- Lúc ấy, tôiliền nói: « Cái động này hình như chúng ta chưa thấy qua phải không? ».Anh trai cậu gật đầu nói: « Phải! Nếu tôi không nhớ lầm thì khi tan tầmtôi cũng đã tới đây xem xét nhưng cũng không có cửa động này. ». Sau đóba chúng tôi im lặng một hồi. Cuối cùng thì người phá vỡ sự yên lặng làanh trai cậu: « Chúng ta vào xem đi». Tôi và cô Dương vốn định nói gì đó nhưng không biết tại sao lại không nói mà chỉ gật đầu.
- Tiếp đó không biết vì sao chúng tôi lại đi vào. Vừa đi vào cửa độngnày thì chúng tôi đã cảm thấy nói tối đến mức đáng sợ. Hơn nữa cửa độngvô cùng hẹp, muốn đi vào bên trong thì phải chống tay bò tới trước. Lúcấy, từ ánh sáng của đèn pin, chúng tôi phát hiện hình như chất đá củavách đá trong cửa động này khác với chất đá của ngọn núi. Hang động nàydốc xuống dưới. Càng đi xuống thì tim tôi lại đập càng nhanh. Tôi cứ cảm thấy như ở dưới đó có một thứ gì đó rất khủng bố. Hơn nữa, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn khi tôi càng đi xuống sâu.
Phía dưới có thứ gì đó khủng bố......
Diệp Tưởng đột nhiên nhớ lại khi hắn ngã chổng vó trong phòng tắm côngcộng, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi khi nhìn lỗ thoát nước.Lúc ấy hắn như có cảm giác có thứ gì đó rất khủng bố đang ở phía dướicủa lỗ thoát nước đó. Phải biết rằng hắn là quỷ sai chứ không phải linhmôi sư nên thông thường hắn sẽ không có linh cảm tử vong. Tình huống của Chu Trần Dục lúc ấy khá giống với tình huống mà hắn gặp phải.
- Khi đó, tôi đã cảm thấy sợ hãi muốn quay đầu rồi, nhưng không biết tại làm sao mà dù có nghĩ như thế nhưng tôi giống như bị thứ gì đó lôi cuốn muốn tiếp tục bò xuống. Không chỉ có tôi mà anh trai cậu và cô Dươngcũng giống như vậy. Lúc ấy người đi đầu vẫn là anh trai cậu.
- Càng xuống bên dưới thì hang động này càng lúc càng rộng ra. Chỉ là,cảm giác sợ hãi càng lúc càng mãnh liệt như muốn bóp nghẹt con tim tôi.Lúc ấy chúng tôi đều ngừng thở, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng khôngdám tạo ra. Hơn nữa càng xuống sâu thì hang động này lại càng dốc.
- Đến sau này, cửa hang mở rộng đến độ dù cho ba người chúng tôi có đicùng nhau cũng không chật, hơn nữa phần đỉnh cửa động cũng cao lên khiến chúng tôi không cần phải bò nữa mà có thể đứng lên đi về phía trước.Không khí lúc đó cũng càng lúc càng quái dị. Tôi dùng đèn pin chiếu lênvách động. Không ngờ đá ở trong động có màu đen xì. Mặt đường trở nênkhá gập ghềnh, càng đi vào sâu lại càng khó đi.
- Lúc này, cô Dương nói: « Sao cái hang này lại sâu thế nhỉ? Đến bây giờ mà chúng ta vẫn chưa đi tới nơi tận cùng của hang sao? Hơn nữa, khôngbiết có phải tôi gặp ảo giác hay không nhưng hang này càng lúc càng dốcthì phải. Nếu cứ tiếp tục xuống nữa thì không biết cái hang này dẫn đếnchỗ nào? ». Tôi cũng có chung một suy nghĩ nói: « Đúng vậy! Không lẽ cái này nối thẳng đến tâm Trái Đất? ». Anh trai cậu lại không hó hé nửa lời cứ cắm mặt đi về phía trước không hề dừng lại. Điều này khiến tôi cảmthấy có điều gì đó bất thường.
