Kim Ngân trừng mắt nhìn người đàn ông đạo mạo trước mặt mình. Tại sao cô lại bắt anh ta lên đây ư? Bởi vì anh ta rất giống Vĩnh Khanh, ngay cả giọng nói cũng giống…cho nên cô mới muốn anh lên đây gặp Hoàng Mai.
Mười năm qua Kim Ngân đã nói dối Hoàng Mai rằng Vĩnh Khanh chưa chết. Có lẽ cũng chính vì điều ấy nên Hoàng Mai mới còn hy vọng sống tới ngày hôm nay. Nếu không phải vì mấy đêm nay cô trằn trọc không yên thì đã sớm đưa Thiên Hoàng đến gặp Hoàng Mai rồi.
Kim Ngân hiểu rõ câu chuyện này rắc rối và bi thương như thế nào. Nhưng thà cứ lừa Hoàng Mai để cô ấy được sống vui vẻ, còn hơn là để cô ấy chết dần chết mòn đi trong đau khổ. Cô là người đã trực tiếp giết đứa con của cô ấy, lại là người gián tiếp gây ra cái chết cho Vĩnh Khanh. Chính vì vậy mà cô phải làm mọi cách để Hoàng Mai được hạnh phúc.
Điều cô phân vân nhất là Thiên Hoàng. Anh ấy vốn chỉ là một người ngoài cuộc, đáng ra không nên kéo anh vào vòng xoáy này. Nhưng thực sự thì Kim Ngân không còn cách nào khác. Cô đành để anh thay thế Vĩnh Khanh, đành để anh làm cho Hoàng Mai được hạnh phúc. Hoặc biết đâu, khi nhìn thấy Hoàng Mai lần đầu tiên, anh sẽ đem lòng yêu cô ấy thì sao? Giống như mười năm trước, người Vĩnh Khanh chọn là Hoàng Mai chứ không phải là cô. Mặc dù cô là người gặp anh trước.
- Anh bớt nói một chút đi có được không? Chẳng phải anh tới đây cùng tôi là vì mục đích này hay sao? – Kim Ngân nói.
Thiên Hoàng nghe vậy liền khựng lại nơi phía cửa, cho dù đã mở, nhưng anh vẫn không hề bước vào nửa bước. Anh đứng dựa người vào khung cửa, khoanh tay lại, vênh mặt lên nói:
- Tôi tất nhiên không phải tới để thăm bạn của cô. Tôi tới là vì cô. Nhưng cô đừng tưởng rằng tôi theo đuổi cô thì cô muốn làm gì cũng được. Đừng tự đưa ra quyết định và bắt người khác phải theo. Cô hiểu chưa?
Kim Ngân tức giận, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Thốt nhiên cô không thể đáp lại được lời nào.
Thiên Hoàng nói đúng, anh ta có quyền đứng lại, anh ta có quyền tới vì cô mà không phải vì Hoàng Mai. Cô sao có thể ép buộc anh ta chứ? Cô đâu là gì của anh ta? Sao có thể đem cái ích kỷ đến vô lý của bản thân ra áp đặt lên con người Thiên Hoàng được.
Cô đúng là hồ đồ. Quá hồ đồ rồi!
Kim Ngân thở dài rồi cúi đầu nói với vẻ buồn bã:
- Được, vậy anh đứng đây đợi tôi. Tôi sẽ ra ngay!
Không hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt của Kim Ngân, Thiên Hoàng lại thấy trong lòng có gì đó dâng lên. Như là không đành, như là xót xa.
Bỗng nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Ánh mắt lạnh lùng chợt trở nên kiên định.
- Chúng ta cùng vào.
Kim Ngân nhìn anh, gật đầu vẻ cảm kích. Sau đó cô lách qua người Thiên Hoàng và bước vào bên trong.
Hoàng Mai ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cổ tay vẫn được quấn băng trắng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Thiên Hoàng và Kim Ngân.
Kim Ngân hơi dừng lại, đợi Thiên Hoàng bước đến rồi kéo lấy tay anh, mỉm cười nói với Hoàng Mai:
- Mai, cậu xem ai này? Vĩnh Khanh đã trở về rồi, anh ấy đã trở về bên cậu rồi.
Thiên Hoàng bị sốc nặng. Anh trừng mắt nhìn Kim Ngân, đôi môi mấp máy không nói thành câu, cảm giác muốn bóp chết người con gái này dâng lên tận đầu. Cô ta nói cái quái gì thế? Ai là Vĩnh Khanh? Ai đã trở về? Anh là Thiên Hoàng, và anh chẳng đi đâu cả. Hóa ra cô ta gọi anh lên đây là vì việc này. Thảo nào mà anh thấy lạ, Kim Ngân muốn tránh xa anh còn không được, nếu không phải vì Hoàng Mai thì cô ta đâu mất công kéo anh lên đây chứ?
Lúc Thiên Hoàng định mở miệng nói câu gì đó thì Kim Ngân chợt bấm vào tay anh, rồi ghé sát nói:
- Xin lỗi! Hãy giúp tôi một lần này thôi. Rồi anh muốn tôi làm gì cũng được.
Thiên Hoàng nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy hứng thú. Anh nuốt lại câu nói của mình, thay bằng một câu nói khác:
- Bất kể việc gì?
Kim Ngân nhìn Thiên Hoàng một hồi. Trong đôi mắt cô tựa như có hy vọng, có mong chờ và xen lẫn cả phân vân. Sau một hồi, cô cũng gật đầu nói:
- Phải, bất kể việc gì.
Thiên Hoàng nghe vậy liền mỉm cười. Anh nắm chặt lấy tay Kim Ngân rồi kéo cô bước tới cạnh giường của Hoàng Mai. Hành động thay đổi nhanh chóng ấy khiến cho Kim Ngân không khỏi bất ngờ. Vừa rồi rõ ràng anh ta còn cự tuyệt không suy nghĩ, sao mới nói mấy câu đã đổi ý vậy? Con người này thâm sâu khó lường. Anh ta nghĩ gì không ai hiểu được!
