Kim Ngân cứ thế chạy, bỏ quên tất cả lại đằng sau lưng. Cô không biết đôi chân rồi sẽ đưa mình tới đâu, không biết cô có chạy thoát khỏi Vĩnh Khanh được hay không, nhưng cô vẫn chạy, vẫn phải chạy. Khi cần đấu tranh giành hạnh phúc, bản năng trong con người luôn trỗi dậy một cách mãnh liệt. Kim Ngân cũng thế, cô cũng là một con người, cô cũng cần hạnh phúc, cô không thể để bản thân rơi vào tay người đàn ông đó một lần nữa.
- Kim Ngân!
Nhưng thật đáng tiếc, khi cô còn chưa thấy được ánh sáng thì đã bị Vĩnh Khanh kéo vào bóng tối. Tay anh nắm chặt lấy tay cô, à không, phải là bóp chặt lấy tay cô, tựa như muốn xương cô vỡ vụn ra thì anh mới chịu thôi. Kim Ngân vẫn cố gắng vùng ra, cố hét lên:
- Xin anh, xin anh hãy để tôi đi.
Trong sự phồn hoa của thành phố H, có hai con người đang dày vò nhau. Đau khổ là một chuyện, nhưng giữa sự phồn hoa đầy đủ ấy, thứ họ cần nhất đơn giản chỉ là hai chữ hạnh phúc mà thôi.
Kim Ngân liên tục lên tiếng cầu xin, nước mắt cô rơi xuống, hòa cùng sắc màu vàng vọt của ánh đèn đường. Đây là những giọt nước mắt của sự sợ hãi, của tuyệt vọng và của khổ đau. Nhưng anh ta nào có hiểu được đâu. Là do cô và anh đã quá cố chấp, nên trái tim không thể đến được với trái tim. Là do ông trời quá ác độc, nên cô và anh sẽ không thể nhận được một kết cục tốt đẹp.
Vĩnh Khanh vẫn nắm chặt lấy tay của Kim Ngân, trong đôi mắt như có một ánh sáng vụt qua. Anh bật ngờ kéo giật người cô lại về phía mình rồi nói như ra lệnh:
- Nhìn vào mắt tôi.
Kim Ngân không còn cách nào khác đành nhìn thẳng vào mắt của anh ta. Tim cô như run rẩy trước ánh mắt ấy, nhưng cô lại không thể nói được một lời nào.
- Nói cho tôi biết, tại sao năm ấy em giết đứa con của tôi?
Kim Ngân liên tục lắc đầu, cô không biết phải nói gì với anh. Bảo rằng là do bố cô ư? Không, đã quá muộn rồi, đã quá muộn để nói ra điều ấy rồi. Anh sẽ lại mang những cái lý lẽ của riêng anh ra để trách móc cô, để hận cô. Rằng tại sao cô không tìm cách khác, rằng tại sao cô lại không đi tìm anh. Cô quá hiểu anh rồi!
Vĩnh Khanh mím môi vẻ tức giận, đầu anh đau nhói như có người đập vào. Tại sao cô ấy không nói, tại sao cô ấy không giải thích? Mười năm trước, chẳng phải cô vẫn luôn muốn giải thích với anh hay sao? Hay là tại cô đã không còn yêu anh nữa? Hay là mười năm qua, tất cả đã thực sự kết thúc rồi?
Nước mắt thấm đẫm hai bờ má, Kim Ngân chẳng buồn lau đi. Cô cười trong những tiếng nấc, tự trách cho số phận của mình. Không phải do cô, không phải do anh..là do ông trời đã không muốn cô được hạnh phúc. Anh có trách, hãy trách ông trời độc ác đi.
- Vĩnh Khanh, mười năm đã trôi qua rồi. Anh hãy để tất cả ở lại nơi ấy đi được không?
- Em nói gì?
- Em muốn anh hãy quên em đi. Còn anh, anh hãy sống thật tốt bên Hoàng Mai. Hai người sẽ lại có những đứa con khác. Còn nỗi hận đó, anh có thể mang đến hết đời. Cho dù không nhớ người con gái độc ác này là ai.
Vĩnh Khanh nhếch môi cười nhạt, sau đó là bật cười lớn. Tựa như anh vừa được nghe một câu chuyện khôi hài nhất trên đời này. Quên cô? Kim Ngân bảo anh hãy quên cô đi? Ừ, anh tất nhiên là muốn quên cô, nhưng tại sao cô lại bước vào cuộc đời anh một lần nữa? Tại sao khi anh là Thiên Hoàng rồi ông trời vẫn để anh gặp được cô? Rồi khiến anh yêu cô một lần nữa? Cô bảo anh quên cô thế nào được đây?
Anh giờ đã đứng trên ngã ba đường. Một là hận cô, hai là yêu cô, và ba là quên cô. Nhưng trái tim anh không phải là một trái tim bình thường. Trái tim dành cho cô được đong đầy bằng thù hận và tình yêu, chỉ cần hai thứ đó thôi cũng đủ để anh đời đời kiếp kiếp không thể quên cô rồi.
Mười năm trước, khi Kim Ngân sợ hãi đứng cô đơn trong góc của phòng bệnh, anh đã muốn chạy đến ôm cô. Nhưng cô lại chỉ luôn miệng nói “xin lỗi!” Hai từ xin lỗi có thể kéo tất cả lại được hay sao? Đứa con của anh được ông trời mua bằng hai từ xin lỗi thôi ư? Đó là một cái giá quá rẻ mạt. Và anh hận cô khi đã ra cái giá ấy.
Mười năm trước, khi anh đứng trong sân bay đợi cô, đợi cô đến nhìn anh lần cuối. Nhưng cô đã không tới. Cả thế giới chỉ còn một mình anh. Và anh hận cô vì đã bỏ anh ở lại.
