Sau khi buổi khiêu vũ kết thúc thì Lâm Chi Diêu liền trở về nhà đi ngủ, nhưng mà buổi tối ngày hôm nay đám người nhà họ Thẩm lại không thể nào ngủ được. Sau khi Thẩm Chấn Hoa và bà cụ Thẩm cố ý tiết lộ, tất cả những người ở thành phố Nam Giang đều biết chuyện nhà họ Thẩm leo lên giường chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu trong vòng một đêm, là chủ tịch chân chính, hơn nữa tin tức này lại càng truyền càng xa.
Thật ra thì nhà họ Thẩm không có năng lực lớn như vậy, nhưng mà đối với thành phố Nam Giang, giờ phút này mà nói tập đoàn Cửu Châu hoàn toàn giống như là mặt trời buổi trưa, nói là một công ty trấn áp cả một thành phố cũng không có gì là quá đáng, nhất là bây giờ tập đoàn Cửu Châu xem thường nhà họ tiêu, nhà họ lý, cùng với sáu thế lực, thực lực của toàn bộ tập đoàn cũng tăng trưởng nhanh như gió.
Mà tổng giám đốc chân chính của tập đoàn Cửu Châu mới chính thức lộ diện trong buổi họp báo ba ngày sau, nhưng chính là bởi vì như thế này cho nên hiện tại mỗi một tin tức liên quan đến tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu đều sẽ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thành phố Nam Giang.
Cho nên ngày hôm sau Thẩm Chấn Hoa tỉnh lại sau cơn say, nhìn thấy tin tức được đẩy tới trên điện thoại di động, ngay cả ông ta cũng cảm thấy ngơ ngác. Hình như hôm qua không phải là ông ta chỉ nói vài câu với bạn bè tốt của mình thôi à? Tại sao hiện tại lại bị đưa lên tin tức rồi? Thẩm Chấn Hoa nhìn tin tức đang bị truyền đi vô cùng rộng rãi, đêm hôm qua cô nhà họ Thẩm cùng với tổng giám đốc bá đạo thần bí của tập đoàn Cửu Châu có mối quan hệ tình một đêm với nhau...
Sau khi xem hết tin tức, Thẩm Chấn Hoa lại nhìn thấy trên điện thoại của mình có thêm mười tin nhắn, có khoảng một trăm tin nhắn zalo, tất cả nội dung đó đều là chúc mừng ông ta, đợi ba ngày sau công ty nhà họ Thẩm được giải phóng, vực dậy một lần nữa.
Thẩm Chấn Hoa nhìn thấy những tin nhắn này cũng nhanh chóng thức dậy, vội vàng rửa mặt liền chạy đến chỗ của bà cụ Thẩm, sau đó liền phát hiện trong nhà lại có người, cũng là mấy ông bà già đang vui vẻ trò chuyện với bà cụ Thẩm.
Trong số đó có một ông cụ với mái tóc hoa râm nhìn thấy Thẩm Chấn Hoa thì vô cùng thân thiết mà nói với Thẩm Chấn Hoa: “Chấn Hoa đó à, cậu sinh ra con gái tốt quá đó chứ, sau này nhớ chăm sóc cho chúng tôi với nha..."
Thẩm Chấn Hoa cười cười nói: “Chú Trần à, vậy thì sau này chú xem chúng ta có thể hợp tác như trước kia, trước kia chú là bạn hợp tác lớn nhất của nhà họ Thẩm...” Giọng điệu của Thẩm Chấn Hoa có chút ai oán và châm chọc.
Ông cụ họ Trần nhanh chóng cười ha hả mà nói: “Cái đó là cái gì chứ, Chấn Hoa, trước đó đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi mà. Thật là, mọi người cũng là bị tập đoàn Cửu Châu làm không có cách nào hết, cháu nói xem những doanh nghiệp nhỏ như thế này sao lại có thể đối chọi lại con quái vật khổng lồ như là tập đoàn Cửu Châu được chứ? Thật là...” Ông cụ Trần thở dài một hơi, gương mặt chua xót và bất đắc dĩ, bạn nói xem trước đó ông ta bỏ đá xuống giếng thì cứ bỏ đá xuống giếng đi, nhưng mà người nào từng muốn Giang Hằng rớt đài? Hơn nữa cô hai nhà họ Thẩm có quan hệ không trong sạch với tổng giám đốc mới của tập đoàn Cửu Châu... Nên ông ta cũng chỉ có thể sớm đến đây nói lời xin lỗi với bà cụ Thẩm mà thôi.
