Cô chờ mong cái gì? Vu Giai Thần không biết, cũng không muốn biết.
Vu... Bạn học Vu... Nhìn gương mặt anh tuấn đang ửng đỏ, chỉ gọi tên cô thôi mà gương mặt hắ đã đỏ nhưng muốn nhỏ máu.
Dáng vẻ như vậy, lời nói như vậy, cảnh tượng như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đã thấy vô số lần, tất nhiên rõ ràng.
Chuyện gì? Giọng nói lạnh lùng vang lên, cho dù không muốn thừa nhận cũng không thể chối được, dáng vẻ của cô lúc này giống Vu Tống Hãn như đúc.
Mình... mình...rất... rất... thích... Một câu nói, nói lắp bắp, thế nào cũng không hoàn chỉnh.
Thích tôi? Vu Giai Thần hoài nghi, cô nếu không giúp hắn nói xong, sợ hắn sẽ vỡ mạch máu mất.
Mặt của hắn càng đỏ hơn, tay chân luống cuống không biết đặt đâu, bàn tay dùng sức vò vò đầu, giống như là muốn tỉnh táo thêm chút, Mình... mình là... Vương...
Tôi không có hứng thú biết tên bạn. Giọng nói cao ngạo vang lên, cô ôm sách vở lùi về sau vài bước, ánh mặt trời mùa hè chói chang chiếu sau lưng cô, sáng rực, Tôi cũng biết bạn muốn nói gì, chỉ bày tỏ mà thôi, cũng khó khăn như vậy sao? cười lạnh, Nhưng mà tôi có thể trả lời bạn, tôi không thích bạn.
Mình... vì sao...
Thầm thở dài, nhiều năm như vậy, kiêu ngạo, si tình, ngây thơ, lăng nhăng, tất cả những nam sinh theo đuổi cô đều gặp qua, tất nhiên cô xử lí cũng rất sạch sẽ chẳng chùn tay, bởi vì nếu cô không làm vậy, người kia sẽ trực tiếp trừng phạt cô, cho nên về phương diện từ chối tình cảm này, kinh nghiệm của cô vô cùng phong phú.
Nhưng lần này, cô đột nhiên có chút không đành long, đột nhiên cảm thấy, thích một người, không phải sai, không phải bị đối xử như vậy, nhưng không có khả năng, thì không cần lãng phí thời gian của nhau, như vậy mới đúng.
“Không thích thì không cần lí do, tôi không thích bạn.”
“Bạn… Ngay cả mình là ai cũng không biết.” Nam sinh bỗng nhiên nói ra thật rõ ràng.
“Bạn là ai quan trọng lắm sao?”
“Vậy chờ khi bạn hiểu mình, liệu có thể…”
“Sẽ không.” Vu Giai Thần trả lời chắc chắn, “Bạn học, tôi thực sự không muốn tìm hiểu bạn, ok? Nếu mỗi người tỏ tình tôi đều phải tìm hiểu sau đó từ chối, tôi đây không phải là bận muốn chết? Tôi không có hứng thú với bạn, một chút cũng không, giữa chúng ta không có khả năng, nếu bạn không hiểu tiếng trung, tôi có thể dùng tiếng Anh nói lại một lần nữa.”
“Không… không cần…” Gương mặt hắn lại đỏ, từ chối gọn gàng dứt khoát như vậy, thật sự tổn thương người khác.
“Vậy tôi có thể đi được chưa? Bạn đang chặn đường tôi.”
Vết thương thật sâu, mọt đao lại một đao, hắn đứng im nơi đó, không nhúc nhích.
Trừ Vu Tống Hãn, đối với bất kì người nào Vu Giai Thần đều không khách khí, không lùi không thỏa hiệp, cô nâng đầu lạnh lùng nhìn nam sinh đang đứng chặn đường mình, vẻ mặt cao ngạo, không nóng nảy.
Giằng co chưa đầy ba phút, nam sinh dưới ánh mắt của cô, bại trận, cúi đầu, im lặng nghiêng người.