Mười năm trước, khi chiếc xe ấy đâm vào anh, anh đã mong mình có thể chết đi, hoặc có thể, quên cô đi cũng được. Và ông trời đã để anh quên cô.
Nhưng giờ đây, khi tất cả đã lại quay về, hận cũ tình cũ, làm sao anh có thể để cô đi?
Vĩnh Khanh bước tới, anh đưa tay luồn vào tóc cô, rồi cúi xuống hôn thật mạnh lên môi cô. Nụ hôn mang sắc cuồng dã, chiếm đoạt khiến Kim Ngân chỉ biết bấu chặt vào áo anh.
Kim Ngân muốn thoát ra khỏi nụ hôn này nhưng không thể. Cô chỉ biết tuyệt vọng giằng xé, nhưng là giằng xé với ai? Anh đã không buông tha cho cô, cô còn giằng xé với ai được cơ chứ?
Cuối cùng, Kim Ngân không thể chịu nổi nữa nên đã cắn thật mạnh vào lưỡi của Vĩnh Khanh. Mùi máu tanh nồng bắt đầu tràn ngập trong vị hôn khiến Kim Ngân càng cảm thấy ghê tởm.
Vĩnh Khanh không hề mảy may phản ứng trước sự mãnh liệt của cô. Anh vẫn mạnh bạo hôn cô như thù hận mười năm qua đã được anh dồn hết vào cái hôn này.
Kim Ngân vẫn cố gắng lấy tay cào Vĩnh Khanh, khiến anh cuối cùng cũng không thể chịu nổi mà buông môi cô ra rồi lôi cô vào một góc tối cạnh đó. Vừa lôi anh vừa quát lớn:
- Cô muốn thoát khỏi tôi? Được, cô tôi sẽ cho cô biết thoát khỏi tôi có kết cục như thế nào.
Kim Ngân sợ hãi hét lên:
- Anh muốn làm gì? Giữa đường giữa chợ thế này, anh muốn làm gì tôi?
Vĩnh Khanh dừng lại, anh quay ra nhìn Kim Ngân, nhếch môi cười nhạt và nói:
- Vậy cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?
- Anh không được…
- Tôi làm được!
Ngay sau đó, Vĩnh Khanh dồn Kim Ngân vào phía chân tường, sau đó anh đặt hai cánh tay mình lên tường để khóa lấy mọi đường trốn chạy của Kim Ngân. Vì trong ngõ này quá tối nên cô không thể nhìn thấy ánh mắt của Vĩnh Khanh, nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi vô cùng. Đây là Vĩnh Khanh, đích xác là Vĩnh Khanh của mười năm về trước rồi. Trước đó cô còn ngờ ngợ, nhưng giờ thì cô đã chắc chắn.
Cuối cùng thì ác mộng cũng đã trở thành hiện thực. Điều cô không mong nhất đã xảy ra.
Vĩnh Khanh cúi xuống lướt môi qua má Kim Ngân, qua vành tai rồi xuống đến hõm cổ của Kim Ngân. Kim Ngân không hét lên, cũng không thèm chống cự. Cô chỉ trừng mắt nhìn Vĩnh Khanh bằng một đôi mắt ngập tràn lửa hận, rồi sau đó rít lên:
- Vĩnh Khanh, tôi đã nhầm, tôi thực sự đã nhìn lầm anh rồi.
Vĩnh Khanh ngẩng mặt lên cười lạnh. Anh ghét sát vào tai cô thì thầm:
- Lầm thế nào?
- Anh đúng là đồ cầm thú. À không, phải là không bằng cầm thú!
- Chính là như vậy – Vĩnh Khanh vẫn giữ điệu bộ cợt nhả đến tàn độc ấy. Sau đó anh đưa tay lên vuốt nhẹ má cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói – Tôi trở về là muốn dày vò em. Tôi thực tò mò muốn biết xem vẻ mặt đau khổ của em là như thế nào. Hóa ra, tôi cũng đã nhìn lầm em. Vẻ mặt của em thực sự làm tôi chán ghét. Còn nữa, Tôi chạy đến đây tìm em để mong chờ điều gì? Đó là một lời cầu xin tôi tha cho em, nhưng em đã không nói. Em nói tôi không bằng cầm thú, vậy em xem, em có bằng hay không? Cả hai chúng ta đều không bằng cầm thú, em có tư cách gì mà nói tôi?
Từng câu, từng lời của Vĩnh Khanh như những mũi kim nhỏ đâm sâu dần vào trái tim của Kim Ngân. Không mãnh liệt, nhưng nó như bòn rút hết máu trong người cô. Cảm giác đau nhói, thống khổ ấy khiến Kim Ngân không chịu được mà đẩy mạnh người Vĩnh Khanh ra. Nước mắt muốn rơi mà không thể rơi nổi. Cảm giác đau đớn, tủi nhục này khiến cho cô mất đi hoàn toàn tri giác, mọi âm thanh bên tai cũng như tan biến vào hư vô.
Kim Ngân trừng mắt nhìn Vĩnh Khanh rất lâu, lâu đến nỗi mọi âm thanh trong ngõ tối này đều bị thời gian cuốn trôi. Sau đó, cô tức giận nói:
- Đúng, tôi không bằng cầm thú. Tôi mãi mãi không phải con người, anh đã hài lòng chưa?
Vĩnh Khanh đưa tay lau nhẹ môi, dáng người anh cao lớn che khuất ánh đèn đường, khiến bóng tôi bao phủ lên cả cơ thể của Kim Ngân. Anh cười vẻ chán ghét rồi vuốt tóc cô nói:
- Tại sao lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối và đau khổ? Tại sao trước mặt tôi lại không dám đối diện? Tôi đâu có ăn thịt em?!