- Vì thế, tôi liền đi tới nói với anh trai cậu: « Này Kỷ Nhất Chu! Cậucó suy nghĩ gì không? ». Sắc mặt của Kỷ Nhất Chu như dại ra. Sau đó cậuta lại tiếp tục cắm cúi đi về phía trước. Đi được một đoạn thì cậu tađứng lại sau đó quay đầu nói với tôi: « Hai người có nghe được tiếng gìkhông? ». Tôi thấy cậu ta nói vậy bèn nghểnh tai lên để lắng nghe.Nhưng âm thanh duy nhất ở chỗ này chỉ là tiếng bước chân của chúng tôimà thôi, còn ngoài ra chẳng có âm thanh gì khác cả. Cho nên tôi mới trảlời bằng một giọng ngạc nhiên:« Không có! ». Lúc ấy cậu ta lại nói mộtcâu rất quái dị: « Tôi nghe được trong này truyền tới một âm thanh thảm thiết ».
- Tôi nghe thấy như vậy bèn ngẩn ra rồi hỏi: « Tiếng kêu thảm thiết? Đâu có đâu? ». Anh trai cậu trả lời: « Tôi rõ ràng nghe được mà! Ở bên dưới này này.....Ở dưới đó có tiếng kêu la thảm thiết của rất nhiều người.À, âm thanh đó lại vang lên rồi...... ». Câu nói của anh trai cậu khiến tôi và cô Dương sởn cả tóc gáy. Trong động lúc này rất yên tĩnh, làm gì có tiếng kêu la thảm thiết nào? Anh trai cậu lúc đó phản ứng càng lúccàng dữ dội. Cậu ta bịt kín hai tai sau đó nói với giọng hoảng sợ: «Không, không...... Có rất nhiều người đang kêu la thảm thiết..... Cóđàn ông, có đàn bà, có trẻ nhỏ, hình như có cả người già..... Có baonhiêu người tất cả vậy? Mấy trăm? Không, có lẽ phải tới mấy ngàn ngườilận..... Á! á! ». Cậu ta sau đó quỳ xuống, cố gắng bịt kín hai lỗ tailại. Bộ dạng của cậu ta khiến tôi hoài nghi không biết có phải tinh thần cậu ta có điều gì đó bất thường không, bởi vì tôi vẫn chẳng nghe đượcâm thanh gì cả. Phải biết rằng, nếu thực sự có mấy trăm hoặc mấy ngànngười kêu la thảm thiết thì cho dù họ có ở cách chúng tôi tới mấy trămmét ở bên dưới thì cũng không lý nào ngay cả một chút âm thanh chúng tôi cũng không nghe được? Nhưng sắc mặt của anh trai cậu có vẻ càng lúccàng đau đớn, hơn nữa cậu ta còn tìm đủ mọi cách bịt chặt lỗ tai lại hơn nữa.
- Tôi và cô Dương tới đỡ cậu ấy dậy. Lúc đó tôi nghi là anh cậu gặp phải ảo thính. Sắc mặt của cậu ấy lúc này trắng bệch như giấy, trên trán cậu ấy lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đôi mắt thì mở trừngtrừng, trong mắt nổi đầy tơ máu. Vẻ mặt của cậu ấy càng lúc càng méo mó và có vẻ đau đớn. Cậu ta còn nói:‘Không, đừng mà...... Đừng mà......’.Tôi lúc ấy cũng nghĩ nếu thật sự có hơn ngàn người kêu la thảm thiết,hơn nữa những tiếng kêu la ấy cứ kéo dài liên tục thì đó quả là một đòntra tấn tinh thần mà bất cứ ai cũng không chịu đựng được.
(Ảo thính : nghe được những âm thanh không có thật.)
