Bên trong một khách sạn sang trọng bốn sao ở một nơi nào đó của thành phố Nam Giang, Thẩm Nhất Bân đang làm chuyện đó với hai mỹ nữ như một tên điên, khi Thẩm Nhất Bân đang điên cuồng phát tiết thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Vu Ân. Sau khi hỏi anh ta đang ở đâu, Thẩm Vu Ân tức giận nói một câu ông ta sẽ lập tức đến, sau đó cúp điện thoại.
“Cậu Thẩm, tiếp tục đi, chị em chúng em còn chưa chơi đủ nữa, không phải cậu nói tối nay phải làm hai chúng em không xuống được giường ư?” Thấy Thẩm Nhất Bân cúp điện thoại, một mỹ nữ mảnh khảnh trong trang phục thỏ playboy tất đen khoác lấy cánh tay của Thẩm Nhất Bân, muốn kéo Thẩm Nhất Bân lên giường tiếp tục.
Thẩm Nhất Bân sững sờ, đột nhiên biểu cảm trở nên méo mó, gào lên mà nói: “Cút! Cút! Cút hết cho tôi!”
“A, cậu chủ Thẩm cậu sao vậy, cậu đừng như vậy mà....” Cô gái thỏ playboy chấn kinh mà nói.
Ngay sau đó Thẩm Nhất Bân liền lấy ra một sấp tiền từ trên đầu giường trực tiếp ném lên giường, anh ta mặc một bộ áo ngủ màu vàng kim, điên cuồng gào lên mà nói: “Lấy tiền rồi mau cút đi cho tôi! Các người không phải vì tiền sao? Cho các người đó, cút cho tôi!”
“Xía, thật mất hứng....” Một cô gái xinh đẹp tóc dài mang tất trắng ở trên giường hung hăng mà liếc nhìn Thẩm Nhất Bân một cái, khoác một cái áo lên, cầm lấy tiền rồi đưa cô gái còn lại rời đi.
Sau khi hai cô gái đi rồi, Thẩm Nhất Bân cầm lấy chai rượu tây ở đầu giường uống hết cả nửa chai, sau đó đột nhiên ném cái chai xuống dưới đất....
Thẩm Nhất Bân bây giờ đã sắp điên rồi, anh ta là người thừa kế nhà họ Thẩm đời thứ ba, tuy nói Thẩm Nhược Tuyết luôn tranh giành với anh ta ở trong công ty. Nhưng đó thì đã sao? Cho dù sau này công ty do Thẩm Nhược Tuyết quyết định thì anh ta cũng có tiền không phải sao? Còn có thể sống cuộc sống xa xỉ, xe đẹp gái đẹp, muốn gì có đó...
Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều không còn nữa, buổi chiều công ty bị niêm phong và kiểm tra, hơn nữa anh ta nghe ba anh ta nói, nếu như nhà họ Thẩm không qua được ải này thì ngay cả nhà cửa, xe của gia đình đều phải đem bán hết, anh ta không còn gì nữa.
Sau khi bà cụ làm sinh nhật vào nửa tháng trước, nhà họ Thẩm lại ngày một sa sút, tình hình công ty càng lúc càng đi xuống, kể từ đó đáy lòng anh ta đã bắt đầu sốt sắng rồi. Cho nên anh không thể không hợp tác với Thẩm Nhược Tuyết, anh ta không thể không cố hết sức mình để bảo vệ công ty.
Đúng vậy, Thẩm Nhất Bân anh ta là một tên phú nhị đại quần áo lụa là, anh ta là một tên cặn bã của xã hội, nhưng anh ta không ngốc, anh ta hiểu bây giờ anh ta sở dĩ có thể sống cuộc sống như vậy, hoàn toàn là nhờ nhà họ Thẩm chống đỡ ở đằng sau anh ta, có công ty chống đỡ cho anh ta. Cho nên anh ta không thể để nhà họ Thẩm đi tong, để công ty phá sản.
Cho nên mấy ngày này anh ta đã sử dụng hết tất cả mối quan hệ của mình để giúp đỡ nhà họ Thẩm, tất cả những thứ này ngay cả ba anh ta Thẩm Vu Ân cũng nhìn thấy. Nhiều năm như vậy mới khen anh ta được một câu lần đầu tiên: “Nhất Bân, con lớn rồi...ba rất vui.”