- Anh đang ăn thịt tôi.
- Vậy ư?
Kim Ngân oán hận nói:
- Anh hận tôi mười năm trước đã giết đứa con của anh ư? Vậy được, để tôi nói cho anh biết, là do tôi muốn giết nó đấy. Chính xác là tôi đã muốn giết nó đấy. Là do tôi ngứa mắt anh và Hoàng Mai yêu nhau nên mới giết nó. Thế nào? Anh có muốn giết tôi không? Tôi…
Kim Ngân còn chưa nói hết thì cô đã bị Vĩnh Khanh xô vào tường. Sau đó cổ cô bị bàn tay anh bóp mạnh không một chút thương tiếc. Bên tài cô, Vĩnh Khanh gằn từng tiếng:
- Cô nói gì? Nói lại cho tôi nghe.
Kim Ngân cười khổ sở, lời nói cũng khổ sở thoát ra:
- Là tôi hận anh đã yêu Hoàng Mai. Tôi muốn giết đứa con của anh…Anh có muốn giết tôi không?
- Tôi giết cô! – Vĩnh Khanh hét lớn. Bàn tay đang nắm chặt lấy cổ của Kim Ngân lại càng thêm lực, khiến cô dần dần mất đi tri giác.
Cả người Kim Ngân như bị nhấc bổng lên, bàn tay cô chới với trong không trung. Cô giãy giụa một lúc rồi cũng thôi, cô đã buông xuôi tất cả. Cô không muốn sống nữa, ngay từ khi biết anh là Vĩnh Khanh, cô đã không muốn sống nữa rồi.
Cô đã sống mười năm trong đau khổ, hà cớ gì mà bắt cô phải sống đến hết đời với nó? Nếu như vậy, thì thà để cô chết đi còn hơn. Chết trong tay của Vĩnh Khanh cũng được. Là do cô đã khiến anh phải hận cô, anh giết cô âu cũng là lẽ đương nhiên.
Và trong lòng cô thực sự muốn thế.
Kim Ngân khẽ nhắm mắt, chờ đợi cái chết cho mình. Cô biết, ngày tháng của cô chẳng vui vẻ gì, cô chết đi có lẽ còn là một sự giải thoát. Cô không dám tự tử, vì sợ bản thân sẽ mang tội. Nhưng cô không bao giờ muốn sống như thế này cả, có ai hiểu không? Cô chỉ muốn được bình yên, được bình yên một lần thôi.
Nhưng mọi việc đã không như những gì Kim Ngân mong đợi, Vĩnh Khanh từ từ buông tay ra khiến Kim Ngân ho sặc sụa. Cô gập người xuống hít lấy không khí theo bản năng, cả người co ro lại như muốn tránh xa tất cả. Kim Ngân trượt dần người xuống, cô đưa tay vuốt ngực, thở dốc rồi nhìn Vĩnh Khanh bằng một ánh mắt đau thương:
- Tại sao không giết tôi?
Vĩnh Khanh cũng ngồi bệt xuống, kiên định nói:
- Là
tôi muốn dày vò em.
- Tại sao hai ta cứ phải như vậy? Cho nhau một con đường thoát không được sao?
- Chúng ta…không thể nữa rồi!
Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn đặc trưng của Vĩnh Khanh vang lên. “Chúng ta…không thể nữa rồi.” Câu nói ấy khiến Kim Ngân ngừng thở trong giây lát. Trái tim như bị đáp mạnh vào một bức tường sần sùi, mấp mô. Cô đau đớn cười, cười thật lớn như để cả thế giới biết rằng cô đang cười. Vĩnh Khanh nói cô và anh đã không thể cho nhau một sự yên bình như cả hai mong muốn được nữa. Chẳng lẽ, cả đời này cô cứ phải sống trong cảnh này hay sao?
Sau đó, Kim Ngân đứng dậy rồi chạy vụt đi, giống như một con mồi đang cố giãy giụa tìm cho mình đường sống cuối cùng. Bóng cô khuất dần trong sắc màu đen tối của cuộc đời, và trong cả đôi mắt của Vĩnh Khanh. Anh cứ ngồi ở nơi đó, nhìn cô chạy đi như thế mà không hề đuổi theo. Chẳng ai biết, trên khóe mắt anh, có một giọt lệ bỗng nhiên rơi xuống.
Ngoài kia, đường phố vẫn tấp nập như vậy, vẫn phồn hoa như thế và con người vẫn vô tâm như một chuyện tất dĩ ngẫu. Chẳng ai để ý đến bóng dáng của một cô gái đang chạy trên con đường đông người qua lại, đôi tay cô nắm chặt lấy những giọt nước mắt vừa lau khiến nó vỡ bung ra. Tựa như những hy vọng trong cô đã hoàn toàn đổ vỡ.
Rồi từ đây, số phận của cô sẽ lại bước đi trên con đường mà mười năm trước cô đã từng…phải đi.
.
.
.
Trong một căn phòng ngập tràn khói thuốc, có tiếng nhạc du dương từ chiếc radio vang lên.
“Giám đốc AP – Thiên Hoàng biến mất một cách đầy bí ẩn. Theo nguồn tin mà chúng tôi nhận được, vào năm giờ ngày hôm qua, tại bệnh viện Q…”
Đức Trung đưa tay ấn mạnh công tắc của chiếc radio, và tiếng nói của phát thanh viên cũng bị anh làm cho đứt gãy. Không gian lập tức trở lại vẻ im lặng vốn có.
Đức Trung nhìn vào khung hình đặt trên bàn, đây là bức ảnh mà năm xưa anh và Vĩnh Khanh đã chụp chung trong trận chung kết bóng rổ toàn thành phố. Mười năm trước, nụ cười của Vĩnh Khanh là như thế này, rạng rỡ, vui tươi…chứ không phải là một nụ cười lạnh lùng và chất đầy tâm tư.