Bà cụ Thẩm nhìn thấy sắc mặt của ông Trần có hơi xấu hổ, liền nhanh chóng cười đứng ra hòa giải, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Chấn Hoa một chút nói: “Chấn Hoa, con nói cái gì đó hả? Dựa vào vai vế thì con phải gọi ông Trần một tiếng chú, chuyện trước kia đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi, đừng nhắc lại lần nữa, nhà họ Trần vẫn luôn là người bạn tốt của nhà họ Thẩm chúng ta, con có nghe chưa hả!”
Thẩm Chấn Hoa nhanh chóng cười cười nói xin lỗi với ông Trần, cũng mượn đó mà nói mấy câu khách khí khen qua khi lại, sau đó đi cùng với mấy người khác, mọi người đều biết Thẩm Chấn Hoa và bà cụ Thẩm có lời muốn nói với nhau, dù sao thì ai bảo người ta là ba của Thẩm Nhược Tuyết cơ chứ, từ hôm nay trở đi ai mà không biết Thẩm Nhược Tuyết là người phụ nữ cao quý nhất của thành phố Nam Giang cơ chứ?
Đợi sau khi những người ngoài đã đi rồi, Thẩm Chấn Hoa hung hăng phun ra ngoài cửa: “Phi! Cái thá gì ấy, lúc mà nhà họ Thẩm chúng ta gặp rủi do thì tại sao các người lại không chịu đến đi, đừng nói là các người không đến, chúng tôi đến nhà yêu cầu gặp mặt mà cũng không thấy, chó má!”
Bà cụ Thẩm nhanh chóng vỗ lưng cho Thẩm Chấn Hoa: “Được được, được rồi, không phải là con người đều như thế này à? Con nên thành thục một chút, bây giờ con đừng cón gấp gáp, chuyện tối ngày hôm qua có hơi lớn. Đầu tiên là chúng ta nên chờ bộ phận công chứng của tập đoàn Cửu Châu nói như thế nào, nếu như bọn họ đứng ra bác bỏ tin đồn thì chuyện lại phiền phức rồi đây...” Trong đáy mắt sâu thẳm của bà cụ Thẩm có mang theo nhiều thêm một tia lo âu.
Thẩm Chấn Hoa nghe nói như vậy thì bất ngờ, hình như chuyện thật sự là như thế, bây giờ câu chuyện đã bị lên men suốt cả một đêm, tối ngày hôm qua chuyện con gái của ông ta với chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu đi mướn phòng với nhau, chỉ sợ là toàn bộ thành phố Nam Giang đều đã biết hết rồi. Nếu như mà đối phương không thừa nhận, thế thì nhà họ Thẩm bọn họ liền tiêu rồi, cho nên hiện tại bọn họ cũng không thể vui mừng quá sớm, tất cả đều phải xem xem tối nay, bộ phận công chúng của tập đoàn Cửu Châu có bác bỏ tin đồn hay là không.
...
Mười giờ sáng, Lâm Chi Diêu đến phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, chỉ là trên đường đi anh đều nhìn thấy các nhân viên nội bộ của tập đoàn Cửu Châu đều đang thì thầm nói cái gì đó, chờ sau khi ngồi xuống trong phòng làm việc, Lâm Chi Diêu liền hỏi Giang Hằng: “Ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nhân viên ở phía dưới đều không có tâm trạng làm việc, người nào cũng đang thảo luận chuyện gì đó?”
Giang Hằng nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ, anh ta cũng không biết phải giải thích với Lâm Chi Diêu như thế nào, dù sao thì đem hôm qua chủ ú ngu ngốc để Lâm Chi Diêu và Thẩm Nhược Tuyết gặp nhau là do anh ta đã nghĩ ra, nhưng mà anh ta cũng không ngờ đến trong vòng một đêm mà cả thành phố đều biết hết...
“Nói đi chứ, nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cậu kìa, vẫn còn là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu đó, cậu có thấy mất mặt hay không hả?” Lâm Chi Diêu nhìn thấy Giang Hằng không nói lời nào, cũng không còn gì để nói nữa, cái thằng nhóc này thích ăn đòn hả.