- Quá trình này diễn ra khoảng mấy phút đồng hồ. Sau đó anh trai cậu mới lấy lại bình tĩnh mới thả tay ra. Lúc này tôi mới thở phào nói: «Nhìncậu kìa, toàn thân đầm đìa mồ hôi hết trơn rồi! Cậu làm sao vậy? Vì saocậu lại nghe được những âm thanh thảm thiết? ». Anh trai cậu trả lời: « Âm thanh đó..... thật đáng sợ. Khi nó lọt vào tai thì nó giống như âmthanh đến từ địa ngục vậy! ». Lời nói của anh cậu khiến tôi hoảng sợphải vội vàng nói: « Cậu nói gì vậy? Cái gì là âm thanh đến từ địa ngục! Sao tôi không nghe được gì vậy? ». Anh trai cậu nói: « Không phải người ta nói sau khi xuống địa ngục thì con người ta phải lên núi đao xuốngchảo dầu sao? Những âm thanh đó khiến tôi có cảm giác giống như đó thựcsự là những âm thanh của người bị đủ loại tra tấn trong địa ngục phát ra vậy...... »
Địa ngục......
Diệp Tưởng siết chặt nắm đấm. Hắn ngẫm nghĩ lại lúc đó, khi hắn nhìn lỗthoát nước kia, trong đầu hắn cũng giống như Kỷ Nhất Chu liên tưởng ngay đến hai chữ “Địa Ngục”. Vì lý do gì thế nhỉ? Vì lý do gì mà hắn tựnhiên lại nhớ tới khái niệm này? Do tên của bộ phim là [Tiêu bản ác ma ] sao? Hay là sao khi hắn bước chân vào phòng của Kỷ Nhất Chu thì hắncũng đã bắt đầu bị ảnh hưởng rồi?
Trong quá trình lắng nghe, ai nấy đều có vẻ đăm chiêu, chỉ mình «Hầu tước» là vẫn có vẻ dửng dưng.
- Lúc ấy, dựa theo lẽ thường thì nếu như gặp phải tình hình ma quái nhưvậy thì chúng tôi phải trở về nhà ngay mới phải. Nhưng anh cậu lại nói: « Tôi, tôi muốn xuống đó xem xem có phải thật sự là oan hồn trong địangục đang kêu gào thảm thiết hay không...... ». Tôi và cô Dương vốn phải phản đối cậu ấy, sau đó lập tức trở về nhà mới phải. Nhưng không hiểusao tôi giống như bị mụ đầu vậy. Tôi tự dưng cũng muốn xuống đó xem cóphải thật sự có oan hồn trong địa ngục hay không. Vì thế tôi nói: «Được rồi, nếu vậy thì chúng ta cùng nhau xuống xem». Cô Dương không hiểu sao cũng không phản đối: « Cũng được, tôi cũng xuống đó cùng các anh ».
- Chúng tôi cũng không biết mình đã đi được bao xa nữa. Anh trai cậu lúc này cũng vẫn cứ đi ở phía trước. Thoạt nhìn cậu ấy có vẻ rất khácthường. Chúng tôi đi theo sau cậu ấy, trong lòng càng lúc càng khẩntrương. Tuy khẩn trương là vậy nhưng mong muốn xuống xem phía dưới đó là gì đã thắng thế. Sau khi chúng tôi đi được khoảng 20 phút thì chiềurộng của hang động lúc này đã mở rộng ra giống như một khoảng sân rộng,nhưng phía trước càng lúc càng tối, hơn nữa mặt đường càng lúc càng dốckhiến cho người ta đi đứng rất khó khăn. Nếu không phải mặt đất ở chỗnày mấp mô lồi lõm thì rất có thể chúng tôi đã trượt thẳng xuống bêndưới rồi! Lúc này tay và chân của chúng tôi đặt vào những chỗ lồi lõmtrên mặt đất, người ép sát vào vách đá để leo xuống bên dưới. Việc đilại như lúc bình thường đã trở thành không thể.