Nhưng sự thật tất cả những gì mà anh ta làm đều không có bất kỳ tác dụng gì cả, sau này tất cả mọi sự nỗ lực của anh ta đều đổ sông đổ bể, anh ta đã hiểu, người xử lý nhà họ Thẩm ở đằng sau, là người anh ta căn bản không chọc được, ngay cả nhà họ Thẩm cũng không chọc được. Cho nên anh ta tuyệt vọng rồi, hai ngày nay càng điên cuồng mà buông thả, phát tiết sự tuyệt vọng trong lòng.
Thẩm Nhất Bân từ sớm đã đoán được nhà họ Thẩm sắp xong đời rồi, chỉ là cái anh ta vốn nghĩ, thời khắc này sẽ đến muộn một chút, nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hai ngày nay nhà họ Thẩm liên tục xảy ra chuyện, Thẩm Vũ Nặc nhà chú hai vào trại tạm giam, bị khai trừ học tịch, nhà chú ba Thẩm Mộng Thần thì đoạn tuyệt tất cả mối quan hệ với nhà họ Thẩm, sau đó chiều hôm nay công ty nhà họ Thẩm bị niêm phong kiểm tra....
“Ha ha....xong rồi, xong hết rồi, ngày hôm nay cũng đến rồi, không sao hết, được giải thoát rồi, giải thoát rồi...” Thẩm Nhất Bân lẩm bẩm, thực ra anh ta đã từ bỏ rồi, tuyệt vọng rồi, đây là sự điên cuồng cuối cùng của anh ta. Kể từ hôm nay những ngày tháng như thế này của anh ta sẽ không còn nữa. Những người phụ nữ chủ động dán vào anh ta trước đây chắc ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn lấy một cái nữa rồi.
Lúc Thẩm Nhất Bân đang tuyệt vọng mà suy nghĩ thì Thẩm Vu Ân đẩy cửa đi vào. Thẩm Vu Ân vừa đi vào thì nhìn thấy một mớ nhếch nhác ở dưới đất, các loại đồ dùng tình thú, đồ lót ren nội y bảy sắc cầu vồng của phụ nữ. Thẩm Vu Ân đang định mắng một trận thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của con trai ông ta Thẩm Nhất Bân đang tràn đầy nước mắt, nhìn thấy trạng thái không giống như đang diễn của con trai mình, Thẩm Vu Ân nuốt những lời mắng chửi ngược vào trong, thở dài một hơi: “Nhất Bân...”
Thẩm Nhất Bân rơi nước mắt, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào mà nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng mà nói: “Ba, ba nói nhà họ Thẩm không còn nữa thì sau này chúng ta làm sao đây? Mấy ngày nay, con cũng từng nghĩ sẽ đi tìm một công việc để làm, nhưng đến cuối cùng con phát hiện, con không biết làm gì hết, con không biết làm gì hết cả, con mới là một tên phế vật...Ngay cả bản thân con cũng không nuôi nổi thì ba nói xem sau này con làm sao nuôi ba và mẹ con đây...”
Nghe Thẩm Nhất Bân nói như vậy, Thẩm Vu Ân vô cùng chua xót. Nhưng ngay sau đó ông ta giẫm lên những miếng mảnh chai thủy tinh dưới đất, đi đến bên cạnh Thẩm Nhất Bân, vỗ mạnh vào vai Thẩm Nhất Bân: “Nhà họ Thẩm....còn cứu được! Ba biết đằng sau là ai nhắm đến chúng ta rồi!”
Ánh mắt trống rỗng của Thẩm Nhất Bân, đột nhiên có ánh sáng, quay đầu nhìn sang ba của mình hỏi: “Ba, ba tra ra rồi sao? Là ai vậy? Ba mau nói cho con đi, cho dù có kêu con quỳ xuống khấu đầu với người đó thì con cũng chịu...”
Thẩm Vu Ân nhìn sâu vào Thẩm Nhất Bân một cái, hỏi: “Con thật sự đồng ý quỳ xuống khấu đầu xin lỗi người đó sao?”
Thẩm Nhất Bân gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn rồi, cái này thì sá là gì. Chỉ cần nhà họ Thẩm còn giữ được! Ba mau nói cho con nghe đi? Ba nói đi chứ?” Thẩm Nhất Bân hoàn toàn sốt ruột.
