Trên sự thật, gần ba ngàn nhân khẩu trên Tử Thủy đảo đương nhiên không có khả năng ai cũng là kẻ ngu. Quỷ bài du hý qua mỗi năm Cốt dạ tiết cũng đã lâu như vậy, người có lòng dạ đều biết rõ, bản chất của nó chính là ma quỷ du hý, cái người gọi là người phát bài kia căn bản không phải nhân loại. Bất quá đối với lớp trẻ, bọn hắn vẫn thống nhất giữ kín. Bất kể thế nào, thời gian đằng đẵng tuế nguyệt cho tới bây giờ thật sự chưa có người nào thật sự vì quỷ bài du hý mà xảy ra chuyện, chứng minh quỷ bài du hý mặc dù quỷ dị, nhưng mọi người vẫn coi như an tâm.
Thế nhưng… nói thì nói thế, đối với quỷ bài du hý, có không ít người có tâm kiêng kỵ rất mạnh mẽ.
Lần này, Trác Nam Nguyệt đem chuyện này nói rõ ra, cha mẹ nàng cũng phải biến sắc mặt.
Nam Nguyệt, sẽ không có việc gì đâu! Cuối cùng cha Trác hắng giọng một cái nói: Cho nên...
Con… con có thể không rút bài được không? Ba ba?
Thời gian được phép rút bài có hạn chế, sau 5 phút mà Trác Nam Nguyệt vẫn không rút bài, sẽ phát sinh chuyện gì không ai biết, nhưng làm thế sẽ vi phạm quy tắc của thần ánh trăng. Người dân trên Tử Thủy đảo bất luận già trẻ, đều là tín đồ ánh trăng. Mặc dù chưa có một hệ thống tôn giáo hoàn thiện nhưng trên đảo này không tồn tại những tạp giáo khác. Cho nên không cần nghi ngờ, ánh trăng đối với dân đảo chính là tín ngưỡng tôn giáo không thể thay thế.
Nam Nguyệt, con không nên nói giỡn! khuôn mặt cha Trác nhất thời giận dữ: Lẽ nào, thần quan nói chúng ta có thể không rút bài sao?
Không có... Nhưng thần quan khuyên con một câu. Chính là bất luận như thế nào, cũng đừng rút phải quỷ bài!
Lời nói của Trác Nam Nguyệt do dự! Trong phòng, không khí nhất thời an tĩnh lại.
Nam Nguyệt... anh hai Trác gia, Trác Nam Thành giọng nói run rẩy: Thần quan… thần quan thực sự nói như vậy sao?
Thần quan luôn luôn ngồi trấn thủ trong thần miếu, bình thường không có ai nhìn thấy hắn. Bất quá, nếu như nguyện ý kiên trì cung phụng thần ánh trăng tại đại điện, kiên trì cầu nguyện, nếu thành tâm, thần quan cũng có thể phá lệ gặp mặt.
Trác Nam Nguyệt tuyệt đối không có can đảm bịa ra lời của thần quan.
Chính miệng thần quan nói như vậy thật sao
Tuyệt đối... đừng rút trúng quỷ bài?
Thần quan nhấn mạnh hai chữ Tuyệt đối , đích xác khiến người ta có một tia bất an mãnh liệt.
Có lẽ... Trác Nam Nguyệt nói ra suy nghĩ của nàng: Nếu như rút trúng quỷ bài, ngay lúc đó có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng theo thời gian trôi qua, vận xui sẽ từ từ giáng xuống!
Một nhà sáu người họ Trác không có một ai là luyện khí sư, chỉ là người thường tay không tắc sắt.
Không sao đâu... cha Trác vội vàng nói: Một bộ bài chỉ có hai quỷ bài mà thôi… cơ hội rút trúng không có lớn như vậy đâu...