- Lúc ấy, anh trai cậu bỗng nhiên nói: « Tôi, tôi cảm thấy như phía dưới đang có thứ gì đó.» Tim tôi đập thình thịch vì khẩn trương. Tôi vội hỏi cậu ấy: « Kỷ Nhất Chu này! Cậu...... cậu lại nghe được tiếng gì sao? » Nhưng cậu ta lại đặt tay lên lồng ngực rồi nói: « Không phải, tim...... tim tôi lúc này đang đập liên hồi, giống như có thứ gì đó...... ». Tiếp đó, khi chúng tôi tiếp tục leo xuống bên dưới, phản ứng của anh traicậu càng lúc càng dữ dội hơn. Cậu ta mở to mắt, sau đó đưa đèn pin chiếu rọi bốn phía. Cứ như vậy khoảng vài phút thì rốt cuộc...... có một bóng đeo ở bên dưới xuất hiện khi cậu ta đưa đèn pin chiếu qua! Tôi cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên bèn dưa đèn pin chiếu tới chỗ đó!
- Tiếp đó tôi nhìn thấy ở bên dưới có một bóng người đang đưa tay bámlên những chỗ lồi lên trên vách đá, hơn nữa tư thế của người này có vẻnhư đang bò lên lên! Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi. Chung quy lạicũng do lúc này Kỷ Nhất Chu có nhắc tới vong hồn địa ngục gì gì đó khiến tôi rất bồn chồn. Khi ánh sáng từ ba ngọn đèn pin của chúng tôi chụmlại cùng nhau thì rốt cuộc chúng tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng! Cảnh tượng lúc ấy tôi phải hít vào một hơi lạnh!
- Chúng tôi...... Chúng tôi nhìn thấy một thi thể đã thối rữa khô quắtlại chẳng khác gì xác ướp! Toàn thân thi thể đó đen xì như màu của lớpđá núi kia vậy, ngũ quan trên mặt đã không còn có thể nhìn rõ. Khuôn mặt của thi thể đó lúc khô quắt khô queo gần như dính sát vào hộp sọ trôngrất khủng bố. Tay của thi thể kia bám lên gờ nhô ra từ vách đá, toànthân treo cứng ở chỗ này! Y giống như một vong linh thoát ra từ địa ngục vậy!
- Tiếp đó không biết vì sao chúng tôi lại đi vào. Vừa đi vào cửa độngnày thì chúng tôi đã cảm thấy nói tối đến mức đáng sợ. Hơn nữa cửa độngvô cùng hẹp, muốn đi vào bên trong thì phải chống tay bò tới trước. Lúcấy, từ ánh sáng của đèn pin, chúng tôi phát hiện hình như chất đá củavách đá trong cửa động này khác với chất đá của ngọn núi. Hang động nàydốc xuống dưới. Càng đi xuống thì tim tôi lại đập càng nhanh. Tôi cứ cảm thấy như ở dưới đó có một thứ gì đó rất khủng bố. Hơn nữa, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn khi tôi càng đi xuống sâu.
Phía dưới có thứ gì đó khủng bố......
Diệp Tưởng đột nhiên nhớ lại khi hắn ngã chổng vó trong phòng tắm côngcộng, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi khi nhìn lỗ thoát nước.Lúc ấy hắn như có cảm giác có thứ gì đó rất khủng bố đang ở phía dướicủa lỗ thoát nước đó. Phải biết rằng hắn là quỷ sai chứ không phải linhmôi sư nên thông thường hắn sẽ không có linh cảm tử vong. Tình huống của Chu Trần Dục lúc ấy khá giống với tình huống mà hắn gặp phải.
- Khi đó, tôi đã cảm thấy sợ hãi muốn quay đầu rồi, nhưng không biết tại làm sao mà dù có nghĩ như thế nhưng tôi giống như bị thứ gì đó lôi cuốn muốn tiếp tục bò xuống. Không chỉ có tôi mà anh trai cậu và cô Dươngcũng giống như vậy. Lúc ấy người đi đầu vẫn là anh trai cậu.