Thẩm Vu Ân hít sâu một hơi, nhìn chăm chăm vào Thẩm Nhất Bân hỏi: “Lát nữa rồi nói, ba hỏi con một chuyện trước, con phải nói thật với ba, cái này rất quan trọng, con hiểu chứ?”
Thấy ba mình nói trịnh trọng như vậy, Thẩm Nhất Bân cũng trở nên nghiêm túc: “Được, đã đến lúc này rồi, ba có gì muốn hỏi thì ba cứ hỏi đi, con thề tuyệt đối sẽ không nói dối một câu nào!”
Ừm....Thẩm Vu Ân gật đầu thật mạnh: “Nhất Bân ba hỏi con, gần đây Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần đã đắc tội qua với bà nội con khi nào? Hơn nữa là lúc có mặt con?”
Thẩm Nhất Bân sững sờ: “Ba, không phải là nói chính sự sao? Ba hỏi cái này làm gì?”
Đôi mắt Thẩm Vu Ân đột nhiên trừng một cái: “Con đừng quan tâm, bây giờ con mau nói cho ba biết! Nếu dám nói dối một câu nào thì đừng trách ba không khách sáo với con!”
Cơ thể Thẩm Nhất Bân chợt run lên, nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần đắc tội bà nội? Ừm có hai lần con có mặt. Mười ngày trước thì phải, con cùng Lý Cảnh Trạch đưa bà nội đến nhà hàng Vịnh Bán Nguyệt ăn cơm, kết quả quản lý ở đó quen với Lâm Chi Diêu, hơn nữa còn mở phòng bao tốt nhất cho Lâm Chi Diêu, Cửu Thiên Tinh Hà. Còn và Lý Cảnh Trạch, còn có bà nội vì mắng Lâm Chi Diêu mấy câu mà bị người quản lý đó đuổi ra ngoài, hơn nữa người quản lý đó nói Vịnh Bán Nguyệt sẽ không hoan nghênh bọn con nữa...”
Thẩm Vu Ân đứng phắt dậy: “Cửu Thiên Tinh Hà? Phòng bao tốt nhất trong nhà hàng tốt nhất thành phố Nam Giang? Đó là nơi người bình thường có thể vào sao? Cho dù là ba thì cũng không có tư cách đó! Đây không phải là vấn đề tiền bạc nữa! Con có chắc là Vương Lộ Lộ mời Lâm Chi Diêu đi Cửu Thiên Tinh Hà không?”
Thẩm Vu Ân có biết Vương Lộ Lộ, Vương Lộ Lộ là tổng quản lý của nhà hàng Vịnh Bán Nguyệt. Thân phận này cũng là nhân vật có tiếng nói ở thành phố Nam Giang, ông ta từng gặp Vương Lộ Lộ trong một lần tiệc rượu. Trong ấn tượng của Thẩm Vu Ân, Vương Lộ Lộ không những xinh đẹp mà nói chuyện khéo léo, khí chất càng xuất chúng. Trong buổi tiệc lần đó, Vương Lộ Lộ hoàn toàn là nhân vật trung tâm, còn Thẩm Vu Ân ngay cả cơ hội nói chuyện riêng với Vương Lộ Lộ cũng chẳng có nữa....
Cho nên nói, nếu như Vương Lộ Lộ thật sự chủ động mời Lâm Chi Diêu vào phòng bao Cửu Thiên Tinh Hà thì chuyện này lớn rồi đây....
Thấy sắc mặt của Thẩm Vu Ân, Thẩm Nhất Bân vội vàng gật đầu: “Ba, con thề những gì con nói đều là thật, ba, ba biết người quản lý đó sao? Ồ đúng rồi, nữ quản lý đó hình như họ Vương! Ba, cái này có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì? Cái này là vấn đề lớn luôn rồi mẹ nó! Thằng phế vật này! Mẹ nó sao mày không nói sớm cho ba biết?” Thẩm Vu Ân hận sắt không thành gang mà gào lên với Thẩm Nhất Bân.