Vu Giai Thần tiếp tục bước đi về phía trước, qua một đoạn nữa là tới chỗ cô ở.
Nam sinh nhìn bóng dáng cô, mái tóc dài xinh đẹp bị thổi bay, dưới ánh nắng vàng, dịu dàng vô cùng.
Đột nhiên, dũng khí dâng trào, hắn lớn tiếng hô: “Vu Giai Thần!”
Cô làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“Mình sẽ không bỏ cuộc!” Nắm chặt tay tiếp tục hét: “Mình thích bạn, mình muốn theo đuổi bạn!” Hắn phải cố gắng lâu như vậy, mới có thể thốt lên hai câu.
Cô khẽ bước, nhẹ nhàng biến mất trước mặt hắn.
Tuổi trẻ như vậy,cảm xúc dâng trào, cô trước giờ chưa trải qua, hắn không buông tay, chỉ khiến bản thân hắn có thêm tổn thương mà thôi, tội gì phải thế.
Vu Giai Thần nâng tay, vén mái tóc dài bị gió thổi bay, nhìn hàng cây xanh bên đường, thời tiết như vậy, rất đẹp, trừ bỏ việc nam sinh kia bất ngờ xông ra, thì hôm nay quả là một ngày khiến cô vui vẻ.
“Xem ra cô vẫn rất tốt.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, cô mạnh mẽ quay đầu, thấy người đàn ông dưới bóng cây, anh tuấn lịch sự.
Nụ cười bên môi Vu Giai Thần cứng lại, nam sinh kia kêu lớn như vậy, hắn chắc chắn nghe được.
“Rất ngạc nhiên, hả?”
Là sợ hãi, tự do lâu như vậy, cô đã quên hóa ra mình không thực sự tự do.
“Đi thôi.”
“Đi… chỗ nào?”
Vu Tống Hãn khẽ nhíu mày, nụ cười càng thêm sâu xa, “Cô nói xem?”
Tất nhiên là khách sạn.
Căn phòng sạch sẽ, được thiết kế và bài trí tỉ mỉ, khắp nơi tỏa ra sự sang trọng, nhưng hai người ở trong phòng ngủ, lại không thèm thưởng thức.
Đã lâu không làm, cô đau giống như lần đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Nhưng thân thể cô đã quen với hắn, đau, nhưng tiếp tục làm sẽ có phản ứng, mồ hôi ướt đẫm, điên cuồng hoan ái, cả đêm không mệt mỏi, cô khóc tới mức khan cả tiếng, một tiếng một tiếng cầu xin, hắn vẫn thờ ơ.
Cuối cùng đợi đến khi hắn tận hứng mới bỏ qua, nhưng mà lúc đó cô đã sớm bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, nhìn căn phòng tối, không biết ban ngày hay ban đêm, cô vừa động thân mình, cảm giác bủn rủn này làm cho cô suýt chút nữa kêu ra tiếng, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.
“Tỉnh?” giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tập trung nhìn, thấy Vu Tống Hãn đang ngồi trên ghế sofa, mở laptop, dưới ánh sang màn hình, gương mặt hắn rất đẹp.
“Tỉnh thì đi rửa mặt, cô có bốn mươi phút.”
“Cái gì? Bốn mươi phút?” Vừa mở miệng cô phát hiện cổ họng đau rát, nhưng mà Vu Giai Thần đã tạo thành thói quen.
Mỗi lần sau khi cách biệt vài tháng, sẽ có một đêm như vậy, đau đớn giày vò, đến cao trào điên cuồng, thút thít, cầu xin, đổi lấy là sự ép buộc vĩnh viễn không có chừng mực, hắn không bỏ qua cho cô, tất nhiên sẽ không đau lòng vì cô.
“Sân bay.”
Cô không hiểu, một chút cũng không hiểu, “Đi chỗ nào?”
“Australia.”
“Tới đó làm gì?”