Nhà chúng ta có sáu người, nếu về sau trong nhà có người kết hôn, nhân khẩu sẽ còn tiếp tục tăng lên. Cốt dạ tiết hàng năm đều có, tới lúc đó… sớm muộn có một ngày, chúng ta cũng sẽ rút trúng quỷ bài!
Cốt dạ tiết là truyền thống diễn ra mỗi năm, liên tục kéo dài! Một bộ bài có 54 quân, quỷ bài lại chỉ có 2 quân, xác suất rút trúng chỉ là 3.8% mà thôi, nhưng theo nhân khẩu trong gia đình tăng lên, xác suất cũng sẽ không ngừng tăng lên. Lại thêm hàng năm Cốt dạ tiết đều phải rút bài tới ba bốn lần…bọn hắn sao có thể bảo chứng không có một ngày rút phải quỷ bài đây? Bên trong bốn anh em, chỉ có Trác Nam Nguyệt là con gái, ba anh trai tương lai kết hôn, vợ con sẽ đều ở trong nhà, với gia cảnh bọn hắn muốn dựng thêm mấy căn nhà là rất khó khăn. Còn ban đêm Cốt dạ tiết tới trú tạm ở những gia đình khác? Có bao nhiêu người chịu đây? Bởi vì làm thế sẽ gia tăng xác suất rút trúng quỷ bài, nếu như rút trúng tiểu quỷ bài, ‘người phát bài’ sẽ tiến vào trong nhà a!
Ma quỷ du hý này trong quá khứ, khẳng định đã có rất nhiều người rút phải, mà người rút trúng quỷ bài sẽ gặp vận xui không biết sao? Không người nào biết được! Mà không biết, chính là thứ đáng sợ nhất!
Con không rút bài đâu! Trác Nam Nguyệt cuối cùng cắn răng đưa ra quyết định: Con không rút! Về sau, coi như con có tới gia đình khác, con cũng vẫn phải tiếp tục rút bài, sau đó có thể là con, cũng có thể là con của con rút phải quỷ bài… Không muốn! Không rút bài thì sẽ bị như thế nào chứ? Con tuyệt đối không muốn rút bài!
Đừng tùy hứng, Nam Nguyệt! anh ba Trác Nam Hà lập tức phản đối: Không phải em bây giờ còn chưa có gả đi sao? Em đã hỏi qua thần quan, không thể rút bài chưa?
Chúng ta vì sao nhất định phải mù quáng tin theo ánh trăng? Nam Nguyệt vẫn lắc đầu: Em không muốn rút, coi như thật sự gặp phải vận xui, đối mặt ngay bây giờ còn hơn chờ đợi tới tương lai không xác định! Em không cần, em tuyệt đối không muốn!
Năm phút chẳng mấy chốc sẽ trôi qua, trong nhà những người khác đều đã rút bài, nhưng... Nam Nguyệt lại vẫn chậm chạp chưa rút!
Nam Nguyệt, đừng như vậy, trước kia không phải chúng ta chưa từng rút trúng quỷ bài sao?
Cha... vài năm trước đều là người trong nhà chia ra, để chúng con đến ở nhà cô gì chú bác thân thích, nhưng hiện tại trong nhà họ không ngừng có thêm nhân khẩu mới, cho nên năm nay sáu người nhà chúng ta chỉ có thể ở trong nhà! Chúng ta... Chúng ta...
Rút cho cha!
Nhìn đồng hồ trên vách tường, kim chỉ đã rất nhanh muốn đến năm phút thời gian, cha Trác hung hắng bắt lấy tay Trác Nam Nguyệt, ấn về phía những quân bài dưới khe cửa!
Rút ! Rút cho cha!
Cha Trác đã hoàn toàn cuồng loạn.
Đích xác... nhiều năm qua, lần đầu tiên nhà này tập trung sáu người cùng rút bài. Một đêm Cốt dạ tiết nếu phải rút ba lần, sáu người chính là mười tám lần, mà hàng năm đều phải rút như thế… cứ như thế, rút trúng quỷ bài là điều tất nhiên!