Thời gian quả nhiên rất ác độc, cuốn con người ta theo chiều của nó rồi bỏ quên họ trên một nơi hoang tàn, đổ nát.
Anh cũng thế, mười năm qua, con người anh cũng bị nó phong hóa đến nỗi bản thân còn thấy xa lạ với chính mình. Quả thực, một Đức Trung ngày xưa cũng đã không còn nữa rồi.
Đức Trung dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, chợt nhận ra là mình đã hút hết một bao thuốc lúc nào không hay. Cứ mỗi lúc như thế này, anh lại thấy nghiện thuốc kinh khủng. Nghiện đến nỗi bản thân mơ hồ trong làn khói xám, tâm trạng chất ngất, mê say với nó.
Hôm nay lại thế, anh lại lên cơn nghiện thuốc lá vô tội vạ của mình. Đức Trung cúi xuống mỉm cười. Trong căn phòng làm việc, anh thấy mình thật cô đơn. Cuộc đời lúc nào cũng thế, theo tình thì tình chạy, trốn tình thì tình theo. Anh đã từ chối biết bao lời yêu của các cô gái, rồi bây giờ lại để mình phải trượt dài trong những ước muốn của bản thân.
Anh không thể phủ nhận, từ khi gặp lại Kim Ngân, tình yêu xưa như ngọn lửa tàn được tiếp hơi gió, nó bùng lên một cách mãnh liệt, khiến cho anh không biết phải làm sao để dập tắt đi.
Vĩnh Khanh và Kim Ngân đau khổ vì yêu, nhưng anh cũng muốn khổ vì yêu một lần. Con người ta sống trên đời chẳng phải là để tìm những dư vị ấy sao? Người này muốn, người kia không muốn…rồi đổ tội cho ông trời bất công. Mà, thực ra cũng bất công thật. Tại sao lại luôn trao số phận nhầm người như vậy? Đức Trung cười khổ trước những suy nghĩ của mình. Hóa ra khi yêu, con người ta lại có nhiều cái để mà suy nghĩ đến thế.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn bỗng vang lên, xua tan làn khói trắng cũng như những tâm tư đang chất chồng trong anh. Đức Trung nhìn cái tên lóe sáng trên màn hình, trái tim chợt run lên một cái như bất ngờ, rồi anh đưa điện thoại lên tai:
- Vĩnh Khanh? Sao cậu lại biết số của tôi?
Hình như bên kia đang mưa, Đức Trung có thể nghe rõ những tiếng mưa rơi lộp bộp xuống mái tôn. Và kèm theo sau đó, là tiếng nói không hề đúng trọng tậm câu hỏi, hòa lẫn với một âm thanh chẳng rõ là cười hay khóc của Vĩnh Khanh:
- Đức Trung à, bỗng nhiên tôi muốn chơi bóng rổ với cậu .
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Báo chí đang đồn ầm lên chuyện cậu mất tích rồi này. Mau về đây, cậu muốn mẹ cậu suy nghĩ nhiều à?
- 33 tuổi rồi sao còn nói nhiều thế? – Vĩnh Khanh đáp – Rốt cuộc là cậu có chơi bóng rổ với tôi hay không?
- Cậu cũng biết mình 33 tuổi rồi cơ đấy!? Sao chẳng chịu suy nghĩ chín chắn hơn một chút đi.
- Đến đây!
- Cậu về ngay cho tôi.
Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói một câu cũ:
- Đến đây!
Còn Đức Trung thì lại như bị thôi miên, đưa câu chuyện đi theo một hướng khác:
- Kim Ngân… sao rồi?
Vĩnh Khanh bật cười, cái cười giòn tan hòa lẫn trong tiếng mưa khiến người ta có cảm giác mơ hồ. Mãi một lúc lâu sau anh mới nói:
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu hỏi.
Đức Trung sắp bị Vĩnh Khanh làm cho cuống, anh đáp:
- Cậu nói gì thế?
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu thổ lộ tâm tư ra rồi. Cậu nói đi, cậu yêu Kim Ngân phải không?
- Cậu điên rồi! – Đức Trung gần như phát bực.
Nhưng Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói những lời mang âm sắc nửa đùa nửa thật:
- Tôi nói cho cậu biết, cả đời này, cậu đừng mong có được trái tim của cô ấy.
Đức Trung lặng người không nói, dường như anh đang chờ đợi một lời giải thích từ phía Vĩnh Khanh.
Vĩnh Khanh cũng im lặng một lúc, như là đang do dự. Sau đó anh nói tiếp:
- Cả đời này, cô ấy đã dành tình cảm cho tôi.
Đức Trung cười nhạt, bàn tay anh bóp mạnh vào điện thoại như muốn khiến nó vỡ tan ra. Anh nói trong hơi thuốc:
- Vậy còn cậu?
Vĩnh Khanh đáp:
- Tôi thách thức những tên đàn ông nào dám đến gần cô ấy. Kể cả cậu. Vì tôi, chính tay tôi sẽ dày vò cô ấy cả đời.
Không gian xung quanh Đức Trung gần như đóng băng lại, trong lòng anh cũng như đông cứng. Anh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, gần như không chịu nổi sức nặng đó mà rơi xuống vực sâu. Anh từ từ ngồi xuống, điện thoại vẫn áp sát tai. Đức Trung đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thấy tất cả đều là bóng tối mịt mùng.
Ai có thể biết được, chuyện ngày mai sẽ ra sao?
Và Vĩnh Khanh, sao cậu có thể biết được, cả đời này cô ấy chỉ có thể là của cậu?
