Hầu Tước đã nghiên cứu qua thanh kiếm gãy này rất nhiều lần.
Cuối cùng, hắn ý thức được, đây tuy chỉ là 1 đoạn kiếm nhưng lại là 1 kiện binh khí sát phạt đáng sợ! Nếu không phải như thế, Diệp Tưởng tương lai há lại coi nó là chí bảo Sát đạo, giao phó cho hắn?
Thế nhưng, Hầu Tước vì hạn chế bởi thực lực của bản thân, chỉ phát huy được 1 bộ phận thực lực của nó mà thôi. Hầu Tước tự nhiên cũng hiểu được, cấp bậc “Ảnh đế” này mặt ngoài nhìn dường như rất mạnh, bất quá vẫn xa xa không đủ khống chế đoạn kiếm gãy! Dùng hình tượng để hình dung, chính là để em bé dùng máy tính!
Thực lực của Hầu Tước trong 20 rạp chiếu phim đã là rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để khống chế nó!
Thế nhưng vào lúc này...... Hầu Tước cư nhiên có thể chân chính đem lực lượng của nó phát huy ra!
Trong 1 khắc này, Diệp Tưởng ý thức được, đoạn kiếm này... tuyệt đối không phải người tại thế giới hạ tầng có khả năng có được. Thậm chí nó căn bản còn không phải là 1 vật nguyền rủa !
Cái này nhất định thuộc về rạp chiếu phim thượng tầng !
Cùng lúc đó......
Tại 1 không gian khác, 1 cụm rạp so với cụm rạp Thâm Dạ còn cao tầng hơn.
Cụm rạp Phong Đô, rạp chiếu phim A Tu La.
Một Huyết Trì (hồ máu) to lớn trên không, một bạch phát nam tử (cái gì cũng trắng, lông mi lông mày cho tới tóc) đang lơ lửng trong đó. Lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên 2 mắt chợt mở ra!
“Đây là...... khí tức của Tru Tiên kiếm!”
Nam tử lập tức bấm đốt ngón tay tính toán nơi phát ra khí tức Tru Tiên kiếm!
Đại khái thời gian trôi qua không đến 5 hô hấp, hắn mới mở miệng:“Như thế nào lại...... khí tức này cư nhiên phát ra từ 1 cụm rạp hạ tầng!”
“Số lượng cụm rạp hạ tầng trong rạp chiếu phim Địa Ngục chính là nhiều nhất, nhất là cụm rạp thuộc nhóm Hoa Hạ ta, số lượng càng là không thể thống kê cụ thể. Đến cùng là cụm rạp hạ tầng nào?”
Tiếp theo hắn không thể tiếp tục đả tọa tu hành nữa, nhanh chóng rời khỏi Huyết Trì!
Huyết Trì này là trận pháp do hắn bày ra! Rất nhanh, Huyết Trì khôi phục lại trạng thái nguyên dạng !
Rạp chiếu phim A Tu La tại cụm rạp Phong Đô, kỳ thật càng thích hợp với tên gọi là Ảnh thành. Chiếm diện tích rộng tương đương với 1 đại học trong thế giới thực. Ở trong này, mỗi 1 diễn viên đều có trụ sở tư nhân của mình!
“Nguyên Thanh? Làm sao xuất quan nhanh như vậy ?”
Bên ngoài là một nữ tử mặc trang phục hán cổ, mi mục như họa, anh tư bừng bừng phấn chấn.
“Tuyết Ngọc !” bạch phát nam tử được gọi là Nguyên Thanh chợt cau mày, nói:“Ta vừa rồi...... cảm ứng được khí tức của Tru Tiên kiếm tại thế giới hạ tầng !”
“Cái gì?”
Nàng kia nhất thời biến đổi sắc mặt, vội vàng tùy ý vung tay. Nhất thời từ trên thân thể nàng bay ra vô số mộc kiếm, xoay quanh hình thành 1 trận pháp hình tròn!
“Việc này qúa trọng đại, vẫn nên làm 1 trận pháp cách âm mới thỏa đáng!”