Nhưng... Như vậy thì sao chứ? Rút trúng quỷ bài không có nghĩa nhất định phải chết! Không rút chính là chọc giận thần ánh trăng, hậu quả thiết tưởng khó có thể chịu được! Hắn tuyệt đối không hi vọng Trác gia gặp phải trừng phạt khi chọc giận thần ánh trăng! Đây dù sao cũng là tín ngưỡng của tập thể người trên Tử Thủy đảo, nên biết trong lịch sử ghi chép lại. thần ánh trăng không chỉ hiển linh một lần, những tiên đoán mà luyện khí sư môn truyền nói ra, cũng chưa từng một lần sai lầm!
Không đâu.. con không muốn rút, coi như con muốn thử một lần không rút bài thì sẽ như thế nào, con…
Cuối cùng, cha Trác kéo bàn tay con gái đặt lên mặt các quân bài, thế nhưng ngón tay nàng lại không phối hợp rút bài. Rút bài phải chính là bản thân người đó tự mình rút ra, cha Trác không có khả năng điều khiển được ngón tay của Trác Nam Nguyệt a?
Rút cho ta! Trác Nam Nguyệt!
Cuối cùng người một nhà cùng tiến lên, đem những ngón tay của nàng cầm lấy một quân bài, rốt cuộc rút ra khỏi những lá bài khác!
Nhưng... Ngay tại lúc đó...
Thời gian đã vượt qua giới hạn.
Quân bài được rút ra này, đã vô hiệu.
Coi như không phải quỷ bài cũng không còn ý nghĩa.
Nhất thời, mặt mày mọi người xám như tro tàn.
Anh ba Trác Nam Hà lật quân bài kia lại, căn bản không phải là quỷ bài!
Ngươi rút sớm một chút không phải là được rồi sao? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Rút bài không đúng thời gian quy định… sẽ như thế nào đây?
Cha Trác cắn răng, lập tức tiến vào trong phòng, quỳ gối trước tượng thần ánh trăng, liều mạng dập đầu!
Thần Ánh trăng ở trên! Tín nam Trác Thanh Phong xin ngài bớt giận! Con gái không hiểu chuyện, xin ngài đừng trừng phạt, ngày sau con nhất định sẽ dâng cống phẩm hai lần, xem như nhà chúng con không có ăn cũng sẽ toàn bộ cung phụng cho Nguyệt thần!
Ngoài cửa, người người Trác gia sắc mặt trầm trọng nhìn cửa lớn.
Sau đó... một chuyện tình quỷ dị xảy ra.
Lá bài được rút ra giống như có sinh mệnh, tự động trở về bên trong những quân bài bên dưới khe cửa, rồi chúng sau đó được rút ngược trở ra!
Tất cả mọi người đều kinh hãi há hốc miệng!
Những quân bài kia… thế nhưng lại tự chuyển động?
Một khắc này bọn hắn đã hoàn toàn khẳng định, người bên ngoài cửa chắc chắn không phải người công sở đảo!
Ta... Chúng ta sẽ làm sao đây?
Mẹ, mẹ nói một câu đi!
Em gái, chúng ta đều bị ngươi hại chết rồi!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều chỉ trích Trác Nam Nguyệt. Mà Trác Nam Nguyệt vẫn luôn mở lớn mắt nhìn chòng chọc vào cánh cửa trước mặt.
Không rút bài… sẽ như thế nào?
Có chuyện gì sẽ xảy ra sao?
Mà ngay lập tức… một sự tình đáng sợ xảy ra!
Mọi người phát hiện, nắm tay cửa lớn… tự động xoay tròn!
Không... Không... Không muốn!
Nhanh... Mau tìm cái gì chặn cửa lại!
Cửa sổ, cha nó… mau đóng tất cả cửa sổ tầng một lại!