Thẩm Nhất Bân ngây người, nhưng trong lòng Thẩm Vu Ân đã dấy lên con sóng lớn, ông ta ngay cả tư cách làm bạn với Vương Lộ Lộ mà cũng không có, nhưng Vương Lộ Lộ lại tôn kính Lâm Chi Diêu, điều này...điều này có nghĩa gì chứ?
“Cậu Thẩm, tiếp tục đi, chị em chúng em còn chưa chơi đủ nữa, không phải cậu nói tối nay phải làm hai chúng em không xuống được giường ư?” Thấy Thẩm Nhất Bân cúp điện thoại, một mỹ nữ mảnh khảnh trong trang phục thỏ playboy tất đen khoác lấy cánh tay của Thẩm Nhất Bân, muốn kéo Thẩm Nhất Bân lên giường tiếp tục.
Thẩm Nhất Bân sững sờ, đột nhiên biểu cảm trở nên méo mó, gào lên mà nói: “Cút! Cút! Cút hết cho tôi!”
“A, cậu chủ Thẩm cậu sao vậy, cậu đừng như vậy mà....” Cô gái thỏ playboy chấn kinh mà nói.
Ngay sau đó Thẩm Nhất Bân liền lấy ra một sấp tiền từ trên đầu giường trực tiếp ném lên giường, anh ta mặc một bộ áo ngủ màu vàng kim, điên cuồng gào lên mà nói: “Lấy tiền rồi mau cút đi cho tôi! Các người không phải vì tiền sao? Cho các người đó, cút cho tôi!”
“Xía, thật mất hứng....” Một cô gái xinh đẹp tóc dài mang tất trắng ở trên giường hung hăng mà liếc nhìn Thẩm Nhất Bân một cái, khoác một cái áo lên, cầm lấy tiền rồi đưa cô gái còn lại rời đi.
Sau khi hai cô gái đi rồi, Thẩm Nhất Bân cầm lấy chai rượu tây ở đầu giường uống hết cả nửa chai, sau đó đột nhiên ném cái chai xuống dưới đất....
Thẩm Nhất Bân bây giờ đã sắp điên rồi, anh ta là người thừa kế nhà họ Thẩm đời thứ ba, tuy nói Thẩm Nhược Tuyết luôn tranh giành với anh ta ở trong công ty. Nhưng đó thì đã sao? Cho dù sau này công ty do Thẩm Nhược Tuyết quyết định thì anh ta cũng có tiền không phải sao? Còn có thể sống cuộc sống xa xỉ, xe đẹp gái đẹp, muốn gì có đó...
Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều không còn nữa, buổi chiều công ty bị niêm phong và kiểm tra, hơn nữa anh ta nghe ba anh ta nói, nếu như nhà họ Thẩm không qua được ải này thì ngay cả nhà cửa, xe của gia đình đều phải đem bán hết, anh ta không còn gì nữa.
Sau khi bà cụ làm sinh nhật vào nửa tháng trước, nhà họ Thẩm lại ngày một sa sút, tình hình công ty càng lúc càng đi xuống, kể từ đó đáy lòng anh ta đã bắt đầu sốt sắng rồi. Cho nên anh không thể không hợp tác với Thẩm Nhược Tuyết, anh ta không thể không cố hết sức mình để bảo vệ công ty.
Đúng vậy, Thẩm Nhất Bân anh ta là một tên phú nhị đại quần áo lụa là, anh ta là một tên cặn bã của xã hội, nhưng anh ta không ngốc, anh ta hiểu bây giờ anh ta sở dĩ có thể sống cuộc sống như vậy, hoàn toàn là nhờ nhà họ Thẩm chống đỡ ở đằng sau anh ta, có công ty chống đỡ cho anh ta. Cho nên anh ta không thể để nhà họ Thẩm đi tong, để công ty phá sản.
Cho nên mấy ngày này anh ta đã sử dụng hết tất cả mối quan hệ của mình để giúp đỡ nhà họ Thẩm, tất cả những thứ này ngay cả ba anh ta Thẩm Vu Ân cũng nhìn thấy. Nhiều năm như vậy mới khen anh ta được một câu lần đầu tiên: “Nhất Bân, con lớn rồi...ba rất vui.”