- Càng xuống bên dưới thì hang động này càng lúc càng rộng ra. Chỉ là,cảm giác sợ hãi càng lúc càng mãnh liệt như muốn bóp nghẹt con tim tôi.Lúc ấy chúng tôi đều ngừng thở, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng khôngdám tạo ra. Hơn nữa càng xuống sâu thì hang động này lại càng dốc.
- Đến sau này, cửa hang mở rộng đến độ dù cho ba người chúng tôi có đicùng nhau cũng không chật, hơn nữa phần đỉnh cửa động cũng cao lên khiến chúng tôi không cần phải bò nữa mà có thể đứng lên đi về phía trước.Không khí lúc đó cũng càng lúc càng quái dị. Tôi dùng đèn pin chiếu lênvách động. Không ngờ đá ở trong động có màu đen xì. Mặt đường trở nênkhá gập ghềnh, càng đi vào sâu lại càng khó đi.
- Lúc này, cô Dương nói: « Sao cái hang này lại sâu thế nhỉ? Đến bây giờ mà chúng ta vẫn chưa đi tới nơi tận cùng của hang sao? Hơn nữa, khôngbiết có phải tôi gặp ảo giác hay không nhưng hang này càng lúc càng dốcthì phải. Nếu cứ tiếp tục xuống nữa thì không biết cái hang này dẫn đếnchỗ nào? ». Tôi cũng có chung một suy nghĩ nói: « Đúng vậy! Không lẽ cái này nối thẳng đến tâm Trái Đất? ». Anh trai cậu lại không hó hé nửa lời cứ cắm mặt đi về phía trước không hề dừng lại. Điều này khiến tôi cảmthấy có điều gì đó bất thường.
- Vì thế, tôi liền đi tới nói với anh trai cậu: « Này Kỷ Nhất Chu! Cậucó suy nghĩ gì không? ». Sắc mặt của Kỷ Nhất Chu như dại ra. Sau đó cậuta lại tiếp tục cắm cúi đi về phía trước. Đi được một đoạn thì cậu tađứng lại sau đó quay đầu nói với tôi: « Hai người có nghe được tiếng gìkhông? ». Tôi thấy cậu ta nói vậy bèn nghểnh tai lên để lắng nghe.Nhưng âm thanh duy nhất ở chỗ này chỉ là tiếng bước chân của chúng tôimà thôi, còn ngoài ra chẳng có âm thanh gì khác cả. Cho nên tôi mới trảlời bằng một giọng ngạc nhiên:« Không có! ». Lúc ấy cậu ta lại nói mộtcâu rất quái dị: « Tôi nghe được trong này truyền tới một âm thanh thảm thiết ».
- Tôi nghe thấy như vậy bèn ngẩn ra rồi hỏi: « Tiếng kêu thảm thiết? Đâu có đâu? ». Anh trai cậu trả lời: « Tôi rõ ràng nghe được mà! Ở bên dưới này này.....Ở dưới đó có tiếng kêu la thảm thiết của rất nhiều người.À, âm thanh đó lại vang lên rồi...... ». Câu nói của anh trai cậu khiến tôi và cô Dương sởn cả tóc gáy. Trong động lúc này rất yên tĩnh, làm gì có tiếng kêu la thảm thiết nào? Anh trai cậu lúc đó phản ứng càng lúccàng dữ dội. Cậu ta bịt kín hai tai sau đó nói với giọng hoảng sợ: «Không, không...... Có rất nhiều người đang kêu la thảm thiết..... Cóđàn ông, có đàn bà, có trẻ nhỏ, hình như có cả người già..... Có baonhiêu người tất cả vậy? Mấy trăm? Không, có lẽ phải tới mấy ngàn ngườilận..... Á! á! ». Cậu ta sau đó quỳ xuống, cố gắng bịt kín hai lỗ tailại. Bộ dạng của cậu ta khiến tôi hoài nghi không biết có phải tinh thần cậu ta có điều gì đó bất thường không, bởi vì tôi vẫn chẳng nghe đượcâm thanh gì cả. Phải biết rằng, nếu thực sự có mấy trăm hoặc mấy ngànngười kêu la thảm thiết thì cho dù họ có ở cách chúng tôi tới mấy trămmét ở bên dưới thì cũng không lý nào ngay cả một chút âm thanh chúng tôi cũng không nghe được? Nhưng sắc mặt của anh trai cậu có vẻ càng lúccàng đau đớn, hơn nữa cậu ta còn tìm đủ mọi cách bịt chặt lỗ tai lại hơn nữa.