“Chuyện là hiện tại cả toàn Nam Giang đều đang điên cuồng truyền tai nhau chuyện ngày hôm qua của cậu và Thẩm Nhược Tuyết, tin tức đều đã bay đầy trời rồi, hiện tại chỉ sợ Thẩm Nhược Tuyết chính là người phụ nữ có danh tiếng nổi nhất ở toàn bộ thành phố Nam Giang..." Giang Hằng xấu hổ vô cùng, mở miệng nói, sau đó đưa điện thoại di động của mình cho Lâm Chi Diêu nhìn xem.
Lâm Chi Diêu nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động của Giang Hằng, khóe miệng cũng hung hăng co quắp mấy lần, bất lực mà nói: “Mấy cái đám phóng viên đó đều ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hả? Suốt ngày cứ đưa tin tức tào lao như thế này, mẹ nó, không thể làm việc tích cực một chút được à, đi viết báo về những người có công với đất nước kia kìa?”
Đối với vấn đề này của Lâm Chi Diêu,Giang Hằng thật sự không có cách nào trả lời, hiện tại lưu lượng xã hội mà, công ty thương nghiệp để hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhận được lưu lượng, không phải đều làm như thế à?
Sau khi Giang Hằng im lặng thật lâu, nhỏ giọng nói với Lâm Chi Diêu: “Vậy đại ca à, hiện tại toàn bộ người thành phố Nam Giang đều đang bàn tán về chuyện này, cậu xem xem có muốn bộ phận của chúng ta đứng ra để bác bỏ tin đồn không đây?”
Lâm Chi Diêu châm một điếu thuốc, ngón tay gõ lên trên mặt bàn, chậm rãi nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ cậu còn tuyên bố nữa thì cũng chỉ là lửa chén đổ thêm dầu mà thôi, cứ như vậy đi, không trả lời cũng không bày tỏ thái độ, cứ để cho cái đám người nịnh hot nhà họ Thẩm vui vẻ mấy ngày, dù sao thì tối ba ngày sau tất cả đều hoàn toàn sụp đổ...
Lâm Chi Diêu híp mắt lại, anh tin chắc là tin tức này không phải do Vương Lộ Lộ của Bán Nguyệt Loan tiết lộ ra bên ngoài, Vương Lộ Lộ đã biết được thân phận thật sự của anh, không chỉ là ở bên Nam Giang mà còn có bên Thiên Hải, cho nên cho dù có cho Vương Lộ Lộ một trăm cái lá gan thì bà ta cũng không dám nói to nói nhỏ bên ngoài.
Nếu như đã không phải Vương Lộ Lộ nói ra, cũng chỉ có thể là người của nhà họ Thẩm tự mình rêu rao, quả nhiên là tự gây nghiệt thì không thể sống mà... Chê mình chết không đủ nhanh, không đủ thảm...
Thật ra thì nhà họ Thẩm không có năng lực lớn như vậy, nhưng mà đối với thành phố Nam Giang, giờ phút này mà nói tập đoàn Cửu Châu hoàn toàn giống như là mặt trời buổi trưa, nói là một công ty trấn áp cả một thành phố cũng không có gì là quá đáng, nhất là bây giờ tập đoàn Cửu Châu xem thường nhà họ tiêu, nhà họ lý, cùng với sáu thế lực, thực lực của toàn bộ tập đoàn cũng tăng trưởng nhanh như gió.
Mà tổng giám đốc chân chính của tập đoàn Cửu Châu mới chính thức lộ diện trong buổi họp báo ba ngày sau, nhưng chính là bởi vì như thế này cho nên hiện tại mỗi một tin tức liên quan đến tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu đều sẽ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thành phố Nam Giang.
Cho nên ngày hôm sau Thẩm Chấn Hoa tỉnh lại sau cơn say, nhìn thấy tin tức được đẩy tới trên điện thoại di động, ngay cả ông ta cũng cảm thấy ngơ ngác. Hình như hôm qua không phải là ông ta chỉ nói vài câu với bạn bè tốt của mình thôi à? Tại sao hiện tại lại bị đưa lên tin tức rồi? Thẩm Chấn Hoa nhìn tin tức đang bị truyền đi vô cùng rộng rãi, đêm hôm qua cô nhà họ Thẩm cùng với tổng giám đốc bá đạo thần bí của tập đoàn Cửu Châu có mối quan hệ tình một đêm với nhau...