Tất cả mọi người đều không quên, quỷ bài du hý còn được gọi là ma quỷ du hý! Cái gọi là ‘người phát bài’ căn bản không phải nhân loại!
Bây giờ, bọn hắn đã hoàn toàn tin tưởng cách nói này!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng Két phát ra...
Cửa lớn trước mặt mọi người nhà họ Trác… thong thả đẩy ra!
Thế nhưng… nói thì nói thế, đối với quỷ bài du hý, có không ít người có tâm kiêng kỵ rất mạnh mẽ.
Lần này, Trác Nam Nguyệt đem chuyện này nói rõ ra, cha mẹ nàng cũng phải biến sắc mặt.
Nam Nguyệt, sẽ không có việc gì đâu! Cuối cùng cha Trác hắng giọng một cái nói: Cho nên...
Con… con có thể không rút bài được không? Ba ba?
Thời gian được phép rút bài có hạn chế, sau 5 phút mà Trác Nam Nguyệt vẫn không rút bài, sẽ phát sinh chuyện gì không ai biết, nhưng làm thế sẽ vi phạm quy tắc của thần ánh trăng. Người dân trên Tử Thủy đảo bất luận già trẻ, đều là tín đồ ánh trăng. Mặc dù chưa có một hệ thống tôn giáo hoàn thiện nhưng trên đảo này không tồn tại những tạp giáo khác. Cho nên không cần nghi ngờ, ánh trăng đối với dân đảo chính là tín ngưỡng tôn giáo không thể thay thế.
Nam Nguyệt, con không nên nói giỡn! khuôn mặt cha Trác nhất thời giận dữ: Lẽ nào, thần quan nói chúng ta có thể không rút bài sao?
Không có... Nhưng thần quan khuyên con một câu. Chính là bất luận như thế nào, cũng đừng rút phải quỷ bài!
Lời nói của Trác Nam Nguyệt do dự! Trong phòng, không khí nhất thời an tĩnh lại.
Nam Nguyệt... anh hai Trác gia, Trác Nam Thành giọng nói run rẩy: Thần quan… thần quan thực sự nói như vậy sao?
Thần quan luôn luôn ngồi trấn thủ trong thần miếu, bình thường không có ai nhìn thấy hắn. Bất quá, nếu như nguyện ý kiên trì cung phụng thần ánh trăng tại đại điện, kiên trì cầu nguyện, nếu thành tâm, thần quan cũng có thể phá lệ gặp mặt.
Trác Nam Nguyệt tuyệt đối không có can đảm bịa ra lời của thần quan.
Chính miệng thần quan nói như vậy thật sao
Tuyệt đối... đừng rút trúng quỷ bài?
Thần quan nhấn mạnh hai chữ Tuyệt đối , đích xác khiến người ta có một tia bất an mãnh liệt.
Có lẽ... Trác Nam Nguyệt nói ra suy nghĩ của nàng: Nếu như rút trúng quỷ bài, ngay lúc đó có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng theo thời gian trôi qua, vận xui sẽ từ từ giáng xuống!
Một nhà sáu người họ Trác không có một ai là luyện khí sư, chỉ là người thường tay không tắc sắt.
Không sao đâu... cha Trác vội vàng nói: Một bộ bài chỉ có hai quỷ bài mà thôi… cơ hội rút trúng không có lớn như vậy đâu...
Nhà chúng ta có sáu người, nếu về sau trong nhà có người kết hôn, nhân khẩu sẽ còn tiếp tục tăng lên. Cốt dạ tiết hàng năm đều có, tới lúc đó… sớm muộn có một ngày, chúng ta cũng sẽ rút trúng quỷ bài!