Đức Trung lại đưa một điếu thuốc lên miệng, nhưng anh không châm lửa vội. Chiếc bật lửa màu bạc trong tay được anh xoay đi xoay lại, như bàn tay của ông trời đang đùa nghịch với nhân thế. Anh vừa cười vừa nói:
- Chi bằng… chúng ta đấu một trận bóng rổ xem sao!
- Kim Ngân!
Nhưng thật đáng tiếc, khi cô còn chưa thấy được ánh sáng thì đã bị Vĩnh Khanh kéo vào bóng tối. Tay anh nắm chặt lấy tay cô, à không, phải là bóp chặt lấy tay cô, tựa như muốn xương cô vỡ vụn ra thì anh mới chịu thôi. Kim Ngân vẫn cố gắng vùng ra, cố hét lên:
- Xin anh, xin anh hãy để tôi đi.
Trong sự phồn hoa của thành phố H, có hai con người đang dày vò nhau. Đau khổ là một chuyện, nhưng giữa sự phồn hoa đầy đủ ấy, thứ họ cần nhất đơn giản chỉ là hai chữ hạnh phúc mà thôi.
Kim Ngân liên tục lên tiếng cầu xin, nước mắt cô rơi xuống, hòa cùng sắc màu vàng vọt của ánh đèn đường. Đây là những giọt nước mắt của sự sợ hãi, của tuyệt vọng và của khổ đau. Nhưng anh ta nào có hiểu được đâu. Là do cô và anh đã quá cố chấp, nên trái tim không thể đến được với trái tim. Là do ông trời quá ác độc, nên cô và anh sẽ không thể nhận được một kết cục tốt đẹp.
Vĩnh Khanh vẫn nắm chặt lấy tay của Kim Ngân, trong đôi mắt như có một ánh sáng vụt qua. Anh bật ngờ kéo giật người cô lại về phía mình rồi nói như ra lệnh:
- Nhìn vào mắt tôi.
Kim Ngân không còn cách nào khác đành nhìn thẳng vào mắt của anh ta. Tim cô như run rẩy trước ánh mắt ấy, nhưng cô lại không thể nói được một lời nào.
- Nói cho tôi biết, tại sao năm ấy em giết đứa con của tôi?
Kim Ngân liên tục lắc đầu, cô không biết phải nói gì với anh. Bảo rằng là do bố cô ư? Không, đã quá muộn rồi, đã quá muộn để nói ra điều ấy rồi. Anh sẽ lại mang những cái lý lẽ của riêng anh ra để trách móc cô, để hận cô. Rằng tại sao cô không tìm cách khác, rằng tại sao cô lại không đi tìm anh. Cô quá hiểu anh rồi!
Vĩnh Khanh mím môi vẻ tức giận, đầu anh đau nhói như có người đập vào. Tại sao cô ấy không nói, tại sao cô ấy không giải thích? Mười năm trước, chẳng phải cô vẫn luôn muốn giải thích với anh hay sao? Hay là tại cô đã không còn yêu anh nữa? Hay là mười năm qua, tất cả đã thực sự kết thúc rồi?
Nước mắt thấm đẫm hai bờ má, Kim Ngân chẳng buồn lau đi. Cô cười trong những tiếng nấc, tự trách cho số phận của mình. Không phải do cô, không phải do anh..là do ông trời đã không muốn cô được hạnh phúc. Anh có trách, hãy trách ông trời độc ác đi.
- Vĩnh Khanh, mười năm đã trôi qua rồi. Anh hãy để tất cả ở lại nơi ấy đi được không?
- Em nói gì?
- Em muốn anh hãy quên em đi. Còn anh, anh hãy sống thật tốt bên Hoàng Mai. Hai người sẽ lại có những đứa con khác. Còn nỗi hận đó, anh có thể mang đến hết đời. Cho dù không nhớ người con gái độc ác này là ai.
Vĩnh Khanh nhếch môi cười nhạt, sau đó là bật cười lớn. Tựa như anh vừa được nghe một câu chuyện khôi hài nhất trên đời này. Quên cô? Kim Ngân bảo anh hãy quên cô đi? Ừ, anh tất nhiên là muốn quên cô, nhưng tại sao cô lại bước vào cuộc đời anh một lần nữa? Tại sao khi anh là Thiên Hoàng rồi ông trời vẫn để anh gặp được cô? Rồi khiến anh yêu cô một lần nữa? Cô bảo anh quên cô thế nào được đây?
Anh giờ đã đứng trên ngã ba đường. Một là hận cô, hai là yêu cô, và ba là quên cô. Nhưng trái tim anh không phải là một trái tim bình thường. Trái tim dành cho cô được đong đầy bằng thù hận và tình yêu, chỉ cần hai thứ đó thôi cũng đủ để anh đời đời kiếp kiếp không thể quên cô rồi.
Mười năm trước, khi Kim Ngân sợ hãi đứng cô đơn trong góc của phòng bệnh, anh đã muốn chạy đến ôm cô. Nhưng cô lại chỉ luôn miệng nói “xin lỗi!” Hai từ xin lỗi có thể kéo tất cả lại được hay sao? Đứa con của anh được ông trời mua bằng hai từ xin lỗi thôi ư? Đó là một cái giá quá rẻ mạt. Và anh hận cô khi đã ra cái giá ấy.
Mười năm trước, khi anh đứng trong sân bay đợi cô, đợi cô đến nhìn anh lần cuối. Nhưng cô đã không tới. Cả thế giới chỉ còn một mình anh. Và anh hận cô vì đã bỏ anh ở lại.
Mười năm trước, khi chiếc xe ấy đâm vào anh, anh đã mong mình có thể chết đi, hoặc có thể, quên cô đi cũng được. Và ông trời đã để anh quên cô.
Nhưng giờ đây, khi tất cả đã lại quay về, hận cũ tình cũ, làm sao anh có thể để cô đi?