Thiên Hoàng ngồi bên mé giường Hoàng Mai, đưa tay lên vuốt tóc cô một cách rất dịu dàng. Vẻ lạnh lùng trong mắt anh cũng không còn nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt đầy yêu thương.
- Hoàng Mai, sao lại ra nông nỗi này? – Thiên Hoàng run run nói.
Tất cả những cử chỉ này đều lọt vào mắt của Kim Ngân. Cô bỗng thấy trong tim như có gì đó chích vào, đau nhói lên. Không kìm được, Kim Ngân liền quay mặt đi, cố gắng không để ai phát hiện những tâm tư trong lòng.
Cô làm sao thế này? Anh ta đâu phải Vĩnh Khanh? Chỉ là một bản thể giống với người xưa thôi mà! Nhưng cái cách mà Thiên Hoàng đối xử với Hoàng Mai giống hệt với cách đối xử của Vĩnh Khanh mười năm trước. Yêu chiều, dịu dàng đến nỗi khiến cô phải ghanh tỵ.
Kim Ngân cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh. Anh ta là người đứng đầu của một công ty điện ảnh lớn. Anh ta diễn tốt như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi. Cô hà tất phải bận tâm? Chẳng phải chính cô muốn anh lên đây gặp mặt Hoàng Mai hay sao?
Đúng vậy, cô không thể lại ích kỷ một lần nữa. Cô nợ Hoàng Mai, nợ Vĩnh Khanh và nợ cả đứa con của họ. Có nợ phải trả. Cô nhất định sẽ trả lại họ những ân tình xưa kia.
Hoàng Mai như không tin được những gì đang xảy ra trước mắt là thật. Người đàn ông mang vẻ đẹp đến lặng câm trước mặt đúng là người con trai năm xưa. Chỉ khác là khuôn mặt của anh đã nhuốm đầy phong sương, vẻ lạnh lùng cũng dâng đầy trong con mắt…có đôi phần xa lạ. Nhưng dù sao thì vẫn là anh, vẫn là Vĩnh Khanh mà cô đã chờ đợi mười năm qua.
Hoàng Mai không kìm được liền bật khóc. Cô ôm chặt lấy anh, ôm chặt cả những khát khao hy vọng bấy lâu nay.
- Vĩnh Khanh, mười năm có là bao? Cuối cùng thì anh đã trở về rồi!
Thiên Hoàng tuy không hiểu cô ta nói gì, nhưng vẫn cố đóng cho tốt vai diễn của mình. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Hoàng Mai như là an ủi. Sau đó ghé sát khuôn mặt vào tóc cô, thầm thì:
- Anh đã về rồi đây, đã trở về bên em rồi đây.
Kim Ngân quay mặt lại nhìn hai người họ. Trong lòng chợt thấy xót xa khôn cùng. Nếu cảnh tượng trước mắt không phải do chính cô là đạo diễn thì cô đã tưởng nó là thật. Hai người họ quả thực rất đẹp đôi. Đầu mày cuối mắt đều ăn ý với nhau. Ngay cả cô nhìn vào cũng thấy cảm động.
Kim Ngân nắm chặt túi xách, trong lòng như có rất nhiều cảm xúc dâng lên. Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Hoàng, cô đã những tưởng anh là Vĩnh Khanh nên sợ hãi khôn cùng. Thậm chí còn không dám đến gần anh. Cái cảm giác ấy đến bây giờ vẫn còn. Cô tránh mặt anh, tránh gặp mặt anh, sợ rằng anh chính là Vĩnh Khanh về tìm cô trả thù. Nhưng nhìn thấy Hoàng Mai và anh ôm nhau cô đã hiểu, chỉ có mình cô là sợ anh như thế thôi. Còn Hoàng Mai lại mong anh biết bao. Anh xuất hiện bất ngờ như thế là một điều tốt đẹp với cô ấy.
Trên thế giới này, chỉ có mình cô là kẻ lạc lõng!
Kim Ngân ngẩng mặt lên để nước mắt chảy ngược vào trong. Sau đó cô nói:
- Tôi xuống nhà trước, hai người cứ nói chuyện đi nhé.
- Kim Ngân!
- Kim Ngân!
Cả Hoàng Mai và Thiên Hoàng cùng lên tiếng khiến Kim Ngân vội quay người lại. Cô phát hiện những ý tứ trong đôi mắt của Thiên Hoàng, nhưng cố tình bỏ qua. Rồi cô mỉm cười nhìn Hoàng Mai, như chờ cô ấy nói.
Hoàng Mai hơi cúi xuống, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay của Thiên Hoàng. Mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng
- Xin lỗi và cảm ơn cậu!
Kim Ngân khẽ cười:
- Không có gì, mình mới là người phải nói câu đó.
Nói xong, Kim Ngân xoay người đi thẳng xuống dưới nhà. Cô không quay đầu nhìn lại lấy một lần. Khi cánh cửa kia đóng lại, cũng là lúc Kim Ngân cảm thấy trong lòng như có gì đó vỡ òa ra. Ký ức mười năm trước từ từ lùi lại, nằm mãi trong bóng tối.
Vĩnh Khanh, cảm ơn anh đã cho em cơ hội được chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Duyên nợ đã hết. Nếu có thể…
Kiếp sau chúng mình đừng gặp nhau!
.
.
.
Vào lúc đó, tại sân bay. Trong dòng người đông đúc, một cô gái xinh đẹp tầm hai ba, hai tư tuổi kéo chiếc va li lớn bước ra. Cô đi một mình, không có người thân ra đón, cũng không hề đợi người ra đón mình.
Đứng một lúc lâu, cô lấy điện thoại trong túi xách ra tìm số của một người và gọi.