“Phải...... Chuyện này, ngược lại là ta nhất thời sơ xuất.” Nguyên Thanh thở sâu, nói:“Tru Tiên kiếm, chính là chí bảo Sát đạo của Đạo Môn, chỉ là vì một hồi chiến tranh lúc trước mới khiến nó bị gãy vỡ. Những mảnh vỡ đó đều không biết tung tích. Nhưng không nghĩ tới, cư nhiên lại lưu lạc đến cụm rạp hạ tầng! Những diễn viên tại đó chỉ dựa vào vật nguyền rủa để kéo dài hơi tàn, cho dù có được nó, sao có thể phát huy hết lực lượng!”
“Đích xác không thể tin được...... Nếu thực sự có nhân vật bậc này, người kia ngày sau nhất định sẽ trở thành ‘Tấn chức giả’ ! Nguyên Thanh, tương lai ngươi đi biểu diễn tam đại phim cấm, nếu trước đó có thể đem những mảnh vỡ của Tru Tiên kiếm thu vào tay, cho dù chỉ là 1 bộ phận... ngươi cũng có cơ hội thật lớn... sống sót qua phim cấm!”
“Không sai ! Sau khi biểu diễn phim cấm, thực lực của ta có thể tăng tiến thêm 1 tầng nữa, đến thời điểm đó ta có tin tưởng, mang ngươi cùng đi sấm quỷ môn quan! Mảnh Tru Tiên kiếm này tất yếu phải tới tay ! Tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác !”
“Bất quá...... cho dù là ‘Tấn chức giả’, hắn sẽ tiến vào cụm rạp nào còn rất khó nói a?”
“Không sao, lấy danh tiếng của ‘Huyết trần tử’ Nguyên Thanh ta, cộng thêm thế lực của cụm rạp Phong Đô, muốn tìm ra cũng không khó! Đến thời điểm, liền gia tăng danh ngạch tấn chức giả ở cụm rạp cỡ trung, hoặc là cung cấp cho bọn hắn sự che trở của ta, làm tăng lên năng lực của quang hoàn nhân vật chính...... Đều có thể khiến cho bọn chúng động tâm !”
“Tru Tiên kiếm...... Nhất định phải lấy đến tay ! Hơn nữa, cụm rạp Phong Đô là thế lực tiên phong đối kháng với cụm rạp Âu Mĩ, chỉ cần lấy được Tru Tiên, đám tử linh pháp sư kia, cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi !”
“Huyết trần tử” Nguyên Thanh không khỏi nghĩ tới trường đại chiến lúc trước.
Nếu không phải do trường chiến tranh kia, Tru Tiên kiếm là chí bảo Sát đạo sao có thể gãy vỡ? Mà hắn cũng trong trường chiến tranh kia là vị đệ tử duy nhất của Thánh Thiên đạo tổ còn sống sót! Nếu không phải như thế, hắn cũng không thể cảm ứng được khí tức của Tru Tiên kiếm ! Bởi vì chỉ có tu luyện đạo thuật của Thánh Thiên đạo môn mới có thể sinh ra cảm ứng với Tru Tiên kiếm !
Nghĩ đến đây, hai mắt “Huyết trần tử” Nguyên Thanh cũng lộ ra quang mang như máu! Hắn tuy là người cuối cùng trong đạo môn, nhưng lại tu luyện công pháp Ma Đạo, loại công pháp này, có hao tổn nhất định đối với quang hoàn nhân vật chính, thế nhưng một khi tu luyện đại thành, sẽ có được thần thông bảo mệnh đáng sợ. Nếu không phải thế, hắn cũng không thể nào sống sót qua trường đại chiến kia!
“Bất quá...... Vì cái gì? Tru Tiên kiếm lại lưu lạc tới 1 cụm rạp hạ tầng? Tột cùng nguyên do là gì? Chẳng lẽ là......”
Nguyên Thanh nghĩ tới một khả năng.
Chẳng lẽ...... trường chiến tranh kia...... Còn không đem “Hắn”...... diệt sát hoàn toàn sao?
Lúc này...... Tại thế giới [phòng học dị độ].
Thời điểm Diệp Tưởng còn chưa phản ứng được liền thấy...... Vũ Sóc cùng Tích Kính đã xuất hiện trước mắt!