Vĩnh Khanh bước tới, anh đưa tay luồn vào tóc cô, rồi cúi xuống hôn thật mạnh lên môi cô. Nụ hôn mang sắc cuồng dã, chiếm đoạt khiến Kim Ngân chỉ biết bấu chặt vào áo anh.
Kim Ngân muốn thoát ra khỏi nụ hôn này nhưng không thể. Cô chỉ biết tuyệt vọng giằng xé, nhưng là giằng xé với ai? Anh đã không buông tha cho cô, cô còn giằng xé với ai được cơ chứ?
Cuối cùng, Kim Ngân không thể chịu nổi nữa nên đã cắn thật mạnh vào lưỡi của Vĩnh Khanh. Mùi máu tanh nồng bắt đầu tràn ngập trong vị hôn khiến Kim Ngân càng cảm thấy ghê tởm.
Vĩnh Khanh không hề mảy may phản ứng trước sự mãnh liệt của cô. Anh vẫn mạnh bạo hôn cô như thù hận mười năm qua đã được anh dồn hết vào cái hôn này.
Kim Ngân vẫn cố gắng lấy tay cào Vĩnh Khanh, khiến anh cuối cùng cũng không thể chịu nổi mà buông môi cô ra rồi lôi cô vào một góc tối cạnh đó. Vừa lôi anh vừa quát lớn:
- Cô muốn thoát khỏi tôi? Được, cô tôi sẽ cho cô biết thoát khỏi tôi có kết cục như thế nào.
Kim Ngân sợ hãi hét lên:
- Anh muốn làm gì? Giữa đường giữa chợ thế này, anh muốn làm gì tôi?
Vĩnh Khanh dừng lại, anh quay ra nhìn Kim Ngân, nhếch môi cười nhạt và nói:
- Vậy cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?
- Anh không được…
- Tôi làm được!
Ngay sau đó, Vĩnh Khanh dồn Kim Ngân vào phía chân tường, sau đó anh đặt hai cánh tay mình lên tường để khóa lấy mọi đường trốn chạy của Kim Ngân. Vì trong ngõ này quá tối nên cô không thể nhìn thấy ánh mắt của Vĩnh Khanh, nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi vô cùng. Đây là Vĩnh Khanh, đích xác là Vĩnh Khanh của mười năm về trước rồi. Trước đó cô còn ngờ ngợ, nhưng giờ thì cô đã chắc chắn.
Cuối cùng thì ác mộng cũng đã trở thành hiện thực. Điều cô không mong nhất đã xảy ra.
Vĩnh Khanh cúi xuống lướt môi qua má Kim Ngân, qua vành tai rồi xuống đến hõm cổ của Kim Ngân. Kim Ngân không hét lên, cũng không thèm chống cự. Cô chỉ trừng mắt nhìn Vĩnh Khanh bằng một đôi mắt ngập tràn lửa hận, rồi sau đó rít lên:
- Vĩnh Khanh, tôi đã nhầm, tôi thực sự đã nhìn lầm anh rồi.
Vĩnh Khanh ngẩng mặt lên cười lạnh. Anh ghét sát vào tai cô thì thầm:
- Lầm thế nào?
- Anh đúng là đồ cầm thú. À không, phải là không bằng cầm thú!
- Chính là như vậy – Vĩnh Khanh vẫn giữ điệu bộ cợt nhả đến tàn độc ấy. Sau đó anh đưa tay lên vuốt nhẹ má cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói – Tôi trở về là muốn dày vò em. Tôi thực tò mò muốn biết xem vẻ mặt đau khổ của em là như thế nào. Hóa ra, tôi cũng đã nhìn lầm em. Vẻ mặt của em thực sự làm tôi chán ghét. Còn nữa, Tôi chạy đến đây tìm em để mong chờ điều gì? Đó là một lời cầu xin tôi tha cho em, nhưng em đã không nói. Em nói tôi không bằng cầm thú, vậy em xem, em có bằng hay không? Cả hai chúng ta đều không bằng cầm thú, em có tư cách gì mà nói tôi?
Từng câu, từng lời của Vĩnh Khanh như những mũi kim nhỏ đâm sâu dần vào trái tim của Kim Ngân. Không mãnh liệt, nhưng nó như bòn rút hết máu trong người cô. Cảm giác đau nhói, thống khổ ấy khiến Kim Ngân không chịu được mà đẩy mạnh người Vĩnh Khanh ra. Nước mắt muốn rơi mà không thể rơi nổi. Cảm giác đau đớn, tủi nhục này khiến cho cô mất đi hoàn toàn tri giác, mọi âm thanh bên tai cũng như tan biến vào hư vô.
Kim Ngân trừng mắt nhìn Vĩnh Khanh rất lâu, lâu đến nỗi mọi âm thanh trong ngõ tối này đều bị thời gian cuốn trôi. Sau đó, cô tức giận nói:
- Đúng, tôi không bằng cầm thú. Tôi mãi mãi không phải con người, anh đã hài lòng chưa?
Vĩnh Khanh đưa tay lau nhẹ môi, dáng người anh cao lớn che khuất ánh đèn đường, khiến bóng tôi bao phủ lên cả cơ thể của Kim Ngân. Anh cười vẻ chán ghét rồi vuốt tóc cô nói:
- Tại sao lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối và đau khổ? Tại sao trước mặt tôi lại không dám đối diện? Tôi đâu có ăn thịt em?!
- Anh đang ăn thịt tôi.
- Vậy ư?