Tiếng nhạc chờ mặc định của tổng đài vang lên đầy nhạt nhẽo. Cho dù là “Kiss the rain”, bản nhạc mà cô thích nhất thì nó cũng chẳng làm cô hứng thú được là bao khi phải chờ người khác bắt máy.
- Mẹ, con về rồi!
- Vâng, con sẽ tới chỗ mẹ ngay đây.
Nói xong cô liền vẫy một chiếc taxi rồi tới chỗ của mẹ.
Năm năm rồi, năm năm sống ở đất người. Đến nay trở về sao bỗng thấy lòng bồi hồi, lo lắng. Bạn bè còn ai nhớ cô không? Việt Nam này còn nhớ cô không?
Cho dù là gì đi nữa, thì cô vẫn chắc chắn có một người nhớ cô. Hai năm trước, người ấy nói nhất định sẽ đợi cô, đợi cô đến thăm anh. Cô chỉ mỉm cười cho lời nói ấy. Bạn bè ai lại nói như thề thốt trăm năm vậy chứ? Nghe giống mấy đôi yêu nhau trong phim trong truyện quá đi. Cô còn nhớ rõ, anh chàng đó rất ngốc. Lần đầu tiên nắm tay cô còn rụt rè, lần đầu tiên nhấp môi vào rượu còn sợ hãi, lần đầu tiên thấy cô mặc đồ ngủ còn đỏ mặt xấu hổ.
Anh ta thực sự rất thuần khiết!
Cô gái tháo chiếc kính râm ra, để lộ một khuôn mặt với vẻ đẹp kiêu kỳ. Cô cúi xuống mỉm cười, lẩm bẩm một mình:
- Linh, mày đã về rồi!
.
.
.
Sáu giờ, Kim Ngân và bà Đường cũng làm bữa tối trong bếp. Tất cả những món này đều là món mà Hoàng Mai và Vĩnh Khanh thích. Kim Ngân không chỉ hiểu Hoàng Mai mà cô còn âm thầm hiểu cả Vĩnh Khanh. Bởi như người ta nói, yêu một người là phải hiểu người đó. Coi người đó như cuộc sống của bản thân mình.
Trước giờ, Kim Ngân không biết mình coi Vĩnh Khanh là cuộc sống hay là địa ngục, nhưng cô lúc nào cũng biết trái tim mình vẫn hiểu anh. Hiểu anh cho nên mới biết anh hận cô tới mức nào.
- Kim Ngân này, người đàn ông đó là Vĩnh Khanh thật sao?
Câu hỏi của bác sĩ Đường khiến Kim Ngân không biết phải trả lời ra sao.Con dao đang thái rau tron
g tay bỗng dưng ngừng lại, cô thở dài rồi cúi xuống đáp:
- Phải!
- Nhưng tôi thấy hình như anh ta không biết gì về chuyện của các cô.
Bác sĩ Đường nhận trông coi Hoàng Mai bao nhiêu năm nay, bà cũng đôi phần biết được câu chuyện của mười năm về trước. Tuy không tường tận, nhưng cũng hiểu được giữa họ có một nút thắt rất khó gỡ. Lần trước bà đã gặp Thiên Hoàng trong bệnh viện, trông anh ta không có vẻ gì là lo lắng cho Hoàng Mai. Bởi nếu anh ta đúng là Vĩnh Khanh thật, thì người anh ta nên thăm phải là cô ấy chứ không phải là Kim Ngân. Hôm nay khi tới đây, Kim Ngân bảo Thiên Hoàng lên thăm Hoàng Mai, anh ta còn tỏ rõ vẻ khó chịu cơ mà?
Kim Ngân vừa thái rau, vừa bình thản đáp:
- Chị tin trên đời này có hai người giống nhau đến vậy sao?
Bác sĩ Đường quay lại nhìn Kim Ngân trả lời:
- Tôi tất nhiên là không tin, nhưng mọi chuyện lại diễn ra theo một chiều hướng khác…Tôi thực sự không tò mò không được.
- Vậy thì cứ tò mò còn hơn là biết được sự thật. Có đôi khi, đứng nhìn tấm màn mờ ảo còn tốt hơn là bước đến nhìn sự thật nằm sau tấm màn đó.
Bà Đường không biết nói gì đành lắc đầu rồi làm nốt công việc của mình. Dù sao thì đây cũng không phải việc bà nên bận tâm. Bà không nên can thiệp quá nhiều.
Những chuyện rắc rối của họ, nên để họ tự giải quyết. Bà chỉ là người ngoài cuộc, tuy sáng suốt hơn nhưng sao có thể hiểu được những bất đắc dĩ của người trong cuộc?
Thức ăn đã được dọn lên bàn. Mùi vị và màu sắc trông rất ngon! Kim Ngân đeo tạp dề đứng nhìn những món mà mình tự tay chuẩn bị. Đây có thể sẽ là bữa ăn hạnh phúc và thanh thản nhất trong mười năm qua của cô.
- Để tôi đi gọi hai người họ xuống.
Kim Ngân vội ngăn lại:
- Không cần đâu, họ sẽ xuống ngay bây giờ thôi.
Quả như những gì Kim Ngân nói, cô vừa dứt lời thì từ trên cầu thang đã có tiếng cười đùa cùng tiếng bước chân vọng xuống.
- Tại sao anh lại nói như thế? Em thực sự không sao mà – Giọng nói nũng nịu này là của Hoàng Mai.
Theo sau đó là tiếng cười hờ hững của Thiên Hoàng.
Kim Ngân khẽ thở dài. Xem ra vai diễn này đã làm khó cho Thiên Hoàng rồi. Anh đâu có tình cảm gì với Hoàng Mai? Nếu cứ bắt anh đóng vai này, e là đến cuối cùng anh sẽ bỏ đi và để lại Hoàng Mai một mình mất.