“Cô còn ba mươi tám phút.”
Vu... Bạn học Vu... Nhìn gương mặt anh tuấn đang ửng đỏ, chỉ gọi tên cô thôi mà gương mặt hắ đã đỏ nhưng muốn nhỏ máu.
Dáng vẻ như vậy, lời nói như vậy, cảnh tượng như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đã thấy vô số lần, tất nhiên rõ ràng.
Chuyện gì? Giọng nói lạnh lùng vang lên, cho dù không muốn thừa nhận cũng không thể chối được, dáng vẻ của cô lúc này giống Vu Tống Hãn như đúc.
Mình... mình...rất... rất... thích... Một câu nói, nói lắp bắp, thế nào cũng không hoàn chỉnh.
Thích tôi? Vu Giai Thần hoài nghi, cô nếu không giúp hắn nói xong, sợ hắn sẽ vỡ mạch máu mất.
Mặt của hắn càng đỏ hơn, tay chân luống cuống không biết đặt đâu, bàn tay dùng sức vò vò đầu, giống như là muốn tỉnh táo thêm chút, Mình... mình là... Vương...
Tôi không có hứng thú biết tên bạn. Giọng nói cao ngạo vang lên, cô ôm sách vở lùi về sau vài bước, ánh mặt trời mùa hè chói chang chiếu sau lưng cô, sáng rực, Tôi cũng biết bạn muốn nói gì, chỉ bày tỏ mà thôi, cũng khó khăn như vậy sao? cười lạnh, Nhưng mà tôi có thể trả lời bạn, tôi không thích bạn.
Mình... vì sao...
Thầm thở dài, nhiều năm như vậy, kiêu ngạo, si tình, ngây thơ, lăng nhăng, tất cả những nam sinh theo đuổi cô đều gặp qua, tất nhiên cô xử lí cũng rất sạch sẽ chẳng chùn tay, bởi vì nếu cô không làm vậy, người kia sẽ trực tiếp trừng phạt cô, cho nên về phương diện từ chối tình cảm này, kinh nghiệm của cô vô cùng phong phú.
Nhưng lần này, cô đột nhiên có chút không đành long, đột nhiên cảm thấy, thích một người, không phải sai, không phải bị đối xử như vậy, nhưng không có khả năng, thì không cần lãng phí thời gian của nhau, như vậy mới đúng.
“Không thích thì không cần lí do, tôi không thích bạn.”
“Bạn… Ngay cả mình là ai cũng không biết.” Nam sinh bỗng nhiên nói ra thật rõ ràng.
“Bạn là ai quan trọng lắm sao?”
“Vậy chờ khi bạn hiểu mình, liệu có thể…”
“Sẽ không.” Vu Giai Thần trả lời chắc chắn, “Bạn học, tôi thực sự không muốn tìm hiểu bạn, ok? Nếu mỗi người tỏ tình tôi đều phải tìm hiểu sau đó từ chối, tôi đây không phải là bận muốn chết? Tôi không có hứng thú với bạn, một chút cũng không, giữa chúng ta không có khả năng, nếu bạn không hiểu tiếng trung, tôi có thể dùng tiếng Anh nói lại một lần nữa.”
“Không… không cần…” Gương mặt hắn lại đỏ, từ chối gọn gàng dứt khoát như vậy, thật sự tổn thương người khác.
“Vậy tôi có thể đi được chưa? Bạn đang chặn đường tôi.”
Vết thương thật sâu, mọt đao lại một đao, hắn đứng im nơi đó, không nhúc nhích.
Trừ Vu Tống Hãn, đối với bất kì người nào Vu Giai Thần đều không khách khí, không lùi không thỏa hiệp, cô nâng đầu lạnh lùng nhìn nam sinh đang đứng chặn đường mình, vẻ mặt cao ngạo, không nóng nảy.
Giằng co chưa đầy ba phút, nam sinh dưới ánh mắt của cô, bại trận, cúi đầu, im lặng nghiêng người.