“Di Hoa...... Tích Kính !”
Hắn trước tiên vọt lên, lập tức chuẩn bị bảo hộ tốt hai người !
Mà Hầu Tước lại buông đoạn kiếm trong tay xuống, thở sâu, nói:“Không có việc gì . Ít nhất...... Hôm nay không có việc gì .”
Vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn vận dụng lực lượng của thanh kiếm này cư nhiên có thể xé rách không gian. Cái này tuyệt đối vượt xa phạm trù vật nguyền rủa bình thường !
Hầu Tước ý thức được, thanh kiếm này chỉ sợ lai lịch cực lớn !
Chỉ là hiện tại...... Hết thảy vẫn còn ẩn trong sương mù, Diệp Tưởng tương lai làm cách nào lấy được đoạn kiếm này, đến nay vẫn như cũ là 1 câu đố.
Mà bởi vì không gian bị xé rách, cửa lớn phòng chiếu phim cũng được mở ra.
Bốn người rất nhanh rời khỏi rạp chiếu phim. Vấn đề trang bị bên trong phòng chiếu phim bị phá hỏng bọn hắn không phải quan tâm. Bug điện ảnh sẽ tự động điều chỉnh, nói đến cùng, chung quy nơi này cũng không phải là thế giới chân thật.
Ra đến bên ngoài, Diệp Tưởng nhìn về phía Hầu Tước tràn ngập cảm kích: “Cám ơn ngươi, Di Tinh, nếu ngươi không tới......”
“Ta chỉ làm việc nên làm mà thôi.” Hầu Tước đã sớm thu hồi lại đoạn kiếm kia.
Diệp Tưởng đỡ Vũ Sóc, xác nhận nàng không có việc gì mới cảm thấy yên tâm.
Hôm nay tuy rằng thắng, nhưng...... Lại thắng quá mức kinh tâm động phách. Diệp Tưởng hiểu, tương lai chỉ sợ sẽ còn nhiều sóng gió hơn nữa chờ đợi hắn!
Muốn sinh tồn...... Là sự tình gian nan cỡ nào!
“Như vậy, trước hết trở về......” Hầu Tước vừa nói ra khỏi miệng, lại bị Tích Kính một phen kéo tay lui ra sau,“Cữu cữu... kỳ thực con có chuyện cần nói... Ba, mụ, các ngươi tìm một chỗ tiếp tục đi chơi đi, con và cữu cữu không quấy rầy 2 người !”
Một bên kéo, một bên Tích Kính ghé vào tai Hầu Tước nói:“Cữu cữu...... cữu thực là không có nhãn lực ah? Loại thời điểm này, tự nhiên nên cho 2 người họ đi chung với nhau!”
Hầu Tước mặt không thay đổi, tùy ý để Tích Kính kéo đi, nói:“Mẹ ngươi dậy ngươi đối đãi với trưởng bối như vậy sao?”
“Ha ha...... Cữu cữu...... Sự cấp tòng quyền nha. Cữu dù sao cũng phải để bọn họ gần nhau nhiều 1 chút, bằng không... thúc nói con từ đâu tới đây?”
Phim, tự nhiên không thể tiếp tục xem.
Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rời khỏi trung tâm thành phố Đông Giang, hai người dạo bước rất lâu.
Diệp Tưởng chậm rãi nắm lấy bàn tay Vũ Sóc. Hắn nắm thật sự rất cẩn thận, thậm chí lúc đầu còn có chút rụt rè, mà Vũ Sóc cũng đồng dạng nắm lấy bàn tay hắn.
“Ngươi...... Cùng với thời điểm vừa mới chuyển tới học hoàn toàn không giống ......” Vũ Sóc cúi đầu nói.
“Ân, bởi vì...... có rất nhiều chuyện đã xảy ra . Sự tình vừa rồi phát sinh, ngươi rất nhanh sẽ quên đi?”
“Hẳn là vậy.”
Hai người thật lâu sau không có tiếp tục mở miệng. Mỗi một lần đối thoại ngoài an bài của kịch bản đều phải thật cẩn thận, phòng ngừa ng.
Đi tới, đi tới......
Vũ Sóc bỗng nhiên ôm chặt Diệp Tưởng một phen!