Kim Ngân bỗng thấy sợ hãi. Nếu như ngày đó xảy ra thật thì…không phải cô lại một lần nữa giết chết hy vọng của Hoàng Mai hay sao?
Kim Ngân ơi là Kim Ngân, sao mày lại hồ đồ đến mức này cơ chứ? Thế gian này còn chưa đủ rắc rối hay sao mà mày còn khiến nó rối thêm vào?
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, Kim Ngân vội bước đến mỉm cười:
- Nào, chúng ta mau ăn cơm thôi kẻo thức ăn nguội hết.
Hoàng Mai dường như rất vui vẻ. Nụ cười sáng trong mười năm trước lại hiện hữu trên môi. Khi cười, các nếp nhăn lờ mờ nơi khóe mắt hiện lên, khiến Kim Ngân không khỏi chột dạ. Rồi Hoàng Mai ngồi xuống bàn, hít hà hương thức ăn và nói bằng giọng hứng khởi:
- Kim Ngân, Vĩnh Khanh, mau ngồi xuống ăn đi.
Kim Ngân gượng cười định bước đến ngồi cạnh Hoàng Mai thì liền bị tiếng nói thầm của Thiên Hoàng kéo lại:
- Nhớ điều em vừa nói đấy.
Kim Ngân cụp mắt xuống như để đáp lại. Sau đó cô lại mỉm cười rồi bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên trái. Còn Thiên Hoàng ngồi ở chiếc ghế bên phải. Giống với vị trí của mười năm về trước.
Trong lòng Kim Ngân lúc này hiểu rõ, cô lại tự đưa mình vào một trò chơi không lối thoát. Trò chơi này nhất định chẳng vui vẻ chút nào đâu.
Nhưng cô chấp nhận, cô sẽ làm Hoàng Mai hạnh phúc. Chỉ cần Hoàng Mai hạnh phúc, cô sẽ đánh đổi tất cả.
Nhìn ba người nói nói cười cười vui vẻ, bác sĩ Đường cũng cảm thấy vui lây. Hôm nay quả thực bà đã nhìn thấy nụ cười của Hoàng Mai sau bao nhiêu năm qua. Nụ cười hạnh phúc không vương chút khổ đau. Nhưng sao bà vẫn thấy trong nụ cười của Kim Ngân có chút gì đó gượng gạo. Chẳng lẽ cô ấy không vui ư? Chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi, tại sao cô ấy lại có vẻ như đang buồn phiền vậy?
- Hoàng Mai, hôm nay trông sắc mặt cô rất tốt – Bà Đường vui vẻ nói.
- Tất nhiên, Vĩnh Khanh đã trở về rồi mà – Hoàng Mai đáp.
Sau đó, cô quay sang nhìn Thiên Hoàng bằng một ánh mắt long lanh:
- Khanh, anh nói đi, mười năm qua anh đã ở đâu vậy?
Bất chợt bị hỏi như vậy khiến cho Thiên Hoàng không khỏi bối rối trong giây lát. Anh liếc mắt nhìn Kim Ngân, thấy cô cũng ra hiệu cho mình, anh liền cười cười rồi nói:
- À, thì là đi làm kiếm tiền về cười em!
Chỉ một câu nói đơn giản như thế này thôi cũng khiến những nghi vấn trong lòng Hoàng Mai bị đánh bay. Rằng tại sao anh lại để cô chờ anh mười năm? Rằng tại sao anh ấy lại không hỏi cô có đau khổ không khi mất đi đứa con ấy. Rằng tại sao anh ấy lại để Kim Ngân tìm thấy mình? Rằng tại sao nhà anh ấy giàu mà vẫn phải chờ đợi mười năm mới dám ngỏ lời cưới cô?…Có rất nhiều điều cô muốn hỏi anh vào lúc này, nhưng câu nói của anh đã làm tim cô xao xuyến, khiến cho cô không còn quan tâm đến bất cứ một điều gì nữa.
Hoàng Mai cúi mặt xuống cười, che giấu đi niềm hạnh phúc trong đáy mắt. Đã lâu rồi cô không có cảm giác này, đã lâu lắm rồi. Mà thực ra, chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế này. Kể cả khi thời gian có lùi lại mười năm trước, cô cũng không thể kiếm tìm một thứ hạnh phúc xa xỉ như vậy.
Người ta cứ nói xa mặt cách lòng. Thời gian trôi qua, liệu ai có còn giữ được tấm chân tình ấy?
Nhưng anh vẫn nhớ cô, thậm chí là anh còn yêu cô. Cô còn mong gì hơn đây?
Trong lúc Hoàng Mai đang hạnh phúc thì bên cạnh, Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng. Anh ta đang nói cái gì vậy? Có liệu được hậu quả của nó không hả? Cưới ư? Đây là hạnh phúc của cả một đời người. Tại sao anh ta lại có thể tùy tiện nói ra không chút suy nghĩ như vậy được? Hơn nữa, Thiên Hoàng không phải là Vĩnh Khanh, anh ta không được phép nói những lời như thế với Hoàng Mai.
Cô sai rồi, cô sai khi đưa anh tới đây rồi!
Thiên Hoàng chỉ nhếch môi cười nhạt, anh vênh mặt lên đáp lại ánh mắt đầy tức giận của Kim Ngân. Sau đó anh đưa tay vuốt tóc Hoàng Mai, bàn tay rộng lớn lướt qua mái tóc ấy sao mà chẳng có chút tình ý! Rồi anh vừa liếc nhìn Kim Ngân vừa nói với Hoàng Mai:
- Sau này đừng làm những điều ngốc như vậy nữa. Em sẽ không liệu được hậu quả của nó đâu!
Tất cả những diễn biến ấy đều không qua được đôi mắt của bà Đường. Trong bà như cảm thấy có điều gì đó không đúng. Câu nói vừa rồi hình như không phải dành cho Hoàng Mai, mà là để dành cho Kim Ngân vậy!