Kim Ngân oán hận nói:
- Anh hận tôi mười năm trước đã giết đứa con của anh ư? Vậy được, để tôi nói cho anh biết, là do tôi muốn giết nó đấy. Chính xác là tôi đã muốn giết nó đấy. Là do tôi ngứa mắt anh và Hoàng Mai yêu nhau nên mới giết nó. Thế nào? Anh có muốn giết tôi không? Tôi…
Kim Ngân còn chưa nói hết thì cô đã bị Vĩnh Khanh xô vào tường. Sau đó cổ cô bị bàn tay anh bóp mạnh không một chút thương tiếc. Bên tài cô, Vĩnh Khanh gằn từng tiếng:
- Cô nói gì? Nói lại cho tôi nghe.
Kim Ngân cười khổ sở, lời nói cũng khổ sở thoát ra:
- Là tôi hận anh đã yêu Hoàng Mai. Tôi muốn giết đứa con của anh…Anh có muốn giết tôi không?
- Tôi giết cô! – Vĩnh Khanh hét lớn. Bàn tay đang nắm chặt lấy cổ của Kim Ngân lại càng thêm lực, khiến cô dần dần mất đi tri giác.
Cả người Kim Ngân như bị nhấc bổng lên, bàn tay cô chới với trong không trung. Cô giãy giụa một lúc rồi cũng thôi, cô đã buông xuôi tất cả. Cô không muốn sống nữa, ngay từ khi biết anh là Vĩnh Khanh, cô đã không muốn sống nữa rồi.
Cô đã sống mười năm trong đau khổ, hà cớ gì mà bắt cô phải sống đến hết đời với nó? Nếu như vậy, thì thà để cô chết đi còn hơn. Chết trong tay của Vĩnh Khanh cũng được. Là do cô đã khiến anh phải hận cô, anh giết cô âu cũng là lẽ đương nhiên.
Và trong lòng cô thực sự muốn thế.
Kim Ngân khẽ nhắm mắt, chờ đợi cái chết cho mình. Cô biết, ngày tháng của cô chẳng vui vẻ gì, cô chết đi có lẽ còn là một sự giải thoát. Cô không dám tự tử, vì sợ bản thân sẽ mang tội. Nhưng cô không bao giờ muốn sống như thế này cả, có ai hiểu không? Cô chỉ muốn được bình yên, được bình yên một lần thôi.
Nhưng mọi việc đã không như những gì Kim Ngân mong đợi, Vĩnh Khanh từ từ buông tay ra khiến Kim Ngân ho sặc sụa. Cô gập người xuống hít lấy không khí theo bản năng, cả người co ro lại như muốn tránh xa tất cả. Kim Ngân trượt dần người xuống, cô đưa tay vuốt ngực, thở dốc rồi nhìn Vĩnh Khanh bằng một ánh mắt đau thương:
- Tại sao không giết tôi?
Vĩnh Khanh cũng ngồi bệt xuống, kiên định nói:
- Là
tôi muốn dày vò em.
- Tại sao hai ta cứ phải như vậy? Cho nhau một con đường thoát không được sao?
- Chúng ta…không thể nữa rồi!
Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn đặc trưng của Vĩnh Khanh vang lên. “Chúng ta…không thể nữa rồi.” Câu nói ấy khiến Kim Ngân ngừng thở trong giây lát. Trái tim như bị đáp mạnh vào một bức tường sần sùi, mấp mô. Cô đau đớn cười, cười thật lớn như để cả thế giới biết rằng cô đang cười. Vĩnh Khanh nói cô và anh đã không thể cho nhau một sự yên bình như cả hai mong muốn được nữa. Chẳng lẽ, cả đời này cô cứ phải sống trong cảnh này hay sao?
Sau đó, Kim Ngân đứng dậy rồi chạy vụt đi, giống như một con mồi đang cố giãy giụa tìm cho mình đường sống cuối cùng. Bóng cô khuất dần trong sắc màu đen tối của cuộc đời, và trong cả đôi mắt của Vĩnh Khanh. Anh cứ ngồi ở nơi đó, nhìn cô chạy đi như thế mà không hề đuổi theo. Chẳng ai biết, trên khóe mắt anh, có một giọt lệ bỗng nhiên rơi xuống.
Ngoài kia, đường phố vẫn tấp nập như vậy, vẫn phồn hoa như thế và con người vẫn vô tâm như một chuyện tất dĩ ngẫu. Chẳng ai để ý đến bóng dáng của một cô gái đang chạy trên con đường đông người qua lại, đôi tay cô nắm chặt lấy những giọt nước mắt vừa lau khiến nó vỡ bung ra. Tựa như những hy vọng trong cô đã hoàn toàn đổ vỡ.
Rồi từ đây, số phận của cô sẽ lại bước đi trên con đường mà mười năm trước cô đã từng…phải đi.
.
.
.
Trong một căn phòng ngập tràn khói thuốc, có tiếng nhạc du dương từ chiếc radio vang lên.
“Giám đốc AP – Thiên Hoàng biến mất một cách đầy bí ẩn. Theo nguồn tin mà chúng tôi nhận được, vào năm giờ ngày hôm qua, tại bệnh viện Q…”
Đức Trung đưa tay ấn mạnh công tắc của chiếc radio, và tiếng nói của phát thanh viên cũng bị anh làm cho đứt gãy. Không gian lập tức trở lại vẻ im lặng vốn có.
Đức Trung nhìn vào khung hình đặt trên bàn, đây là bức ảnh mà năm xưa anh và Vĩnh Khanh đã chụp chung trong trận chung kết bóng rổ toàn thành phố. Mười năm trước, nụ cười của Vĩnh Khanh là như thế này, rạng rỡ, vui tươi…chứ không phải là một nụ cười lạnh lùng và chất đầy tâm tư.
Thời gian quả nhiên rất ác độc, cuốn con người ta theo chiều của nó rồi bỏ quên họ trên một nơi hoang tàn, đổ nát.
