Chương 3 – 52 ngày không gặp anh (1)
Qua một đợt, bên trong phòng mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Vừa kết thúc một giây trước, một giây sau thì Hàn Kinh Niên đã xoay người nằm ở bên cạnh.
Sức nặng trên người biến mất làm cho trái tim của Hạ Vãn An có hơi co rút, thế nhưng cơ thể lại không có phản ứng quá lớn, cô đã quen với việc này rồi, vẻ mặt bình tĩnh kéo chăn đắp lên người.
Hạ Vãn An nhắm mắt lại, nằm một lúc lâu, chờ đến khi cảm giác mệt mỏi tản đi, lúc này cô mới mở mắt ra, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hàn Kinh Niên nằm thẳng trên giường, hô hấp đều đặn, rõ ràng là đã ngủ say.
Thời gian đã không còn sớm nữa, nhưng mà Hạ Vãn An vẫn nhìn Hàn Kinh Niên, không có một chút mệt mỏi nào.
Suy nghĩ kỹ càng một chút, dường như đã gần ba tháng rồi, cô chưa nhìn thấy anh thì phải... Cô nhớ lần trước, ngày mà anh trở về, hoa xuân dưới lầu vừa mới mở, bây giờ thì hoa sen trong hồ cũng đã nở rồi...
Thẳng thắn mà nói, nếu như không phải thỉnh thoảng anh lại về nhà một lần, có đôi khi cô sẽ nghi ngờ, cuối cùng thì mình có thật sự có chồng hay không...
Hai năm trước, anh nói anh có thể cưới cô, sau đó không có hôn lễ, không có nhẫn cưới, không có lời chúc phúc của bạn bè và người thân, anh và cô đế cục dân chính đăng ký kết hôn.
Lần gặp mặt đầu tiên sau khi cưới là khoảng nửa năm sau đó, vào ban đêm của một mùa đông, giống như hôm nay, cô ngủ, đột nhiên anh lại về, anh không lên tiếng, vừa lên giường đã ngủ mất, còn cô lại rất căng thẳng, thấp thỏm bất an hơn nửa đêm cũng không ngủ được, cũng không biết có phải là do động tác lăn qua lăn lại của cô ảnh hưởng đến anh hay không, dù sao thì anh đột nhiên kéo cô, không nói một câu liền xảy ra quan hệ với cô.
Sau đó, đôi khi một tháng anh về nhà một lần, đôi khi lại hai tháng, lại có khi là hơn ba tháng, mỗi lần anh về đều là ban đêm, lần nào cũng không nói tiếng nào mà đã thân mật với cô rồi xoay người ngủ mất, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì anh đã không còn ở đây nữa... Cho nên trong hai năm này, số lần mà anh với cô gặp nhau, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay cũng có thể đếm hết.
Thật ra thì, Hạ Vãn An không chỉ một lần nghĩ tới việc sau khi anh về nhà, cô sẽ không ngủ, chờ khi anh tỉnh dậy thì có lẽ là cô có thể nói với anh hai câu, nhưng mỗi lần đều giống như tối nay, cô cứ nghĩ như thế rồi ngủ mất.
Ngày hôm sau là thứ bảy, không cần đi làm, chuông báo thức không kêu, Hạ Vãn An ngủ một giấc tới tự nhiên tỉnh, chờ khi cô mở mắt thì bên ngoài cửa sổ đã sáng rực, có lẽ là mười một giờ trưa.
Nghĩ đến việc hôm qua anh trở lại, phản ứng đầu tiên của Hạ Vãn An là nhìn sang bên cạnh.
Nửa cái giường trống rỗng, giống như lúc trước, chẳng biết là anh đã đi từ bao giờ.
Nếu như không phải trên đầu của cô vẫn còn dấu vết mà anh để lại thì cô thật sự nhi ngờ, tối qua anh xuất hiện có phải là ảo giác của mình hay không...
...
Thời gian trôi qua như nước chảy, nháy mắt đã tới cuối hè.
Căn nhà hơn 300m2, vào mỗi ban đêm đều tỏ ra cực kỳ trống trải.
Hạ Vãn An đã ăn cơm tối xong và xem sách một tiếng, lúc đi đến phòng ăn rót nước, cô vô tình phát hiện trong nhà yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình dội ngược lại.
/1195
|