Nhưng sự thật tất cả những gì mà anh ta làm đều không có bất kỳ tác dụng gì cả, sau này tất cả mọi sự nỗ lực của anh ta đều đổ sông đổ bể, anh ta đã hiểu, người xử lý nhà họ Thẩm ở đằng sau, là người anh ta căn bản không chọc được, ngay cả nhà họ Thẩm cũng không chọc được. Cho nên anh ta tuyệt vọng rồi, hai ngày nay càng điên cuồng mà buông thả, phát tiết sự tuyệt vọng trong lòng.
Thẩm Nhất Bân từ sớm đã đoán được nhà họ Thẩm sắp xong đời rồi, chỉ là cái anh ta vốn nghĩ, thời khắc này sẽ đến muộn một chút, nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hai ngày nay nhà họ Thẩm liên tục xảy ra chuyện, Thẩm Vũ Nặc nhà chú hai vào trại tạm giam, bị khai trừ học tịch, nhà chú ba Thẩm Mộng Thần thì đoạn tuyệt tất cả mối quan hệ với nhà họ Thẩm, sau đó chiều hôm nay công ty nhà họ Thẩm bị niêm phong kiểm tra....
“Ha ha....xong rồi, xong hết rồi, ngày hôm nay cũng đến rồi, không sao hết, được giải thoát rồi, giải thoát rồi...” Thẩm Nhất Bân lẩm bẩm, thực ra anh ta đã từ bỏ rồi, tuyệt vọng rồi, đây là sự điên cuồng cuối cùng của anh ta. Kể từ hôm nay những ngày tháng như thế này của anh ta sẽ không còn nữa. Những người phụ nữ chủ động dán vào anh ta trước đây chắc ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn lấy một cái nữa rồi.
Lúc Thẩm Nhất Bân đang tuyệt vọng mà suy nghĩ thì Thẩm Vu Ân đẩy cửa đi vào. Thẩm Vu Ân vừa đi vào thì nhìn thấy một mớ nhếch nhác ở dưới đất, các loại đồ dùng tình thú, đồ lót ren nội y bảy sắc cầu vồng của phụ nữ. Thẩm Vu Ân đang định mắng một trận thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của con trai ông ta Thẩm Nhất Bân đang tràn đầy nước mắt, nhìn thấy trạng thái không giống như đang diễn của con trai mình, Thẩm Vu Ân nuốt những lời mắng chửi ngược vào trong, thở dài một hơi: “Nhất Bân...”
Thẩm Nhất Bân rơi nước mắt, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào mà nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng mà nói: “Ba, ba nói nhà họ Thẩm không còn nữa thì sau này chúng ta làm sao đây? Mấy ngày nay, con cũng từng nghĩ sẽ đi tìm một công việc để làm, nhưng đến cuối cùng con phát hiện, con không biết làm gì hết, con không biết làm gì hết cả, con mới là một tên phế vật...Ngay cả bản thân con cũng không nuôi nổi thì ba nói xem sau này con làm sao nuôi ba và mẹ con đây...”
Nghe Thẩm Nhất Bân nói như vậy, Thẩm Vu Ân vô cùng chua xót. Nhưng ngay sau đó ông ta giẫm lên những miếng mảnh chai thủy tinh dưới đất, đi đến bên cạnh Thẩm Nhất Bân, vỗ mạnh vào vai Thẩm Nhất Bân: “Nhà họ Thẩm....còn cứu được! Ba biết đằng sau là ai nhắm đến chúng ta rồi!”
Ánh mắt trống rỗng của Thẩm Nhất Bân, đột nhiên có ánh sáng, quay đầu nhìn sang ba của mình hỏi: “Ba, ba tra ra rồi sao? Là ai vậy? Ba mau nói cho con đi, cho dù có kêu con quỳ xuống khấu đầu với người đó thì con cũng chịu...”
Thẩm Vu Ân nhìn sâu vào Thẩm Nhất Bân một cái, hỏi: “Con thật sự đồng ý quỳ xuống khấu đầu xin lỗi người đó sao?”
Thẩm Nhất Bân gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn rồi, cái này thì sá là gì. Chỉ cần nhà họ Thẩm còn giữ được! Ba mau nói cho con nghe đi? Ba nói đi chứ?” Thẩm Nhất Bân hoàn toàn sốt ruột.