Cốt dạ tiết là truyền thống diễn ra mỗi năm, liên tục kéo dài! Một bộ bài có 54 quân, quỷ bài lại chỉ có 2 quân, xác suất rút trúng chỉ là 3.8% mà thôi, nhưng theo nhân khẩu trong gia đình tăng lên, xác suất cũng sẽ không ngừng tăng lên. Lại thêm hàng năm Cốt dạ tiết đều phải rút bài tới ba bốn lần…bọn hắn sao có thể bảo chứng không có một ngày rút phải quỷ bài đây? Bên trong bốn anh em, chỉ có Trác Nam Nguyệt là con gái, ba anh trai tương lai kết hôn, vợ con sẽ đều ở trong nhà, với gia cảnh bọn hắn muốn dựng thêm mấy căn nhà là rất khó khăn. Còn ban đêm Cốt dạ tiết tới trú tạm ở những gia đình khác? Có bao nhiêu người chịu đây? Bởi vì làm thế sẽ gia tăng xác suất rút trúng quỷ bài, nếu như rút trúng tiểu quỷ bài, ‘người phát bài’ sẽ tiến vào trong nhà a!
Ma quỷ du hý này trong quá khứ, khẳng định đã có rất nhiều người rút phải, mà người rút trúng quỷ bài sẽ gặp vận xui không biết sao? Không người nào biết được! Mà không biết, chính là thứ đáng sợ nhất!
Con không rút bài đâu! Trác Nam Nguyệt cuối cùng cắn răng đưa ra quyết định: Con không rút! Về sau, coi như con có tới gia đình khác, con cũng vẫn phải tiếp tục rút bài, sau đó có thể là con, cũng có thể là con của con rút phải quỷ bài… Không muốn! Không rút bài thì sẽ bị như thế nào chứ? Con tuyệt đối không muốn rút bài!
Đừng tùy hứng, Nam Nguyệt! anh ba Trác Nam Hà lập tức phản đối: Không phải em bây giờ còn chưa có gả đi sao? Em đã hỏi qua thần quan, không thể rút bài chưa?
Chúng ta vì sao nhất định phải mù quáng tin theo ánh trăng? Nam Nguyệt vẫn lắc đầu: Em không muốn rút, coi như thật sự gặp phải vận xui, đối mặt ngay bây giờ còn hơn chờ đợi tới tương lai không xác định! Em không cần, em tuyệt đối không muốn!
Năm phút chẳng mấy chốc sẽ trôi qua, trong nhà những người khác đều đã rút bài, nhưng... Nam Nguyệt lại vẫn chậm chạp chưa rút!
Nam Nguyệt, đừng như vậy, trước kia không phải chúng ta chưa từng rút trúng quỷ bài sao?
Cha... vài năm trước đều là người trong nhà chia ra, để chúng con đến ở nhà cô gì chú bác thân thích, nhưng hiện tại trong nhà họ không ngừng có thêm nhân khẩu mới, cho nên năm nay sáu người nhà chúng ta chỉ có thể ở trong nhà! Chúng ta... Chúng ta...
Rút cho cha!
Nhìn đồng hồ trên vách tường, kim chỉ đã rất nhanh muốn đến năm phút thời gian, cha Trác hung hắng bắt lấy tay Trác Nam Nguyệt, ấn về phía những quân bài dưới khe cửa!
Rút ! Rút cho cha!
Cha Trác đã hoàn toàn cuồng loạn.
Đích xác... nhiều năm qua, lần đầu tiên nhà này tập trung sáu người cùng rút bài. Một đêm Cốt dạ tiết nếu phải rút ba lần, sáu người chính là mười tám lần, mà hàng năm đều phải rút như thế… cứ như thế, rút trúng quỷ bài là điều tất nhiên!
