cánh cửa đó.
Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy không biết y có làm đúng hay không khi khép lại cánh cửa kia!
Hay là cứ để nó mở thì tốt hơn nhỉ? Âm thanh tiếng vỏ trứng nứt ra đã im bặt. Không biết thứ là quỷ hay gì gì đó đã ra ngoài hay chưa. Đóng lạicó vẻ như vô dụng, cứ để nó mở ra có lẽ......
Khi Diệp Tưởng nghĩ đến đây , hắn bỗng cảm giác được cánh cửa kia bị một cỗ lực lượng đẩy cửa về phía sau!
Có « người » đang đẩy cánh cửa này!
Diệp Tưởng không hề do dự lập tức phóng ra xiềng xích bắt quỷ!
Dù sao cũng chỉ là một cánh cửa, vị trí của quỷ hồn đã bị khoá, khoảngcách lại rất gần. Nếu còn thất thủ nữa, Diệp Tưởng không bằng đập đầuvào gối tự sát thôi!
Xiềng xích rõ ràng quấn vào một thứ gì đó! Ngay sau đó, Diệp Tưởng quấtxích muốn trói thứ đó lại! Chỉ cần thành công bắt được quỷ hồn này, mọichuyện sẽ thành công! Khi đó, cho dù là lệ quỷ ngàn năm cũng sẽ bị tróiyên một chỗ không thể nhúc nhích trừ phi nó giãy thoát xiềng xích!
Xiềng xích bắt quỷ thu lại sau đó ngay lập tức trói chặt lấy thứ ở phía trước!
Trói được rồi !
Diệp Tưởng đột nhiên cảm giác như hắn đã trói được thứ gì đó. Nhưng ngay sau đó mặt hắn xanh như chàm đổ.
Bởi vì, hắn cảm giác được phía đầu bên kia trống không! Hắn vưa tay sờ thì phát hiện hoá ra thứ mình trói lại là tay nắm cửa!
Nó né được rồi!
Diệp Tưởng hoảng hồn vội xoay người hô lớn:
- Yên Vũ ! Mau chạy đi!
Chạy mau ! Chạy mau ! Chạy mau lên!
Ôn Vũ Phàm nghe được Diệp Tưởng nói câu này lạp tức ý thực được hànhđộng bắt quỷ đã thất bại! Nàng lập tức ôm con gái cắm đầu cắm cổ chạy!Diệp Tưởng cũng co giò chạy giống như báo châu Phi khi săn mồi vậy!
Đừng!
Đừng mà!
Lúc này Diệp Tưởng mới phát hiện Ôn Vũ Phàm đã chiếm cứ một phần quan trọng trong lòng hắn!
Cú phóng người này được hắn thể hiện tốt hơn những gì mà hắn có thể làm. Hắn không giống như người vừa chạy đường dài còn đang đuối sức. Hắn một lần nữa phóng ra xiềng xích!
Thời gian đã qua 6 giây!
Nhưng đáng buồn là hoàn cảnh tối tăm và quá trống trải đã hạn chế quánhiều năng lực của quỷ sai . Xiềng xích tuy được phóng ra nhưng chẳngthấy đụng phải thứ gì. Trên thực tế, chỉ dựa vào cảm giác để phóng raxiềng xích trong khi quanh mình là màn đêm dày đặc thật sự quá khó!
Hiện tại Ôn Vũ Phàm chẳng có gì cả! Trong [ Xe khách khủng bố ] nàng lấy được hai tấm thôi hồn phù, nhưng kết quả là một tấm được dùng lúc cuốiphim để cứu Diệp Tưởng và Chu Định Quân, tấm còn lại sau này bán cho Chu Định Quân! Mảnh gương quỷ cũng đã đưa cho Tề Tình Tình! Huống chi nàngcòn ôm theo đứa nhỏ nên nàng chẳng thể nào chạy nhanh được!
Trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần bị quỷ hồn bắt được, nàng sẽ chết chắc!
- Yên Vũ!
