Chương 8 – Móng heo lớn đáng khinh (2)
“Cậu còn biết bọn họ sẽ lo lắng à... Mình thật sự không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, cậu nói xem, anh ta không về nhà thì thôi đi, không về nhà mà còn ở ngoài hái hoa ngắt cỏ, đây là chuyện quái quỷ gì chứ... Còn nữa, chuyện kết hôn, đừng nói ra bên ngoài, chẳng phải đây là tỏ rõ bản thân anh ta không thừa nhận cậu sao? Không thừa nhận, vậy mắc gì mà anh ta còn chạm vào cậu... Càng nghĩ càng giận, nếu như nói đàn ông đều là đồ móng heo lớn, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ là móng heo lớn đáng khinh nhất...”
...
Hạ Vãn An với Tống Hữu Mạn vừa rời khỏi phòng riêng không bao lâu thì Hàn Kinh Niên cũng đứng dậy rời đi.
Rời khỏi “Nguy Nga Lộng Lẫy”, trợ lý đã lái xe đến chờ ở cửa.
Hàn Kinh Niên cúi người chui vào trong xe, sau khi trợ lý lái xe rời khỏi cửa sau của “Nguy Nga Lộng Lẫy”, anh mới lên tiếng: “Chuyện tôi đến đây vào tối nay, trừ anh và tôi, còn có ai biết?”
Trợ lý suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Khi chúng ta đến cửa Nguy Nga Lộng Lẫy, Tiểu Dương có gọi điện hỏi chúng ta đang ở đâu, nói là muốn chạy tới đưa tài liệu khẩn.”
Hàn Kinh Niên mở máy tính ra, vừa nhập mật khẩu vừa đáp hờ hững: “Kêu cậu ta dọn đi.”
Trợ lý: “Ách?” Một tiếng, khó hiểu quay đầu liếc Hàn Kinh Niên.
Hàn Kinh Niên vẫn nhìn máy tính chăm chú, nhanh chóng gõ bàn phím, không lên tiếng.
Khoảng nửa phút sau, trợ lý đã bình tĩnh trở lại, giống như là Sherlock Holmes – chủ nhân của mọi vụ án, anh ta bắt đầu lải nhải phân tích không ngừng: “A, tôi biết rồi, anh Hàn, ý của anh là, từ trước đến nay, Tiểu Dương đều báo hành trình của anh cho cô Tần Thư Giản biết sao? Không, nói cho đúng thì là cô Tần Thư Giản mua chuộc Tiểu Dương, sau đó mượn chuyện vô tình gặp gỡ đó để chế tạo ra những tin đồn kia? Hành trình trước đó đều đã được sắp xếp từ trước, rất nhiều người biết nên không thể xác định được đó là ai, mà hôm nay... Anh tạm thời đồng ý với Tri Cẩn đến tham gia tụ họp, còn dặn dò tôi là không được nói ra bên ngoài, là vì muốn biết ai là người bán đứng anh sao? Cái cô Tần Thư Giản này thật là lợi hại đó, ngay cả chuyện thu mua người này mà cũng chơi được, nhưng mà làm sao cô ta lại có thể so được với anh, anh Hàn của chúng ta rất...”
Hai chữ “gian xảo” còn chưa nói nên lời thì Hàn Kinh Niên đang xem máy tính đã ngẩng đầu lên nhìn trợ lý.
Trợ lý run tay, suýt nữa thì bẻ lái rồi, ngay cả đầu lưỡi của anh ta cũng trở nên cứng ngắt: “... Anh Hàn, anh, anh, anh thông minh, nhìn xa trông rộng!”
Hàn Kinh Niên không để ý đến trợ lý, anh tiếp tục gõ bàn phím.
Trợ lý biết mình đã thoát chết trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, thầm thở phào một cái, anh ta không dám lỗ mãng nữa mà hỏi cực kỳ chân thành: “Anh Hàn, bây giờ đi đâu đây? Về công ty, hay là về nhà trọ gần công ty.”
Nghĩ đến công việc vẫn chưa xong, Hàn Kinh Niên muốn nói “công ty”, nhưng mà lời vừa đến khóe miệng thì anh chợt nghĩ tới, vừa rồi khi còn ở trong phòng riêng ở “Nguy Nga Lộng Lẫy”, khi cô gái tóc ngắn hỏi cô rằng: “Vãn An, cậu biết chú của Hàn Tri Cẩn hả?”
Cô trả lời: “Không biết.”
Không biết... Cô trả lời rất dứt khoát và nhanh chóng, không chậm trễ chút nào.
“Anh Hàn?” Trợ lý chờ rất lâu nhưng vẫn không nghe thấy câu trả lời của Hàn Kinh Niên, không nhịn được mà lại lên tiếng.
Hàn Kinh Niên tỉnh táo lại, anh không gấp trả lời mà tiếp tục gõ bàn phím.
Nửa phút sau, anh dừng lại, “Không biết...”
/1195
|