Nhưng... Như vậy thì sao chứ? Rút trúng quỷ bài không có nghĩa nhất định phải chết! Không rút chính là chọc giận thần ánh trăng, hậu quả thiết tưởng khó có thể chịu được! Hắn tuyệt đối không hi vọng Trác gia gặp phải trừng phạt khi chọc giận thần ánh trăng! Đây dù sao cũng là tín ngưỡng của tập thể người trên Tử Thủy đảo, nên biết trong lịch sử ghi chép lại. thần ánh trăng không chỉ hiển linh một lần, những tiên đoán mà luyện khí sư môn truyền nói ra, cũng chưa từng một lần sai lầm!
Không đâu.. con không muốn rút, coi như con muốn thử một lần không rút bài thì sẽ như thế nào, con…
Cuối cùng, cha Trác kéo bàn tay con gái đặt lên mặt các quân bài, thế nhưng ngón tay nàng lại không phối hợp rút bài. Rút bài phải chính là bản thân người đó tự mình rút ra, cha Trác không có khả năng điều khiển được ngón tay của Trác Nam Nguyệt a?
Rút cho ta! Trác Nam Nguyệt!
Cuối cùng người một nhà cùng tiến lên, đem những ngón tay của nàng cầm lấy một quân bài, rốt cuộc rút ra khỏi những lá bài khác!
Nhưng... Ngay tại lúc đó...
Thời gian đã vượt qua giới hạn.
Quân bài được rút ra này, đã vô hiệu.
Coi như không phải quỷ bài cũng không còn ý nghĩa.
Nhất thời, mặt mày mọi người xám như tro tàn.
Anh ba Trác Nam Hà lật quân bài kia lại, căn bản không phải là quỷ bài!
Ngươi rút sớm một chút không phải là được rồi sao? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Rút bài không đúng thời gian quy định… sẽ như thế nào đây?
Cha Trác cắn răng, lập tức tiến vào trong phòng, quỳ gối trước tượng thần ánh trăng, liều mạng dập đầu!
Thần Ánh trăng ở trên! Tín nam Trác Thanh Phong xin ngài bớt giận! Con gái không hiểu chuyện, xin ngài đừng trừng phạt, ngày sau con nhất định sẽ dâng cống phẩm hai lần, xem như nhà chúng con không có ăn cũng sẽ toàn bộ cung phụng cho Nguyệt thần!
Ngoài cửa, người người Trác gia sắc mặt trầm trọng nhìn cửa lớn.
Sau đó... một chuyện tình quỷ dị xảy ra.
Lá bài được rút ra giống như có sinh mệnh, tự động trở về bên trong những quân bài bên dưới khe cửa, rồi chúng sau đó được rút ngược trở ra!
Tất cả mọi người đều kinh hãi há hốc miệng!
Những quân bài kia… thế nhưng lại tự chuyển động?
Một khắc này bọn hắn đã hoàn toàn khẳng định, người bên ngoài cửa chắc chắn không phải người công sở đảo!
Ta... Chúng ta sẽ làm sao đây?
Mẹ, mẹ nói một câu đi!
Em gái, chúng ta đều bị ngươi hại chết rồi!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều chỉ trích Trác Nam Nguyệt. Mà Trác Nam Nguyệt vẫn luôn mở lớn mắt nhìn chòng chọc vào cánh cửa trước mặt.
Không rút bài… sẽ như thế nào?
Có chuyện gì sẽ xảy ra sao?
Mà ngay lập tức… một sự tình đáng sợ xảy ra!
Mọi người phát hiện, nắm tay cửa lớn… tự động xoay tròn!
Không... Không... Không muốn!
Nhanh... Mau tìm cái gì chặn cửa lại!
Cửa sổ, cha nó… mau đóng tất cả cửa sổ tầng một lại!
Tất cả mọi người đều không quên, quỷ bài du hý còn được gọi là ma quỷ du hý! Cái gọi là ‘người phát bài’ căn bản không phải nhân loại!
Bây giờ, bọn hắn đã hoàn toàn tin tưởng cách nói này!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng Két phát ra...
Cửa lớn trước mặt mọi người nhà họ Trác… thong thả đẩy ra!
/1014
|