Sau khi xem hết tin tức, Thẩm Chấn Hoa lại nhìn thấy trên điện thoại của mình có thêm mười tin nhắn, có khoảng một trăm tin nhắn zalo, tất cả nội dung đó đều là chúc mừng ông ta, đợi ba ngày sau công ty nhà họ Thẩm được giải phóng, vực dậy một lần nữa.
Thẩm Chấn Hoa nhìn thấy những tin nhắn này cũng nhanh chóng thức dậy, vội vàng rửa mặt liền chạy đến chỗ của bà cụ Thẩm, sau đó liền phát hiện trong nhà lại có người, cũng là mấy ông bà già đang vui vẻ trò chuyện với bà cụ Thẩm.
Trong số đó có một ông cụ với mái tóc hoa râm nhìn thấy Thẩm Chấn Hoa thì vô cùng thân thiết mà nói với Thẩm Chấn Hoa: “Chấn Hoa đó à, cậu sinh ra con gái tốt quá đó chứ, sau này nhớ chăm sóc cho chúng tôi với nha..."
Thẩm Chấn Hoa cười cười nói: “Chú Trần à, vậy thì sau này chú xem chúng ta có thể hợp tác như trước kia, trước kia chú là bạn hợp tác lớn nhất của nhà họ Thẩm...” Giọng điệu của Thẩm Chấn Hoa có chút ai oán và châm chọc.
Ông cụ họ Trần nhanh chóng cười ha hả mà nói: “Cái đó là cái gì chứ, Chấn Hoa, trước đó đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi mà. Thật là, mọi người cũng là bị tập đoàn Cửu Châu làm không có cách nào hết, cháu nói xem những doanh nghiệp nhỏ như thế này sao lại có thể đối chọi lại con quái vật khổng lồ như là tập đoàn Cửu Châu được chứ? Thật là...” Ông cụ Trần thở dài một hơi, gương mặt chua xót và bất đắc dĩ, bạn nói xem trước đó ông ta bỏ đá xuống giếng thì cứ bỏ đá xuống giếng đi, nhưng mà người nào từng muốn Giang Hằng rớt đài? Hơn nữa cô hai nhà họ Thẩm có quan hệ không trong sạch với tổng giám đốc mới của tập đoàn Cửu Châu... Nên ông ta cũng chỉ có thể sớm đến đây nói lời xin lỗi với bà cụ Thẩm mà thôi.
Bà cụ Thẩm nhìn thấy sắc mặt của ông Trần có hơi xấu hổ, liền nhanh chóng cười đứng ra hòa giải, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Chấn Hoa một chút nói: “Chấn Hoa, con nói cái gì đó hả? Dựa vào vai vế thì con phải gọi ông Trần một tiếng chú, chuyện trước kia đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi, đừng nhắc lại lần nữa, nhà họ Trần vẫn luôn là người bạn tốt của nhà họ Thẩm chúng ta, con có nghe chưa hả!”
Thẩm Chấn Hoa nhanh chóng cười cười nói xin lỗi với ông Trần, cũng mượn đó mà nói mấy câu khách khí khen qua khi lại, sau đó đi cùng với mấy người khác, mọi người đều biết Thẩm Chấn Hoa và bà cụ Thẩm có lời muốn nói với nhau, dù sao thì ai bảo người ta là ba của Thẩm Nhược Tuyết cơ chứ, từ hôm nay trở đi ai mà không biết Thẩm Nhược Tuyết là người phụ nữ cao quý nhất của thành phố Nam Giang cơ chứ?
Đợi sau khi những người ngoài đã đi rồi, Thẩm Chấn Hoa hung hăng phun ra ngoài cửa: “Phi! Cái thá gì ấy, lúc mà nhà họ Thẩm chúng ta gặp rủi do thì tại sao các người lại không chịu đến đi, đừng nói là các người không đến, chúng tôi đến nhà yêu cầu gặp mặt mà cũng không thấy, chó má!”
Bà cụ Thẩm nhanh chóng vỗ lưng cho Thẩm Chấn Hoa: “Được được, được rồi, không phải là con người đều như thế này à? Con nên thành thục một chút, bây giờ con đừng cón gấp gáp, chuyện tối ngày hôm qua có hơi lớn. Đầu tiên là chúng ta nên chờ bộ phận công chứng của tập đoàn Cửu Châu nói như thế nào, nếu như bọn họ đứng ra bác bỏ tin đồn thì chuyện lại phiền phức rồi đây...” Trong đáy mắt sâu thẳm của bà cụ Thẩm có mang theo nhiều thêm một tia lo âu.