Trong đầu bác sĩ Đường không ngừng hiện lên một câu hỏi: Rốt cuộc thì người đàn ông điển trai này có quan hệ gì với Kim Ngân?
Mười năm qua Kim Ngân đã nói dối Hoàng Mai rằng Vĩnh Khanh chưa chết. Có lẽ cũng chính vì điều ấy nên Hoàng Mai mới còn hy vọng sống tới ngày hôm nay. Nếu không phải vì mấy đêm nay cô trằn trọc không yên thì đã sớm đưa Thiên Hoàng đến gặp Hoàng Mai rồi.
Kim Ngân hiểu rõ câu chuyện này rắc rối và bi thương như thế nào. Nhưng thà cứ lừa Hoàng Mai để cô ấy được sống vui vẻ, còn hơn là để cô ấy chết dần chết mòn đi trong đau khổ. Cô là người đã trực tiếp giết đứa con của cô ấy, lại là người gián tiếp gây ra cái chết cho Vĩnh Khanh. Chính vì vậy mà cô phải làm mọi cách để Hoàng Mai được hạnh phúc.
Điều cô phân vân nhất là Thiên Hoàng. Anh ấy vốn chỉ là một người ngoài cuộc, đáng ra không nên kéo anh vào vòng xoáy này. Nhưng thực sự thì Kim Ngân không còn cách nào khác. Cô đành để anh thay thế Vĩnh Khanh, đành để anh làm cho Hoàng Mai được hạnh phúc. Hoặc biết đâu, khi nhìn thấy Hoàng Mai lần đầu tiên, anh sẽ đem lòng yêu cô ấy thì sao? Giống như mười năm trước, người Vĩnh Khanh chọn là Hoàng Mai chứ không phải là cô. Mặc dù cô là người gặp anh trước.
- Anh bớt nói một chút đi có được không? Chẳng phải anh tới đây cùng tôi là vì mục đích này hay sao? – Kim Ngân nói.
Thiên Hoàng nghe vậy liền khựng lại nơi phía cửa, cho dù đã mở, nhưng anh vẫn không hề bước vào nửa bước. Anh đứng dựa người vào khung cửa, khoanh tay lại, vênh mặt lên nói:
- Tôi tất nhiên không phải tới để thăm bạn của cô. Tôi tới là vì cô. Nhưng cô đừng tưởng rằng tôi theo đuổi cô thì cô muốn làm gì cũng được. Đừng tự đưa ra quyết định và bắt người khác phải theo. Cô hiểu chưa?
Kim Ngân tức giận, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Thốt nhiên cô không thể đáp lại được lời nào.
Thiên Hoàng nói đúng, anh ta có quyền đứng lại, anh ta có quyền tới vì cô mà không phải vì Hoàng Mai. Cô sao có thể ép buộc anh ta chứ? Cô đâu là gì của anh ta? Sao có thể đem cái ích kỷ đến vô lý của bản thân ra áp đặt lên con người Thiên Hoàng được.
Cô đúng là hồ đồ. Quá hồ đồ rồi!
Kim Ngân thở dài rồi cúi đầu nói với vẻ buồn bã:
- Được, vậy anh đứng đây đợi tôi. Tôi sẽ ra ngay!
Không hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt của Kim Ngân, Thiên Hoàng lại thấy trong lòng có gì đó dâng lên. Như là không đành, như là xót xa.
Bỗng nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Ánh mắt lạnh lùng chợt trở nên kiên định.
- Chúng ta cùng vào.
Kim Ngân nhìn anh, gật đầu vẻ cảm kích. Sau đó cô lách qua người Thiên Hoàng và bước vào bên trong.
Hoàng Mai ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cổ tay vẫn được quấn băng trắng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Thiên Hoàng và Kim Ngân.
Kim Ngân hơi dừng lại, đợi Thiên Hoàng bước đến rồi kéo lấy tay anh, mỉm cười nói với Hoàng Mai:
- Mai, cậu xem ai này? Vĩnh Khanh đã trở về rồi, anh ấy đã trở về bên cậu rồi.
Thiên Hoàng bị sốc nặng. Anh trừng mắt nhìn Kim Ngân, đôi môi mấp máy không nói thành câu, cảm giác muốn bóp chết người con gái này dâng lên tận đầu. Cô ta nói cái quái gì thế? Ai là Vĩnh Khanh? Ai đã trở về? Anh là Thiên Hoàng, và anh chẳng đi đâu cả. Hóa ra cô ta gọi anh lên đây là vì việc này. Thảo nào mà anh thấy lạ, Kim Ngân muốn tránh xa anh còn không được, nếu không phải vì Hoàng Mai thì cô ta đâu mất công kéo anh lên đây chứ?
Lúc Thiên Hoàng định mở miệng nói câu gì đó thì Kim Ngân chợt bấm vào tay anh, rồi ghé sát nói:
- Xin lỗi! Hãy giúp tôi một lần này thôi. Rồi anh muốn tôi làm gì cũng được.
Thiên Hoàng nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy hứng thú. Anh nuốt lại câu nói của mình, thay bằng một câu nói khác:
- Bất kể việc gì?
Kim Ngân nhìn Thiên Hoàng một hồi. Trong đôi mắt cô tựa như có hy vọng, có mong chờ và xen lẫn cả phân vân. Sau một hồi, cô cũng gật đầu nói:
- Phải, bất kể việc gì.
Thiên Hoàng nghe vậy liền mỉm cười. Anh nắm chặt lấy tay Kim Ngân rồi kéo cô bước tới cạnh giường của Hoàng Mai. Hành động thay đổi nhanh chóng ấy khiến cho Kim Ngân không khỏi bất ngờ. Vừa rồi rõ ràng anh ta còn cự tuyệt không suy nghĩ, sao mới nói mấy câu đã đổi ý vậy? Con người này thâm sâu khó lường. Anh ta nghĩ gì không ai hiểu được!