Thẩm Vu Ân hít sâu một hơi, nhìn chăm chăm vào Thẩm Nhất Bân hỏi: “Lát nữa rồi nói, ba hỏi con một chuyện trước, con phải nói thật với ba, cái này rất quan trọng, con hiểu chứ?”
Thấy ba mình nói trịnh trọng như vậy, Thẩm Nhất Bân cũng trở nên nghiêm túc: “Được, đã đến lúc này rồi, ba có gì muốn hỏi thì ba cứ hỏi đi, con thề tuyệt đối sẽ không nói dối một câu nào!”
Ừm....Thẩm Vu Ân gật đầu thật mạnh: “Nhất Bân ba hỏi con, gần đây Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần đã đắc tội qua với bà nội con khi nào? Hơn nữa là lúc có mặt con?”
Thẩm Nhất Bân sững sờ: “Ba, không phải là nói chính sự sao? Ba hỏi cái này làm gì?”
Đôi mắt Thẩm Vu Ân đột nhiên trừng một cái: “Con đừng quan tâm, bây giờ con mau nói cho ba biết! Nếu dám nói dối một câu nào thì đừng trách ba không khách sáo với con!”
Cơ thể Thẩm Nhất Bân chợt run lên, nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần đắc tội bà nội? Ừm có hai lần con có mặt. Mười ngày trước thì phải, con cùng Lý Cảnh Trạch đưa bà nội đến nhà hàng Vịnh Bán Nguyệt ăn cơm, kết quả quản lý ở đó quen với Lâm Chi Diêu, hơn nữa còn mở phòng bao tốt nhất cho Lâm Chi Diêu, Cửu Thiên Tinh Hà. Còn và Lý Cảnh Trạch, còn có bà nội vì mắng Lâm Chi Diêu mấy câu mà bị người quản lý đó đuổi ra ngoài, hơn nữa người quản lý đó nói Vịnh Bán Nguyệt sẽ không hoan nghênh bọn con nữa...”
Thẩm Vu Ân đứng phắt dậy: “Cửu Thiên Tinh Hà? Phòng bao tốt nhất trong nhà hàng tốt nhất thành phố Nam Giang? Đó là nơi người bình thường có thể vào sao? Cho dù là ba thì cũng không có tư cách đó! Đây không phải là vấn đề tiền bạc nữa! Con có chắc là Vương Lộ Lộ mời Lâm Chi Diêu đi Cửu Thiên Tinh Hà không?”
Thẩm Vu Ân có biết Vương Lộ Lộ, Vương Lộ Lộ là tổng quản lý của nhà hàng Vịnh Bán Nguyệt. Thân phận này cũng là nhân vật có tiếng nói ở thành phố Nam Giang, ông ta từng gặp Vương Lộ Lộ trong một lần tiệc rượu. Trong ấn tượng của Thẩm Vu Ân, Vương Lộ Lộ không những xinh đẹp mà nói chuyện khéo léo, khí chất càng xuất chúng. Trong buổi tiệc lần đó, Vương Lộ Lộ hoàn toàn là nhân vật trung tâm, còn Thẩm Vu Ân ngay cả cơ hội nói chuyện riêng với Vương Lộ Lộ cũng chẳng có nữa....
Cho nên nói, nếu như Vương Lộ Lộ thật sự chủ động mời Lâm Chi Diêu vào phòng bao Cửu Thiên Tinh Hà thì chuyện này lớn rồi đây....
Thấy sắc mặt của Thẩm Vu Ân, Thẩm Nhất Bân vội vàng gật đầu: “Ba, con thề những gì con nói đều là thật, ba, ba biết người quản lý đó sao? Ồ đúng rồi, nữ quản lý đó hình như họ Vương! Ba, cái này có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì? Cái này là vấn đề lớn luôn rồi mẹ nó! Thằng phế vật này! Mẹ nó sao mày không nói sớm cho ba biết?” Thẩm Vu Ân hận sắt không thành gang mà gào lên với Thẩm Nhất Bân.
Thẩm Nhất Bân ngây người, nhưng trong lòng Thẩm Vu Ân đã dấy lên con sóng lớn, ông ta ngay cả tư cách làm bạn với Vương Lộ Lộ mà cũng không có, nhưng Vương Lộ Lộ lại tôn kính Lâm Chi Diêu, điều này...điều này có nghĩa gì chứ?
/180
|