Diệp Tưởng lúc này thật sự thực sợ hãi, bởi vì hắn chẳng nhìn thấy gìcả. Hắn thật sự rất lo Ôn Vũ Phàm sẽ chết! Nếu điều đó diễn ra thật thìtrừ phi màn này có NG, bằng không nàng cũng tuyệt đối không thể sốngnổi!
Diệp Tưởng chỉ có thể vung xiềng xích tứ tung! Nếu vượt qua 10 giây, hắn sẽ phải trả gấp đôi vé chuộc cái chết! Tổng cộng hắn sẽ phải trả đến1500 tấm!
Nhưng hắn không thể thu hồi xiềng xích, vì nếu hắn làm vậy, hắn và Ôn Vũ Phàm đều sẽ chết ở đây!
Bọn họ đều phải chết !
Diệp Tưởng lại vung xiềng xích ra lần nữa! Thời gian đã trôi đi được 10 giây rồi!
Ôn Vũ Phàm ôm Ngụy Lỵ Lỵ cắm đầu cắm cổ chạy cho dù nàng biết dù mình có chạy được bao xa cũng sẽ trở về chỗ cũ. Đúng lúc này, Ôn Vũ Phàm cảmthấy sau lưng có một cỗ khí tức rất khủng bố. Nàng dám chắc quỷ hồn chết chóc ở phía sau sẽ kéo nàng lôi vào trong âm tào địa phủ!
- Loẻng xoẻng !
Xiềng xích rốt cục đã thành công trói được quỷ hồn!
Diệp Tưởng thở phào! Xiềng xích chỉ có tác dụng với quỷ hồn. Nếu làngười, nó sẽ không trói được đối phương! Sau đó hắn nhanh tay thu lạixiềng xích sau đó trói lại thứ đó!
Ôn Vũ Phàm cũng cảm thấy có một cỗ lực lượng đang túm lấy tóc nàng.
Giây thứ mười hai!
Ngay sau đó Diệp Tưởng cảm giác được tim hắn đập thình thịch, rồi hắncảm giác được ở đầu kia của xiềng xích đang rung lắc dữ dội, cảm giácnhư hắn đang cố gắng giam cầm một con quái thú khổng lồ vậy!
Chỉ có thể khoá được linh thể là một điều hạn chế rất lớn với quỷ saikhi đang trong giai đoạn trưởng thành. « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng13 lại quá thiếu dữ liệu và tư liệu nói về quỷ sai, nên có rất nhiềuchuyện Diệp Tưởng phải tự mình mò mẫm. Diệp Tưởng vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm trong việc bắt quỷ, nên hắn cũng chẳng có nhiều biện pháp khiđối mặt với hoàn cảnh như vậy!
Tay hắn tuy vẫn nắm chặt lấy xiềng xích, nhưng quỷ hồn kia càng giãy mãnh liệt hơn!
Diệp Tưởng vừa phải khoá lại quỷ hồn, vừa phải đi tới để trói nó lại!
Diệp Tưởng biết nếu lần này quỷ hồn còn có thể né tránh, hắn tuyệt đốisẽ không cho rằng mình sẽ may mắn bắt được nó thêm lần nữa! Huống chi,thời gian nếu vượt qua 20 giây, hắn sẽ phải trả thêm 750 tấm vé chuộccái chết nữa! Hắn cũng không phải là đại gia, làm gì có lắm vé chuộc cái chết như vậy!
15 giây!
Đúng lúc này, bỗng nhiên Ôn Vũ Phàm chạy tới, giúp Diệp Tưởng giữ chặt lấy xiềng xích đang lắc lư một cách dữ dội.
- Mau, mau đi anh Ngụy Liễm!
Ôn Vũ Phàm lúc này đã đặt Ngụy Lỵ Lỵ xuống đất. Tuy rằng nàng rất thíchngười“con gái ” này, nhưng nàng cũng là người phân rõ nặng nhẹ. Nếu đểquỷ hồn này giãy ra thêm một lần nữa, nàng và Diệp Tưởng chắc chắn sẽtoi mạng!
Có Ôn Vũ Phàm hỗ trợ, Diệp Tưởng cũng được san sẽ bớt gánh nặng, cho dùnàng cũng chỉ là một người con gái yếu đuối. Diệp Tưởng bước tới phíatrước.
