Chương 6 – Không biết (2)
Hạ Vãn An có hơi không được tự nhiên, cô quay đầu liếc nhìn Hàn Kinh Niên, một lát sau lại liếc nhìn anh.
Dường như Hàn Kinh Niên cũng cảm thấy cô đang nhìn mình chăm chú, anh quay đầu nhìn vào mắt cô, đó là lần duy nhất mà tầm mắt của cô và anh chạm vào nhau.
Hạ Vãn An căng thẳng đến nỗi ngón tay run rẩy, quên mất việc thu lại tầm mắt, Hàn Kinh Niên cũng không dời đi, anh cứ nhìn chằm chằm cô một lát như thế, sau đó khẽ gật đầu với cô.
Hành động hời hợt lại khách sáo ấy của anh giống như một hòn đá nhỏ hung hăng nện vào buồng tim Hạ Vãn An, tạo nên gợn sóng lăn tăn hết vòng này tới vòng khách trong tim cô.
Ngả Khương ngồi ở bên cạnh Hạ Vãn An, cô ấy cũng nhìn thấy động tác không ngừng nhìn nhau của hai người, Ngả Khương lặng lẽ đến gần bên tai của Hạ Vãn An, hỏi: “Vãn An, cậu biết chú của Hàn Tri Cẩn hả?”
Tống Hữu Mạn và Hạ Vãn An là hàng xóm, hai nhà có quan hệ rất tốt, lúc trước mẹ hai nhà còn định làm sui gia với nhau, nhưng không thể được vì hai nhà đều sinh bé gái, cho nên chuyện Hạ Vãn An gả cho Hàn Kinh Niên thì Tống Hữu Mạn cũng biết. Còn Ngả Khương... Hạ Vãn An bởi vì nhớ đến câu nói không hy vọng người xung quanh biết được quan hệ của cô với anh của Hàn Kinh Niên mà không nói cho Ngả Khương biết.
Nghe thấy Ngả Khương hỏi như vậy, Hạ Vãn An hơi khép mắt, che giấu ảm đạm vừa mới lóe lên, “Không biết.”
Đúng vậy, không biết, dù cho cô rất muốn nói rằng đó là chồng mình, nhưng mà cô chỉ có thể nói rằng không biết... Trong hai năm sau khi cưới, cô vẫn luôn nói như vậy, không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì anh đã từng nói, hôn nhân của anh với cô chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, cô không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cũng đừng gây thêm phiền phức cho anh, cho nên cô đều cho mọi người biết rằng mình không biết anh.
“Mình thấy cậu vẫn luôn nhìn anh ấy, nghĩ đến việc cậu với Hàn Tri Cẩn thân thiết như thế, mình còn tưởng rằng hai người biết nhau đó...” Ngả Khương nói, sau đó lặng lẽ nói nhỏ với Hạ Vãn An, “Nhưng mà chú của Hàn Tri Cẩn thật là đẹp mắt đó, ha ha, mình cũng lén nhìn anh ấy thêm một chút...”
Hạ Vãn An không lên tiếng, chỉ là phối hợp mỉm cười với Ngả Khương.
Sau khi Hàn Kinh Niên ngồi xuống thì đều xem điện thoại của mình.
Không khí trong phòng dần dần trở nên náo nhiệt, nhưng Hàn Kinh Niên không phải là người dễ dàng bị ngó lơ, cho nên những người đang ngồi ở đây đều thu lại ngông cuồng ngày thường, mọi người càng chơi càng high, nhưng bởi vì anh mà bớt phóng túng rất nhiều.
Một lát sau, Tống Hữu Mạn cũng đến, Hạ Vãn An và cô ấy trò chuyện một lát, sau đó Hạ Vãn An ôm cánh tay của Tống Hữu Mạn, tựa đầu trên đầu vai cô ấy, nhắm mắt lại ngủ.
Từ nhỏ thì cô đã có thể ngủ rồi, mặc kệ là lúc nào hay là chỗ nào,c hri cần chuyện không quan trọng thì cô đều có thể ngủ, lần ngủ lợi hại nhát của cô là khi huấn luyện quân sự hồi trung học, đứng nghiêm dưới mặt trời... Ngủ mất.
Nhưng mà Hạ Vãn An cũng không ngủ quá lâu, cửa phòng riêng đã bị đẩy ra, không có ai ra ngoài mà là một người đi vào, là phụ nữ, giọng nói rất êm tai, mềm mại giống như tơ lụa: “Anh Kinh Niên, em nhìn thấy một chiếc xe ở dưới lầu rất giống xe anh, không ngờ là anh thật...”
Anh Kinh Niên... Hạ Vãn An hơi nhíu mày tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vừa mở mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ rất đẹp rất trẻ tuổi.
Hạ Vãn An nhận ra, những người khác cũng nhận ra, đó là người đang truyền ra tin đồn nóng hổi với Hàn Kinh Niên, Tần Thư Giản.
/1195
|