“Ta muốn cùng ngươi sống sót, cùng nhau dưỡng dục Tích Kính, sau đó đi tới 1 tương lai không giống thế này.”
Vừa rồi trong đầu nàng cùng Diệp Tưởng bỗng nhiên xuất hiện kịch bản !
“Ân.” Diệp Tưởng vuốt ve mái tóc mềm mại của Vũ Sóc, vùi đầu nàng vào lồng ngực của hắn,“Chúng ta...... sẽ cùng nhau nuôi dậy nó. Tương lai, sau khi Tích Kính ra đời, ta nhất định phải bồi bên cạnh nó. Sẽ khiến nó không còn sống cuộc sống không có phụ thân.”
Lúc này, một đoạn ký ức đột nhiên xẹt qua trong đầu.
Đó là bóng người có chút mơ hồ, tựa hồ như lúc hắn còn rất nhỏ đã nói với hắn 1 câu.
“Con rất nhớ người...... Ba ba......”
Diệp Tưởng nâng má Vũ Sóc lên, chậm rãi cúi đầu hôn nàng.
Trong nhà Kim Thư Đông.
Buổi tối hôm nay, cha mẹ hắn vừa lúc có chuyện về muộn.
Trên giường lớn, Diệp Tưởng kích động hôn Vũ Sóc. Dưới giường, quần áo đầy đất.
Cảnh giường chiếu lần đầu tiên hàng lâm trên người Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc. Đối với bọn họ mà nói, điều này thực là may mắn, đối phương là đối tượng diễn cảnh giường chiếu lần đầu tiên của chính mình.
Bất quá...... Đối với hai người mà nói đây không phải là diễn, mà là lần đầu tiên chân chính của song phương.
Nụ hôn của Diệp Tưởng nóng bỏng, dừng trên da thịt trắng nõn của Vũ Sóc 1 đường trượt đến nụ hoa đã dựng lên trên ngũ phong của nàng. Mà Vũ Sóc cũng đáp lại sự nhiệt tình của Diệp Tưởng, 2 chân quấn quanh thân thể Diệp Tưởng, chuẩn bị tốt để nghênh đón hắn tiến vào.
“Hôm nay......” Nàng bỗng nhiên nói:“Có lẽ chính là ngày Tích Kính được sinh ra ah.”
“Nói như vậy...... Cũng không sai.” Diệp Tưởng gắt gao ôm lấy thân thể Vũ Sóc, nâng nhẹ 2 chân nàng đang vòng lấy hạ thể hắn, theo sau, tiểu đệ cứng rắn cùng vụ cốc thần bí của Vũ Sóc kết hợp cùng một chỗ.
Từ góc độ này nhìn xuống...... thân thể Vũ Sóc, thật sự rất đẹp. Trên da thịt trắng nõn không tìm thấy nửa điểm tỳ vết, giống như em bé mới sinh ra vậy.
Đối với Diệp Tưởng mà nói, cũng giống như linh hồn của Vũ Sóc, thuần khiết như vậy.
Hai người...... Rốt cuộc kết hợp làm một thể.
Tiến vào thân thể Vũ Sóc, Diệp Tưởng bắt đầu bài hoan ca nghênh đón sinh mệnh. Đồng thời, tâm tình hắn cũng có chút kích động. Kịch bản an bài 1 trận giường chiếu này, mục đích không cần nói cũng biết...... Tích Kính nhất định, chính là sinh ra như thế!
Tích Kính......
Hôm nay, cha mẹ mang tới chúc phúc lớn nhất, đem con sáng tạo ra trên thế giới này.
Chúng ta nhất định sẽ thay đổi tương lai, cho con 1 nhân sinh hoàn toàn bất đồng.
Chúng ta vĩnh viễn yêu con, giống như con vẫn yêu chúng ta......
Chúng ta, nhất định sẽ làm con hạnh phúc ......
Đây là hứa hẹn của cha mẹ!
Không biết qua bao lâu, theo một tiếng thở của Vũ Sóc, Diệp Tưởng rốt cuộc kết thúc khải tấu hoan ca sinh mệnh.
Hạt giống sinh mệnh của Tích Kính, tại tối nay được gieo xuống......