- Tôi và cô Dương tới đỡ cậu ấy dậy. Lúc đó tôi nghi là anh cậu gặp phải ảo thính. Sắc mặt của cậu ấy lúc này trắng bệch như giấy, trên trán cậu ấy lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đôi mắt thì mở trừngtrừng, trong mắt nổi đầy tơ máu. Vẻ mặt của cậu ấy càng lúc càng méo mó và có vẻ đau đớn. Cậu ta còn nói:‘Không, đừng mà...... Đừng mà......’.Tôi lúc ấy cũng nghĩ nếu thật sự có hơn ngàn người kêu la thảm thiết,hơn nữa những tiếng kêu la ấy cứ kéo dài liên tục thì đó quả là một đòntra tấn tinh thần mà bất cứ ai cũng không chịu đựng được.
(Ảo thính : nghe được những âm thanh không có thật.)
- Quá trình này diễn ra khoảng mấy phút đồng hồ. Sau đó anh trai cậu mới lấy lại bình tĩnh mới thả tay ra. Lúc này tôi mới thở phào nói: «Nhìncậu kìa, toàn thân đầm đìa mồ hôi hết trơn rồi! Cậu làm sao vậy? Vì saocậu lại nghe được những âm thanh thảm thiết? ». Anh trai cậu trả lời: « Âm thanh đó..... thật đáng sợ. Khi nó lọt vào tai thì nó giống như âmthanh đến từ địa ngục vậy! ». Lời nói của anh cậu khiến tôi hoảng sợphải vội vàng nói: « Cậu nói gì vậy? Cái gì là âm thanh đến từ địa ngục! Sao tôi không nghe được gì vậy? ». Anh trai cậu nói: « Không phải người ta nói sau khi xuống địa ngục thì con người ta phải lên núi đao xuốngchảo dầu sao? Những âm thanh đó khiến tôi có cảm giác giống như đó thựcsự là những âm thanh của người bị đủ loại tra tấn trong địa ngục phát ra vậy...... »
Địa ngục......
Diệp Tưởng siết chặt nắm đấm. Hắn ngẫm nghĩ lại lúc đó, khi hắn nhìn lỗthoát nước kia, trong đầu hắn cũng giống như Kỷ Nhất Chu liên tưởng ngay đến hai chữ “Địa Ngục”. Vì lý do gì thế nhỉ? Vì lý do gì mà hắn tựnhiên lại nhớ tới khái niệm này? Do tên của bộ phim là [Tiêu bản ác ma ] sao? Hay là sao khi hắn bước chân vào phòng của Kỷ Nhất Chu thì hắncũng đã bắt đầu bị ảnh hưởng rồi?
Trong quá trình lắng nghe, ai nấy đều có vẻ đăm chiêu, chỉ mình «Hầu tước» là vẫn có vẻ dửng dưng.