Anh cũng thế, mười năm qua, con người anh cũng bị nó phong hóa đến nỗi bản thân còn thấy xa lạ với chính mình. Quả thực, một Đức Trung ngày xưa cũng đã không còn nữa rồi.
Đức Trung dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, chợt nhận ra là mình đã hút hết một bao thuốc lúc nào không hay. Cứ mỗi lúc như thế này, anh lại thấy nghiện thuốc kinh khủng. Nghiện đến nỗi bản thân mơ hồ trong làn khói xám, tâm trạng chất ngất, mê say với nó.
Hôm nay lại thế, anh lại lên cơn nghiện thuốc lá vô tội vạ của mình. Đức Trung cúi xuống mỉm cười. Trong căn phòng làm việc, anh thấy mình thật cô đơn. Cuộc đời lúc nào cũng thế, theo tình thì tình chạy, trốn tình thì tình theo. Anh đã từ chối biết bao lời yêu của các cô gái, rồi bây giờ lại để mình phải trượt dài trong những ước muốn của bản thân.
Anh không thể phủ nhận, từ khi gặp lại Kim Ngân, tình yêu xưa như ngọn lửa tàn được tiếp hơi gió, nó bùng lên một cách mãnh liệt, khiến cho anh không biết phải làm sao để dập tắt đi.
Vĩnh Khanh và Kim Ngân đau khổ vì yêu, nhưng anh cũng muốn khổ vì yêu một lần. Con người ta sống trên đời chẳng phải là để tìm những dư vị ấy sao? Người này muốn, người kia không muốn…rồi đổ tội cho ông trời bất công. Mà, thực ra cũng bất công thật. Tại sao lại luôn trao số phận nhầm người như vậy? Đức Trung cười khổ trước những suy nghĩ của mình. Hóa ra khi yêu, con người ta lại có nhiều cái để mà suy nghĩ đến thế.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn bỗng vang lên, xua tan làn khói trắng cũng như những tâm tư đang chất chồng trong anh. Đức Trung nhìn cái tên lóe sáng trên màn hình, trái tim chợt run lên một cái như bất ngờ, rồi anh đưa điện thoại lên tai:
- Vĩnh Khanh? Sao cậu lại biết số của tôi?
Hình như bên kia đang mưa, Đức Trung có thể nghe rõ những tiếng mưa rơi lộp bộp xuống mái tôn. Và kèm theo sau đó, là tiếng nói không hề đúng trọng tậm câu hỏi, hòa lẫn với một âm thanh chẳng rõ là cười hay khóc của Vĩnh Khanh:
- Đức Trung à, bỗng nhiên tôi muốn chơi bóng rổ với cậu .
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Báo chí đang đồn ầm lên chuyện cậu mất tích rồi này. Mau về đây, cậu muốn mẹ cậu suy nghĩ nhiều à?
- 33 tuổi rồi sao còn nói nhiều thế? – Vĩnh Khanh đáp – Rốt cuộc là cậu có chơi bóng rổ với tôi hay không?
- Cậu cũng biết mình 33 tuổi rồi cơ đấy!? Sao chẳng chịu suy nghĩ chín chắn hơn một chút đi.
- Đến đây!
- Cậu về ngay cho tôi.
Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói một câu cũ:
- Đến đây!
Còn Đức Trung thì lại như bị thôi miên, đưa câu chuyện đi theo một hướng khác:
- Kim Ngân… sao rồi?
Vĩnh Khanh bật cười, cái cười giòn tan hòa lẫn trong tiếng mưa khiến người ta có cảm giác mơ hồ. Mãi một lúc lâu sau anh mới nói:
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu hỏi.
Đức Trung sắp bị Vĩnh Khanh làm cho cuống, anh đáp:
- Cậu nói gì thế?
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu thổ lộ tâm tư ra rồi. Cậu nói đi, cậu yêu Kim Ngân phải không?
- Cậu điên rồi! – Đức Trung gần như phát bực.
Nhưng Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói những lời mang âm sắc nửa đùa nửa thật:
- Tôi nói cho cậu biết, cả đời này, cậu đừng mong có được trái tim của cô ấy.
Đức Trung lặng người không nói, dường như anh đang chờ đợi một lời giải thích từ phía Vĩnh Khanh.
Vĩnh Khanh cũng im lặng một lúc, như là đang do dự. Sau đó anh nói tiếp:
- Cả đời này, cô ấy đã dành tình cảm cho tôi.
Đức Trung cười nhạt, bàn tay anh bóp mạnh vào điện thoại như muốn khiến nó vỡ tan ra. Anh nói trong hơi thuốc:
- Vậy còn cậu?
Vĩnh Khanh đáp:
- Tôi thách thức những tên đàn ông nào dám đến gần cô ấy. Kể cả cậu. Vì tôi, chính tay tôi sẽ dày vò cô ấy cả đời.
Không gian xung quanh Đức Trung gần như đóng băng lại, trong lòng anh cũng như đông cứng. Anh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, gần như không chịu nổi sức nặng đó mà rơi xuống vực sâu. Anh từ từ ngồi xuống, điện thoại vẫn áp sát tai. Đức Trung đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thấy tất cả đều là bóng tối mịt mùng.
Ai có thể biết được, chuyện ngày mai sẽ ra sao?
Và Vĩnh Khanh, sao cậu có thể biết được, cả đời này cô ấy chỉ có thể là của cậu?
Đức Trung lại đưa một điếu thuốc lên miệng, nhưng anh không châm lửa vội. Chiếc bật lửa màu bạc trong tay được anh xoay đi xoay lại, như bàn tay của ông trời đang đùa nghịch với nhân thế. Anh vừa cười vừa nói:
- Chi bằng… chúng ta đấu một trận bóng rổ xem sao!
/30
|