18 giây!
Hắn giơ lên xiềng xích sau đó trói chặt lại!
- Leng keng !
Âm thanh trong trẻo như thiên âm vang lên!
Diệp Tưởng lập tức thu lại xiềng xích!
Vừa tới 20 giây!
Tí thì toi! Chút nữa thì quá 20 giây rồi!
Diệp Tưởng chờ Ôn Vũ Phàm ôm lấy Ngụy Lỵ Lỵ. Cô bé không ngờ đã thức giấc!
- Ba mẹ ơi ! Đây là đâu vậy?
Diệp Tưởng vội vàng nói:
- Lỵ Lỵ ngoan nào! Ba mẹ đang chơi trò chơi, Lỵ Lỵ ngoan mau ngủ tiếp đi nhé!
Tiếp đó, hắn kéo tay Ôn Vũ Phàm tiếp tục trốn! Không biết lúc này bọn họ có gặp phải chuyện quỷ đả tường nữa không?
Căn cứ theo bản vẽ thiết kế, hắn và Ôn Vũ Phàm chạy tới phòng khách. Hắn cố ý lựa chọn một phương hướng. Được một hồi thì hắn đụng phải ghế sôpha!
Giống hệt như trong bản vẽ thiết kế! Chỗ này quả thực có ghế sô pha!
Chỗ này quả nhiên vẫn là « Quỷ Đầu quán! Chỉ là không gian bên trong «Quỷ Đầu quán » đã có biến hóa không nhỏ! Rõ ràng chuyện này có quan hệmật thiết tới những tấm gương!
Lúc này Diệp Tưởng nói với Ôn Vũ Phàm:
- Yên Vũ à ! Em chuẩn bị sẵn sàng nhé......
Hắn quyết định xông tới!
Thẳng thắn mà nói, nếu có Lý Duy Tư ở đây thì bàn tay đẫm máu của hắn là thứ rất hữu hiệu dùng để đối phó với loại không gian nguyền rủa này.Nên biết rằng, Diệp Tưởng đang là quỷ sai trong giai đoạn trưởng thànhnên hắn chỉ có thể đối phó được với linh thể, còn nguyền rủa thì hắnchịu chẳng làm gì được. Nếu quả thật không gian bên trong « Quỷ Đầu quán » phát sinh dị biến, hắn thật sự không dám tin tưởng mình có thể chạythoát.
Nếu có mảnh gương quỷ ở đây thì hay. Bọn họ có lẽ sẽ có cách trốn thoátnếu chui vào trong thế giới trong gương. Cho dù phải đối mặt với nữ quỷLâm Lam Huyên thì Diệp Tưởng cũng có lòng tin có thể đối phó được.
Nhưng hiện tại......
Hơn nữa, hắn cũng biết......hắn cũng không thể giam cầm quỷ hồn kia quá lâu!
Nguyên nhân rất đơn giản...... Quy tắc nguyền rủa giảm dần!
Hắn vừa rồi đã sử dụng xiềng xích lần thứ 2, hơn nữa, phải gần 20 giâyhắn mới khoá được thứ kia. Căn cứ theo quy tắc này thì khả năng tróibuộc của xiềng xích bắt quỷ đã bị suy yếu. Cộng thêm việc quỷ hồn đó đãtránh né thành công trong lần đầu tiên...... Bởi vậy, bọn họ không cónhiều thời gian!
Hơn nữa, Diệp Tưởng cũng cảm ứng được sự giãy dụa của quỷ hồn đó. Nógiãy còn mạnh hơn Lâm Lam Huyên trong [Khách sạn ma ám] rất nhiều!
Diệp Tưởng đã không còn sự lựa chọn nào khác!
Hắn phải nghĩ cách chạy tới gặp đám người Phương Lãnh trước khi quỷ hồn giãy ra khỏi xiềng xích!
Bằng không, hắn sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này!
Bởi vì, khả năng trói buộc của xiềng xích bắt quỷ sẽ yếu đi khi hắn sử dụng nó lần thứ ba......
/1014
|