Cuối cùng, hắn ý thức được, đây tuy chỉ là 1 đoạn kiếm nhưng lại là 1 kiện binh khí sát phạt đáng sợ! Nếu không phải như thế, Diệp Tưởng tương lai há lại coi nó là chí bảo Sát đạo, giao phó cho hắn?
Thế nhưng, Hầu Tước vì hạn chế bởi thực lực của bản thân, chỉ phát huy được 1 bộ phận thực lực của nó mà thôi. Hầu Tước tự nhiên cũng hiểu được, cấp bậc “Ảnh đế” này mặt ngoài nhìn dường như rất mạnh, bất quá vẫn xa xa không đủ khống chế đoạn kiếm gãy! Dùng hình tượng để hình dung, chính là để em bé dùng máy tính!
Thực lực của Hầu Tước trong 20 rạp chiếu phim đã là rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để khống chế nó!
Thế nhưng vào lúc này...... Hầu Tước cư nhiên có thể chân chính đem lực lượng của nó phát huy ra!
Trong 1 khắc này, Diệp Tưởng ý thức được, đoạn kiếm này... tuyệt đối không phải người tại thế giới hạ tầng có khả năng có được. Thậm chí nó căn bản còn không phải là 1 vật nguyền rủa !
Cái này nhất định thuộc về rạp chiếu phim thượng tầng !
Cùng lúc đó......
Tại 1 không gian khác, 1 cụm rạp so với cụm rạp Thâm Dạ còn cao tầng hơn.
Cụm rạp Phong Đô, rạp chiếu phim A Tu La.
Một Huyết Trì (hồ máu) to lớn trên không, một bạch phát nam tử (cái gì cũng trắng, lông mi lông mày cho tới tóc) đang lơ lửng trong đó. Lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên 2 mắt chợt mở ra!
“Đây là...... khí tức của Tru Tiên kiếm!”
Nam tử lập tức bấm đốt ngón tay tính toán nơi phát ra khí tức Tru Tiên kiếm!
Đại khái thời gian trôi qua không đến 5 hô hấp, hắn mới mở miệng:“Như thế nào lại...... khí tức này cư nhiên phát ra từ 1 cụm rạp hạ tầng!”
“Số lượng cụm rạp hạ tầng trong rạp chiếu phim Địa Ngục chính là nhiều nhất, nhất là cụm rạp thuộc nhóm Hoa Hạ ta, số lượng càng là không thể thống kê cụ thể. Đến cùng là cụm rạp hạ tầng nào?”
Tiếp theo hắn không thể tiếp tục đả tọa tu hành nữa, nhanh chóng rời khỏi Huyết Trì!
Huyết Trì này là trận pháp do hắn bày ra! Rất nhanh, Huyết Trì khôi phục lại trạng thái nguyên dạng !
Rạp chiếu phim A Tu La tại cụm rạp Phong Đô, kỳ thật càng thích hợp với tên gọi là Ảnh thành. Chiếm diện tích rộng tương đương với 1 đại học trong thế giới thực. Ở trong này, mỗi 1 diễn viên đều có trụ sở tư nhân của mình!
“Nguyên Thanh? Làm sao xuất quan nhanh như vậy ?”
Bên ngoài là một nữ tử mặc trang phục hán cổ, mi mục như họa, anh tư bừng bừng phấn chấn.
“Tuyết Ngọc !” bạch phát nam tử được gọi là Nguyên Thanh chợt cau mày, nói:“Ta vừa rồi...... cảm ứng được khí tức của Tru Tiên kiếm tại thế giới hạ tầng !”
“Cái gì?”
Nàng kia nhất thời biến đổi sắc mặt, vội vàng tùy ý vung tay. Nhất thời từ trên thân thể nàng bay ra vô số mộc kiếm, xoay quanh hình thành 1 trận pháp hình tròn!
“Việc này qúa trọng đại, vẫn nên làm 1 trận pháp cách âm mới thỏa đáng!”