- Lúc ấy, dựa theo lẽ thường thì nếu như gặp phải tình hình ma quái nhưvậy thì chúng tôi phải trở về nhà ngay mới phải. Nhưng anh cậu lại nói: « Tôi, tôi muốn xuống đó xem xem có phải thật sự là oan hồn trong địangục đang kêu gào thảm thiết hay không...... ». Tôi và cô Dương vốn phải phản đối cậu ấy, sau đó lập tức trở về nhà mới phải. Nhưng không hiểusao tôi giống như bị mụ đầu vậy. Tôi tự dưng cũng muốn xuống đó xem cóphải thật sự có oan hồn trong địa ngục hay không. Vì thế tôi nói: «Được rồi, nếu vậy thì chúng ta cùng nhau xuống xem». Cô Dương không hiểu sao cũng không phản đối: « Cũng được, tôi cũng xuống đó cùng các anh ».
- Chúng tôi cũng không biết mình đã đi được bao xa nữa. Anh trai cậu lúc này cũng vẫn cứ đi ở phía trước. Thoạt nhìn cậu ấy có vẻ rất khácthường. Chúng tôi đi theo sau cậu ấy, trong lòng càng lúc càng khẩntrương. Tuy khẩn trương là vậy nhưng mong muốn xuống xem phía dưới đó là gì đã thắng thế. Sau khi chúng tôi đi được khoảng 20 phút thì chiềurộng của hang động lúc này đã mở rộng ra giống như một khoảng sân rộng,nhưng phía trước càng lúc càng tối, hơn nữa mặt đường càng lúc càng dốckhiến cho người ta đi đứng rất khó khăn. Nếu không phải mặt đất ở chỗnày mấp mô lồi lõm thì rất có thể chúng tôi đã trượt thẳng xuống bêndưới rồi! Lúc này tay và chân của chúng tôi đặt vào những chỗ lồi lõmtrên mặt đất, người ép sát vào vách đá để leo xuống bên dưới. Việc đilại như lúc bình thường đã trở thành không thể.
- Lúc ấy, anh trai cậu bỗng nhiên nói: « Tôi, tôi cảm thấy như phía dưới đang có thứ gì đó.» Tim tôi đập thình thịch vì khẩn trương. Tôi vội hỏi cậu ấy: « Kỷ Nhất Chu này! Cậu...... cậu lại nghe được tiếng gì sao? » Nhưng cậu ta lại đặt tay lên lồng ngực rồi nói: « Không phải, tim...... tim tôi lúc này đang đập liên hồi, giống như có thứ gì đó...... ». Tiếp đó, khi chúng tôi tiếp tục leo xuống bên dưới, phản ứng của anh traicậu càng lúc càng dữ dội hơn. Cậu ta mở to mắt, sau đó đưa đèn pin chiếu rọi bốn phía. Cứ như vậy khoảng vài phút thì rốt cuộc...... có một bóng đeo ở bên dưới xuất hiện khi cậu ta đưa đèn pin chiếu qua! Tôi cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên bèn dưa đèn pin chiếu tới chỗ đó!
- Tiếp đó tôi nhìn thấy ở bên dưới có một bóng người đang đưa tay bámlên những chỗ lồi lên trên vách đá, hơn nữa tư thế của người này có vẻnhư đang bò lên lên! Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi. Chung quy lạicũng do lúc này Kỷ Nhất Chu có nhắc tới vong hồn địa ngục gì gì đó khiến tôi rất bồn chồn. Khi ánh sáng từ ba ngọn đèn pin của chúng tôi chụmlại cùng nhau thì rốt cuộc chúng tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng! Cảnh tượng lúc ấy tôi phải hít vào một hơi lạnh!
- Chúng tôi...... Chúng tôi nhìn thấy một thi thể đã thối rữa khô quắtlại chẳng khác gì xác ướp! Toàn thân thi thể đó đen xì như màu của lớpđá núi kia vậy, ngũ quan trên mặt đã không còn có thể nhìn rõ. Khuôn mặt của thi thể đó lúc khô quắt khô queo gần như dính sát vào hộp sọ trôngrất khủng bố. Tay của thi thể kia bám lên gờ nhô ra từ vách đá, toànthân treo cứng ở chỗ này! Y giống như một vong linh thoát ra từ địa ngục vậy!
/1014
|