Thiên Hoàng ngồi bên mé giường Hoàng Mai, đưa tay lên vuốt tóc cô một cách rất dịu dàng. Vẻ lạnh lùng trong mắt anh cũng không còn nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt đầy yêu thương.
- Hoàng Mai, sao lại ra nông nỗi này? – Thiên Hoàng run run nói.
Tất cả những cử chỉ này đều lọt vào mắt của Kim Ngân. Cô bỗng thấy trong tim như có gì đó chích vào, đau nhói lên. Không kìm được, Kim Ngân liền quay mặt đi, cố gắng không để ai phát hiện những tâm tư trong lòng.
Cô làm sao thế này? Anh ta đâu phải Vĩnh Khanh? Chỉ là một bản thể giống với người xưa thôi mà! Nhưng cái cách mà Thiên Hoàng đối xử với Hoàng Mai giống hệt với cách đối xử của Vĩnh Khanh mười năm trước. Yêu chiều, dịu dàng đến nỗi khiến cô phải ghanh tỵ.
Kim Ngân cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh. Anh ta là người đứng đầu của một công ty điện ảnh lớn. Anh ta diễn tốt như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi. Cô hà tất phải bận tâm? Chẳng phải chính cô muốn anh lên đây gặp mặt Hoàng Mai hay sao?
Đúng vậy, cô không thể lại ích kỷ một lần nữa. Cô nợ Hoàng Mai, nợ Vĩnh Khanh và nợ cả đứa con của họ. Có nợ phải trả. Cô nhất định sẽ trả lại họ những ân tình xưa kia.
Hoàng Mai như không tin được những gì đang xảy ra trước mắt là thật. Người đàn ông mang vẻ đẹp đến lặng câm trước mặt đúng là người con trai năm xưa. Chỉ khác là khuôn mặt của anh đã nhuốm đầy phong sương, vẻ lạnh lùng cũng dâng đầy trong con mắt…có đôi phần xa lạ. Nhưng dù sao thì vẫn là anh, vẫn là Vĩnh Khanh mà cô đã chờ đợi mười năm qua.
Hoàng Mai không kìm được liền bật khóc. Cô ôm chặt lấy anh, ôm chặt cả những khát khao hy vọng bấy lâu nay.
- Vĩnh Khanh, mười năm có là bao? Cuối cùng thì anh đã trở về rồi!
Thiên Hoàng tuy không hiểu cô ta nói gì, nhưng vẫn cố đóng cho tốt vai diễn của mình. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Hoàng Mai như là an ủi. Sau đó ghé sát khuôn mặt vào tóc cô, thầm thì:
- Anh đã về rồi đây, đã trở về bên em rồi đây.
Kim Ngân quay mặt lại nhìn hai người họ. Trong lòng chợt thấy xót xa khôn cùng. Nếu cảnh tượng trước mắt không phải do chính cô là đạo diễn thì cô đã tưởng nó là thật. Hai người họ quả thực rất đẹp đôi. Đầu mày cuối mắt đều ăn ý với nhau. Ngay cả cô nhìn vào cũng thấy cảm động.
Kim Ngân nắm chặt túi xách, trong lòng như có rất nhiều cảm xúc dâng lên. Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Hoàng, cô đã những tưởng anh là Vĩnh Khanh nên sợ hãi khôn cùng. Thậm chí còn không dám đến gần anh. Cái cảm giác ấy đến bây giờ vẫn còn. Cô tránh mặt anh, tránh gặp mặt anh, sợ rằng anh chính là Vĩnh Khanh về tìm cô trả thù. Nhưng nhìn thấy Hoàng Mai và anh ôm nhau cô đã hiểu, chỉ có mình cô là sợ anh như thế thôi. Còn Hoàng Mai lại mong anh biết bao. Anh xuất hiện bất ngờ như thế là một điều tốt đẹp với cô ấy.
Trên thế giới này, chỉ có mình cô là kẻ lạc lõng!
Kim Ngân ngẩng mặt lên để nước mắt chảy ngược vào trong. Sau đó cô nói:
- Tôi xuống nhà trước, hai người cứ nói chuyện đi nhé.
- Kim Ngân!
- Kim Ngân!
Cả Hoàng Mai và Thiên Hoàng cùng lên tiếng khiến Kim Ngân vội quay người lại. Cô phát hiện những ý tứ trong đôi mắt của Thiên Hoàng, nhưng cố tình bỏ qua. Rồi cô mỉm cười nhìn Hoàng Mai, như chờ cô ấy nói.
Hoàng Mai hơi cúi xuống, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay của Thiên Hoàng. Mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng
- Xin lỗi và cảm ơn cậu!
Kim Ngân khẽ cười:
- Không có gì, mình mới là người phải nói câu đó.
Nói xong, Kim Ngân xoay người đi thẳng xuống dưới nhà. Cô không quay đầu nhìn lại lấy một lần. Khi cánh cửa kia đóng lại, cũng là lúc Kim Ngân cảm thấy trong lòng như có gì đó vỡ òa ra. Ký ức mười năm trước từ từ lùi lại, nằm mãi trong bóng tối.
Vĩnh Khanh, cảm ơn anh đã cho em cơ hội được chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Duyên nợ đã hết. Nếu có thể…
Kiếp sau chúng mình đừng gặp nhau!
.
.
.
Vào lúc đó, tại sân bay. Trong dòng người đông đúc, một cô gái xinh đẹp tầm hai ba, hai tư tuổi kéo chiếc va li lớn bước ra. Cô đi một mình, không có người thân ra đón, cũng không hề đợi người ra đón mình.
Đứng một lúc lâu, cô lấy điện thoại trong túi xách ra tìm số của một người và gọi.
Tiếng nhạc chờ mặc định của tổng đài vang lên đầy nhạt nhẽo. Cho dù là “Kiss the rain”, bản nhạc mà cô thích nhất thì nó cũng chẳng làm cô hứng thú được là bao khi phải chờ người khác bắt máy.