“Phải...... Chuyện này, ngược lại là ta nhất thời sơ xuất.” Nguyên Thanh thở sâu, nói:“Tru Tiên kiếm, chính là chí bảo Sát đạo của Đạo Môn, chỉ là vì một hồi chiến tranh lúc trước mới khiến nó bị gãy vỡ. Những mảnh vỡ đó đều không biết tung tích. Nhưng không nghĩ tới, cư nhiên lại lưu lạc đến cụm rạp hạ tầng! Những diễn viên tại đó chỉ dựa vào vật nguyền rủa để kéo dài hơi tàn, cho dù có được nó, sao có thể phát huy hết lực lượng!”
“Đích xác không thể tin được...... Nếu thực sự có nhân vật bậc này, người kia ngày sau nhất định sẽ trở thành ‘Tấn chức giả’ ! Nguyên Thanh, tương lai ngươi đi biểu diễn tam đại phim cấm, nếu trước đó có thể đem những mảnh vỡ của Tru Tiên kiếm thu vào tay, cho dù chỉ là 1 bộ phận... ngươi cũng có cơ hội thật lớn... sống sót qua phim cấm!”
“Không sai ! Sau khi biểu diễn phim cấm, thực lực của ta có thể tăng tiến thêm 1 tầng nữa, đến thời điểm đó ta có tin tưởng, mang ngươi cùng đi sấm quỷ môn quan! Mảnh Tru Tiên kiếm này tất yếu phải tới tay ! Tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác !”
“Bất quá...... cho dù là ‘Tấn chức giả’, hắn sẽ tiến vào cụm rạp nào còn rất khó nói a?”
“Không sao, lấy danh tiếng của ‘Huyết trần tử’ Nguyên Thanh ta, cộng thêm thế lực của cụm rạp Phong Đô, muốn tìm ra cũng không khó! Đến thời điểm, liền gia tăng danh ngạch tấn chức giả ở cụm rạp cỡ trung, hoặc là cung cấp cho bọn hắn sự che trở của ta, làm tăng lên năng lực của quang hoàn nhân vật chính...... Đều có thể khiến cho bọn chúng động tâm !”
“Tru Tiên kiếm...... Nhất định phải lấy đến tay ! Hơn nữa, cụm rạp Phong Đô là thế lực tiên phong đối kháng với cụm rạp Âu Mĩ, chỉ cần lấy được Tru Tiên, đám tử linh pháp sư kia, cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi !”
“Huyết trần tử” Nguyên Thanh không khỏi nghĩ tới trường đại chiến lúc trước.
Nếu không phải do trường chiến tranh kia, Tru Tiên kiếm là chí bảo Sát đạo sao có thể gãy vỡ? Mà hắn cũng trong trường chiến tranh kia là vị đệ tử duy nhất của Thánh Thiên đạo tổ còn sống sót! Nếu không phải như thế, hắn cũng không thể cảm ứng được khí tức của Tru Tiên kiếm ! Bởi vì chỉ có tu luyện đạo thuật của Thánh Thiên đạo môn mới có thể sinh ra cảm ứng với Tru Tiên kiếm !
Nghĩ đến đây, hai mắt “Huyết trần tử” Nguyên Thanh cũng lộ ra quang mang như máu! Hắn tuy là người cuối cùng trong đạo môn, nhưng lại tu luyện công pháp Ma Đạo, loại công pháp này, có hao tổn nhất định đối với quang hoàn nhân vật chính, thế nhưng một khi tu luyện đại thành, sẽ có được thần thông bảo mệnh đáng sợ. Nếu không phải thế, hắn cũng không thể nào sống sót qua trường đại chiến kia!
“Bất quá...... Vì cái gì? Tru Tiên kiếm lại lưu lạc tới 1 cụm rạp hạ tầng? Tột cùng nguyên do là gì? Chẳng lẽ là......”
Nguyên Thanh nghĩ tới một khả năng.
Chẳng lẽ...... trường chiến tranh kia...... Còn không đem “Hắn”...... diệt sát hoàn toàn sao?
Lúc này...... Tại thế giới [phòng học dị độ].
Thời điểm Diệp Tưởng còn chưa phản ứng được liền thấy...... Vũ Sóc cùng Tích Kính đã xuất hiện trước mắt!
“Di Hoa...... Tích Kính !”