Vu Giai Thần tiếp tục bước đi về phía trước, qua một đoạn nữa là tới chỗ cô ở.
Nam sinh nhìn bóng dáng cô, mái tóc dài xinh đẹp bị thổi bay, dưới ánh nắng vàng, dịu dàng vô cùng.
Đột nhiên, dũng khí dâng trào, hắn lớn tiếng hô: “Vu Giai Thần!”
Cô làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“Mình sẽ không bỏ cuộc!” Nắm chặt tay tiếp tục hét: “Mình thích bạn, mình muốn theo đuổi bạn!” Hắn phải cố gắng lâu như vậy, mới có thể thốt lên hai câu.
Cô khẽ bước, nhẹ nhàng biến mất trước mặt hắn.
Tuổi trẻ như vậy,cảm xúc dâng trào, cô trước giờ chưa trải qua, hắn không buông tay, chỉ khiến bản thân hắn có thêm tổn thương mà thôi, tội gì phải thế.
Vu Giai Thần nâng tay, vén mái tóc dài bị gió thổi bay, nhìn hàng cây xanh bên đường, thời tiết như vậy, rất đẹp, trừ bỏ việc nam sinh kia bất ngờ xông ra, thì hôm nay quả là một ngày khiến cô vui vẻ.
“Xem ra cô vẫn rất tốt.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, cô mạnh mẽ quay đầu, thấy người đàn ông dưới bóng cây, anh tuấn lịch sự.
Nụ cười bên môi Vu Giai Thần cứng lại, nam sinh kia kêu lớn như vậy, hắn chắc chắn nghe được.
“Rất ngạc nhiên, hả?”
Là sợ hãi, tự do lâu như vậy, cô đã quên hóa ra mình không thực sự tự do.
“Đi thôi.”
“Đi… chỗ nào?”
Vu Tống Hãn khẽ nhíu mày, nụ cười càng thêm sâu xa, “Cô nói xem?”
Tất nhiên là khách sạn.
Căn phòng sạch sẽ, được thiết kế và bài trí tỉ mỉ, khắp nơi tỏa ra sự sang trọng, nhưng hai người ở trong phòng ngủ, lại không thèm thưởng thức.
Đã lâu không làm, cô đau giống như lần đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Nhưng thân thể cô đã quen với hắn, đau, nhưng tiếp tục làm sẽ có phản ứng, mồ hôi ướt đẫm, điên cuồng hoan ái, cả đêm không mệt mỏi, cô khóc tới mức khan cả tiếng, một tiếng một tiếng cầu xin, hắn vẫn thờ ơ.
Cuối cùng đợi đến khi hắn tận hứng mới bỏ qua, nhưng mà lúc đó cô đã sớm bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, nhìn căn phòng tối, không biết ban ngày hay ban đêm, cô vừa động thân mình, cảm giác bủn rủn này làm cho cô suýt chút nữa kêu ra tiếng, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.
“Tỉnh?” giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tập trung nhìn, thấy Vu Tống Hãn đang ngồi trên ghế sofa, mở laptop, dưới ánh sang màn hình, gương mặt hắn rất đẹp.
“Tỉnh thì đi rửa mặt, cô có bốn mươi phút.”
“Cái gì? Bốn mươi phút?” Vừa mở miệng cô phát hiện cổ họng đau rát, nhưng mà Vu Giai Thần đã tạo thành thói quen.
Mỗi lần sau khi cách biệt vài tháng, sẽ có một đêm như vậy, đau đớn giày vò, đến cao trào điên cuồng, thút thít, cầu xin, đổi lấy là sự ép buộc vĩnh viễn không có chừng mực, hắn không bỏ qua cho cô, tất nhiên sẽ không đau lòng vì cô.
“Sân bay.”
Cô không hiểu, một chút cũng không hiểu, “Đi chỗ nào?”
“Australia.”
“Tới đó làm gì?”
“Cô còn ba mươi tám phút.”
/21
|