- Mẹ, con về rồi!
- Vâng, con sẽ tới chỗ mẹ ngay đây.
Nói xong cô liền vẫy một chiếc taxi rồi tới chỗ của mẹ.
Năm năm rồi, năm năm sống ở đất người. Đến nay trở về sao bỗng thấy lòng bồi hồi, lo lắng. Bạn bè còn ai nhớ cô không? Việt Nam này còn nhớ cô không?
Cho dù là gì đi nữa, thì cô vẫn chắc chắn có một người nhớ cô. Hai năm trước, người ấy nói nhất định sẽ đợi cô, đợi cô đến thăm anh. Cô chỉ mỉm cười cho lời nói ấy. Bạn bè ai lại nói như thề thốt trăm năm vậy chứ? Nghe giống mấy đôi yêu nhau trong phim trong truyện quá đi. Cô còn nhớ rõ, anh chàng đó rất ngốc. Lần đầu tiên nắm tay cô còn rụt rè, lần đầu tiên nhấp môi vào rượu còn sợ hãi, lần đầu tiên thấy cô mặc đồ ngủ còn đỏ mặt xấu hổ.
Anh ta thực sự rất thuần khiết!
Cô gái tháo chiếc kính râm ra, để lộ một khuôn mặt với vẻ đẹp kiêu kỳ. Cô cúi xuống mỉm cười, lẩm bẩm một mình:
- Linh, mày đã về rồi!
.
.
.
Sáu giờ, Kim Ngân và bà Đường cũng làm bữa tối trong bếp. Tất cả những món này đều là món mà Hoàng Mai và Vĩnh Khanh thích. Kim Ngân không chỉ hiểu Hoàng Mai mà cô còn âm thầm hiểu cả Vĩnh Khanh. Bởi như người ta nói, yêu một người là phải hiểu người đó. Coi người đó như cuộc sống của bản thân mình.
Trước giờ, Kim Ngân không biết mình coi Vĩnh Khanh là cuộc sống hay là địa ngục, nhưng cô lúc nào cũng biết trái tim mình vẫn hiểu anh. Hiểu anh cho nên mới biết anh hận cô tới mức nào.
- Kim Ngân này, người đàn ông đó là Vĩnh Khanh thật sao?
Câu hỏi của bác sĩ Đường khiến Kim Ngân không biết phải trả lời ra sao.Con dao đang thái rau tron
g tay bỗng dưng ngừng lại, cô thở dài rồi cúi xuống đáp:
- Phải!
- Nhưng tôi thấy hình như anh ta không biết gì về chuyện của các cô.
Bác sĩ Đường nhận trông coi Hoàng Mai bao nhiêu năm nay, bà cũng đôi phần biết được câu chuyện của mười năm về trước. Tuy không tường tận, nhưng cũng hiểu được giữa họ có một nút thắt rất khó gỡ. Lần trước bà đã gặp Thiên Hoàng trong bệnh viện, trông anh ta không có vẻ gì là lo lắng cho Hoàng Mai. Bởi nếu anh ta đúng là Vĩnh Khanh thật, thì người anh ta nên thăm phải là cô ấy chứ không phải là Kim Ngân. Hôm nay khi tới đây, Kim Ngân bảo Thiên Hoàng lên thăm Hoàng Mai, anh ta còn tỏ rõ vẻ khó chịu cơ mà?
Kim Ngân vừa thái rau, vừa bình thản đáp:
- Chị tin trên đời này có hai người giống nhau đến vậy sao?
Bác sĩ Đường quay lại nhìn Kim Ngân trả lời:
- Tôi tất nhiên là không tin, nhưng mọi chuyện lại diễn ra theo một chiều hướng khác…Tôi thực sự không tò mò không được.
- Vậy thì cứ tò mò còn hơn là biết được sự thật. Có đôi khi, đứng nhìn tấm màn mờ ảo còn tốt hơn là bước đến nhìn sự thật nằm sau tấm màn đó.
Bà Đường không biết nói gì đành lắc đầu rồi làm nốt công việc của mình. Dù sao thì đây cũng không phải việc bà nên bận tâm. Bà không nên can thiệp quá nhiều.
Những chuyện rắc rối của họ, nên để họ tự giải quyết. Bà chỉ là người ngoài cuộc, tuy sáng suốt hơn nhưng sao có thể hiểu được những bất đắc dĩ của người trong cuộc?
Thức ăn đã được dọn lên bàn. Mùi vị và màu sắc trông rất ngon! Kim Ngân đeo tạp dề đứng nhìn những món mà mình tự tay chuẩn bị. Đây có thể sẽ là bữa ăn hạnh phúc và thanh thản nhất trong mười năm qua của cô.
- Để tôi đi gọi hai người họ xuống.
Kim Ngân vội ngăn lại:
- Không cần đâu, họ sẽ xuống ngay bây giờ thôi.
Quả như những gì Kim Ngân nói, cô vừa dứt lời thì từ trên cầu thang đã có tiếng cười đùa cùng tiếng bước chân vọng xuống.
- Tại sao anh lại nói như thế? Em thực sự không sao mà – Giọng nói nũng nịu này là của Hoàng Mai.
Theo sau đó là tiếng cười hờ hững của Thiên Hoàng.
Kim Ngân khẽ thở dài. Xem ra vai diễn này đã làm khó cho Thiên Hoàng rồi. Anh đâu có tình cảm gì với Hoàng Mai? Nếu cứ bắt anh đóng vai này, e là đến cuối cùng anh sẽ bỏ đi và để lại Hoàng Mai một mình mất.
Kim Ngân bỗng thấy sợ hãi. Nếu như ngày đó xảy ra thật thì…không phải cô lại một lần nữa giết chết hy vọng của Hoàng Mai hay sao?