Hắn trước tiên vọt lên, lập tức chuẩn bị bảo hộ tốt hai người !
Mà Hầu Tước lại buông đoạn kiếm trong tay xuống, thở sâu, nói:“Không có việc gì . Ít nhất...... Hôm nay không có việc gì .”
Vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn vận dụng lực lượng của thanh kiếm này cư nhiên có thể xé rách không gian. Cái này tuyệt đối vượt xa phạm trù vật nguyền rủa bình thường !
Hầu Tước ý thức được, thanh kiếm này chỉ sợ lai lịch cực lớn !
Chỉ là hiện tại...... Hết thảy vẫn còn ẩn trong sương mù, Diệp Tưởng tương lai làm cách nào lấy được đoạn kiếm này, đến nay vẫn như cũ là 1 câu đố.
Mà bởi vì không gian bị xé rách, cửa lớn phòng chiếu phim cũng được mở ra.
Bốn người rất nhanh rời khỏi rạp chiếu phim. Vấn đề trang bị bên trong phòng chiếu phim bị phá hỏng bọn hắn không phải quan tâm. Bug điện ảnh sẽ tự động điều chỉnh, nói đến cùng, chung quy nơi này cũng không phải là thế giới chân thật.
Ra đến bên ngoài, Diệp Tưởng nhìn về phía Hầu Tước tràn ngập cảm kích: “Cám ơn ngươi, Di Tinh, nếu ngươi không tới......”
“Ta chỉ làm việc nên làm mà thôi.” Hầu Tước đã sớm thu hồi lại đoạn kiếm kia.
Diệp Tưởng đỡ Vũ Sóc, xác nhận nàng không có việc gì mới cảm thấy yên tâm.
Hôm nay tuy rằng thắng, nhưng...... Lại thắng quá mức kinh tâm động phách. Diệp Tưởng hiểu, tương lai chỉ sợ sẽ còn nhiều sóng gió hơn nữa chờ đợi hắn!
Muốn sinh tồn...... Là sự tình gian nan cỡ nào!
“Như vậy, trước hết trở về......” Hầu Tước vừa nói ra khỏi miệng, lại bị Tích Kính một phen kéo tay lui ra sau,“Cữu cữu... kỳ thực con có chuyện cần nói... Ba, mụ, các ngươi tìm một chỗ tiếp tục đi chơi đi, con và cữu cữu không quấy rầy 2 người !”
Một bên kéo, một bên Tích Kính ghé vào tai Hầu Tước nói:“Cữu cữu...... cữu thực là không có nhãn lực ah? Loại thời điểm này, tự nhiên nên cho 2 người họ đi chung với nhau!”
Hầu Tước mặt không thay đổi, tùy ý để Tích Kính kéo đi, nói:“Mẹ ngươi dậy ngươi đối đãi với trưởng bối như vậy sao?”
“Ha ha...... Cữu cữu...... Sự cấp tòng quyền nha. Cữu dù sao cũng phải để bọn họ gần nhau nhiều 1 chút, bằng không... thúc nói con từ đâu tới đây?”
Phim, tự nhiên không thể tiếp tục xem.
Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rời khỏi trung tâm thành phố Đông Giang, hai người dạo bước rất lâu.
Diệp Tưởng chậm rãi nắm lấy bàn tay Vũ Sóc. Hắn nắm thật sự rất cẩn thận, thậm chí lúc đầu còn có chút rụt rè, mà Vũ Sóc cũng đồng dạng nắm lấy bàn tay hắn.
“Ngươi...... Cùng với thời điểm vừa mới chuyển tới học hoàn toàn không giống ......” Vũ Sóc cúi đầu nói.
“Ân, bởi vì...... có rất nhiều chuyện đã xảy ra . Sự tình vừa rồi phát sinh, ngươi rất nhanh sẽ quên đi?”
“Hẳn là vậy.”
Hai người thật lâu sau không có tiếp tục mở miệng. Mỗi một lần đối thoại ngoài an bài của kịch bản đều phải thật cẩn thận, phòng ngừa ng.
Đi tới, đi tới......
Vũ Sóc bỗng nhiên ôm chặt Diệp Tưởng một phen!
“Ta muốn cùng ngươi sống sót, cùng nhau dưỡng dục Tích Kính, sau đó đi tới 1 tương lai không giống thế này.”
Vừa rồi trong đầu nàng cùng Diệp Tưởng bỗng nhiên xuất hiện kịch bản !
“Ân.” Diệp Tưởng vuốt ve mái tóc mềm mại của Vũ Sóc, vùi đầu nàng vào lồng ngực của hắn,“Chúng ta...... sẽ cùng nhau nuôi dậy nó. Tương lai, sau khi Tích Kính ra đời, ta nhất định phải bồi bên cạnh nó. Sẽ khiến nó không còn sống cuộc sống không có phụ thân.”
Lúc này, một đoạn ký ức đột nhiên xẹt qua trong đầu.
Đó là bóng người có chút mơ hồ, tựa hồ như lúc hắn còn rất nhỏ đã nói với hắn 1 câu.
“Con rất nhớ người...... Ba ba......”
Diệp Tưởng nâng má Vũ Sóc lên, chậm rãi cúi đầu hôn nàng.
Trong nhà Kim Thư Đông.
Buổi tối hôm nay, cha mẹ hắn vừa lúc có chuyện về muộn.
Trên giường lớn, Diệp Tưởng kích động hôn Vũ Sóc. Dưới giường, quần áo đầy đất.
Cảnh giường chiếu lần đầu tiên hàng lâm trên người Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc. Đối với bọn họ mà nói, điều này thực là may mắn, đối phương là đối tượng diễn cảnh giường chiếu lần đầu tiên của chính mình.
Bất quá...... Đối với hai người mà nói đây không phải là diễn, mà là lần đầu tiên chân chính của song phương.
Nụ hôn của Diệp Tưởng nóng bỏng, dừng trên da thịt trắng nõn của Vũ Sóc 1 đường trượt đến nụ hoa đã dựng lên trên ngũ phong của nàng. Mà Vũ Sóc cũng đáp lại sự nhiệt tình của Diệp Tưởng, 2 chân quấn quanh thân thể Diệp Tưởng, chuẩn bị tốt để nghênh đón hắn tiến vào.
“Hôm nay......” Nàng bỗng nhiên nói:“Có lẽ chính là ngày Tích Kính được sinh ra ah.”
“Nói như vậy...... Cũng không sai.” Diệp Tưởng gắt gao ôm lấy thân thể Vũ Sóc, nâng nhẹ 2 chân nàng đang vòng lấy hạ thể hắn, theo sau, tiểu đệ cứng rắn cùng vụ cốc thần bí của Vũ Sóc kết hợp cùng một chỗ.
Từ góc độ này nhìn xuống...... thân thể Vũ Sóc, thật sự rất đẹp. Trên da thịt trắng nõn không tìm thấy nửa điểm tỳ vết, giống như em bé mới sinh ra vậy.
Đối với Diệp Tưởng mà nói, cũng giống như linh hồn của Vũ Sóc, thuần khiết như vậy.
Hai người...... Rốt cuộc kết hợp làm một thể.
Tiến vào thân thể Vũ Sóc, Diệp Tưởng bắt đầu bài hoan ca nghênh đón sinh mệnh. Đồng thời, tâm tình hắn cũng có chút kích động. Kịch bản an bài 1 trận giường chiếu này, mục đích không cần nói cũng biết...... Tích Kính nhất định, chính là sinh ra như thế!
Tích Kính......
Hôm nay, cha mẹ mang tới chúc phúc lớn nhất, đem con sáng tạo ra trên thế giới này.
Chúng ta nhất định sẽ thay đổi tương lai, cho con 1 nhân sinh hoàn toàn bất đồng.
Chúng ta vĩnh viễn yêu con, giống như con vẫn yêu chúng ta......
Chúng ta, nhất định sẽ làm con hạnh phúc ......
Đây là hứa hẹn của cha mẹ!
Không biết qua bao lâu, theo một tiếng thở của Vũ Sóc, Diệp Tưởng rốt cuộc kết thúc khải tấu hoan ca sinh mệnh.
Hạt giống sinh mệnh của Tích Kính, tại tối nay được gieo xuống......
/1014
|