Kim Ngân ơi là Kim Ngân, sao mày lại hồ đồ đến mức này cơ chứ? Thế gian này còn chưa đủ rắc rối hay sao mà mày còn khiến nó rối thêm vào?
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, Kim Ngân vội bước đến mỉm cười:
- Nào, chúng ta mau ăn cơm thôi kẻo thức ăn nguội hết.
Hoàng Mai dường như rất vui vẻ. Nụ cười sáng trong mười năm trước lại hiện hữu trên môi. Khi cười, các nếp nhăn lờ mờ nơi khóe mắt hiện lên, khiến Kim Ngân không khỏi chột dạ. Rồi Hoàng Mai ngồi xuống bàn, hít hà hương thức ăn và nói bằng giọng hứng khởi:
- Kim Ngân, Vĩnh Khanh, mau ngồi xuống ăn đi.
Kim Ngân gượng cười định bước đến ngồi cạnh Hoàng Mai thì liền bị tiếng nói thầm của Thiên Hoàng kéo lại:
- Nhớ điều em vừa nói đấy.
Kim Ngân cụp mắt xuống như để đáp lại. Sau đó cô lại mỉm cười rồi bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên trái. Còn Thiên Hoàng ngồi ở chiếc ghế bên phải. Giống với vị trí của mười năm về trước.
Trong lòng Kim Ngân lúc này hiểu rõ, cô lại tự đưa mình vào một trò chơi không lối thoát. Trò chơi này nhất định chẳng vui vẻ chút nào đâu.
Nhưng cô chấp nhận, cô sẽ làm Hoàng Mai hạnh phúc. Chỉ cần Hoàng Mai hạnh phúc, cô sẽ đánh đổi tất cả.
Nhìn ba người nói nói cười cười vui vẻ, bác sĩ Đường cũng cảm thấy vui lây. Hôm nay quả thực bà đã nhìn thấy nụ cười của Hoàng Mai sau bao nhiêu năm qua. Nụ cười hạnh phúc không vương chút khổ đau. Nhưng sao bà vẫn thấy trong nụ cười của Kim Ngân có chút gì đó gượng gạo. Chẳng lẽ cô ấy không vui ư? Chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi, tại sao cô ấy lại có vẻ như đang buồn phiền vậy?
- Hoàng Mai, hôm nay trông sắc mặt cô rất tốt – Bà Đường vui vẻ nói.
- Tất nhiên, Vĩnh Khanh đã trở về rồi mà – Hoàng Mai đáp.
Sau đó, cô quay sang nhìn Thiên Hoàng bằng một ánh mắt long lanh:
- Khanh, anh nói đi, mười năm qua anh đã ở đâu vậy?
Bất chợt bị hỏi như vậy khiến cho Thiên Hoàng không khỏi bối rối trong giây lát. Anh liếc mắt nhìn Kim Ngân, thấy cô cũng ra hiệu cho mình, anh liền cười cười rồi nói:
- À, thì là đi làm kiếm tiền về cười em!
Chỉ một câu nói đơn giản như thế này thôi cũng khiến những nghi vấn trong lòng Hoàng Mai bị đánh bay. Rằng tại sao anh lại để cô chờ anh mười năm? Rằng tại sao anh ấy lại không hỏi cô có đau khổ không khi mất đi đứa con ấy. Rằng tại sao anh ấy lại để Kim Ngân tìm thấy mình? Rằng tại sao nhà anh ấy giàu mà vẫn phải chờ đợi mười năm mới dám ngỏ lời cưới cô?…Có rất nhiều điều cô muốn hỏi anh vào lúc này, nhưng câu nói của anh đã làm tim cô xao xuyến, khiến cho cô không còn quan tâm đến bất cứ một điều gì nữa.
Hoàng Mai cúi mặt xuống cười, che giấu đi niềm hạnh phúc trong đáy mắt. Đã lâu rồi cô không có cảm giác này, đã lâu lắm rồi. Mà thực ra, chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế này. Kể cả khi thời gian có lùi lại mười năm trước, cô cũng không thể kiếm tìm một thứ hạnh phúc xa xỉ như vậy.
Người ta cứ nói xa mặt cách lòng. Thời gian trôi qua, liệu ai có còn giữ được tấm chân tình ấy?
Nhưng anh vẫn nhớ cô, thậm chí là anh còn yêu cô. Cô còn mong gì hơn đây?
Trong lúc Hoàng Mai đang hạnh phúc thì bên cạnh, Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng. Anh ta đang nói cái gì vậy? Có liệu được hậu quả của nó không hả? Cưới ư? Đây là hạnh phúc của cả một đời người. Tại sao anh ta lại có thể tùy tiện nói ra không chút suy nghĩ như vậy được? Hơn nữa, Thiên Hoàng không phải là Vĩnh Khanh, anh ta không được phép nói những lời như thế với Hoàng Mai.
Cô sai rồi, cô sai khi đưa anh tới đây rồi!
Thiên Hoàng chỉ nhếch môi cười nhạt, anh vênh mặt lên đáp lại ánh mắt đầy tức giận của Kim Ngân. Sau đó anh đưa tay vuốt tóc Hoàng Mai, bàn tay rộng lớn lướt qua mái tóc ấy sao mà chẳng có chút tình ý! Rồi anh vừa liếc nhìn Kim Ngân vừa nói với Hoàng Mai:
- Sau này đừng làm những điều ngốc như vậy nữa. Em sẽ không liệu được hậu quả của nó đâu!
Tất cả những diễn biến ấy đều không qua được đôi mắt của bà Đường. Trong bà như cảm thấy có điều gì đó không đúng. Câu nói vừa rồi hình như không phải dành cho Hoàng Mai, mà là để dành cho Kim Ngân vậy!
Trong đầu bác sĩ Đường không ngừng hiện lên một câu hỏi: Rốt cuộc thì người đàn ông điển trai này có quan hệ gì với Kim Ngân?
/30
|