Thẩm Chấn Hoa nghe nói như vậy thì bất ngờ, hình như chuyện thật sự là như thế, bây giờ câu chuyện đã bị lên men suốt cả một đêm, tối ngày hôm qua chuyện con gái của ông ta với chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu đi mướn phòng với nhau, chỉ sợ là toàn bộ thành phố Nam Giang đều đã biết hết rồi. Nếu như mà đối phương không thừa nhận, thế thì nhà họ Thẩm bọn họ liền tiêu rồi, cho nên hiện tại bọn họ cũng không thể vui mừng quá sớm, tất cả đều phải xem xem tối nay, bộ phận công chúng của tập đoàn Cửu Châu có bác bỏ tin đồn hay là không.
...
Mười giờ sáng, Lâm Chi Diêu đến phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, chỉ là trên đường đi anh đều nhìn thấy các nhân viên nội bộ của tập đoàn Cửu Châu đều đang thì thầm nói cái gì đó, chờ sau khi ngồi xuống trong phòng làm việc, Lâm Chi Diêu liền hỏi Giang Hằng: “Ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nhân viên ở phía dưới đều không có tâm trạng làm việc, người nào cũng đang thảo luận chuyện gì đó?”
Giang Hằng nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ, anh ta cũng không biết phải giải thích với Lâm Chi Diêu như thế nào, dù sao thì đem hôm qua chủ ú ngu ngốc để Lâm Chi Diêu và Thẩm Nhược Tuyết gặp nhau là do anh ta đã nghĩ ra, nhưng mà anh ta cũng không ngờ đến trong vòng một đêm mà cả thành phố đều biết hết...
“Nói đi chứ, nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cậu kìa, vẫn còn là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu đó, cậu có thấy mất mặt hay không hả?” Lâm Chi Diêu nhìn thấy Giang Hằng không nói lời nào, cũng không còn gì để nói nữa, cái thằng nhóc này thích ăn đòn hả.
“Chuyện là hiện tại cả toàn Nam Giang đều đang điên cuồng truyền tai nhau chuyện ngày hôm qua của cậu và Thẩm Nhược Tuyết, tin tức đều đã bay đầy trời rồi, hiện tại chỉ sợ Thẩm Nhược Tuyết chính là người phụ nữ có danh tiếng nổi nhất ở toàn bộ thành phố Nam Giang..." Giang Hằng xấu hổ vô cùng, mở miệng nói, sau đó đưa điện thoại di động của mình cho Lâm Chi Diêu nhìn xem.
Lâm Chi Diêu nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động của Giang Hằng, khóe miệng cũng hung hăng co quắp mấy lần, bất lực mà nói: “Mấy cái đám phóng viên đó đều ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hả? Suốt ngày cứ đưa tin tức tào lao như thế này, mẹ nó, không thể làm việc tích cực một chút được à, đi viết báo về những người có công với đất nước kia kìa?”
Đối với vấn đề này của Lâm Chi Diêu,Giang Hằng thật sự không có cách nào trả lời, hiện tại lưu lượng xã hội mà, công ty thương nghiệp để hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhận được lưu lượng, không phải đều làm như thế à?
Sau khi Giang Hằng im lặng thật lâu, nhỏ giọng nói với Lâm Chi Diêu: “Vậy đại ca à, hiện tại toàn bộ người thành phố Nam Giang đều đang bàn tán về chuyện này, cậu xem xem có muốn bộ phận của chúng ta đứng ra để bác bỏ tin đồn không đây?”
Lâm Chi Diêu châm một điếu thuốc, ngón tay gõ lên trên mặt bàn, chậm rãi nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ cậu còn tuyên bố nữa thì cũng chỉ là lửa chén đổ thêm dầu mà thôi, cứ như vậy đi, không trả lời cũng không bày tỏ thái độ, cứ để cho cái đám người nịnh hot nhà họ Thẩm vui vẻ mấy ngày, dù sao thì tối ba ngày sau tất cả đều hoàn toàn sụp đổ...
Lâm Chi Diêu híp mắt lại, anh tin chắc là tin tức này không phải do Vương Lộ Lộ của Bán Nguyệt Loan tiết lộ ra bên ngoài, Vương Lộ Lộ đã biết được thân phận thật sự của anh, không chỉ là ở bên Nam Giang mà còn có bên Thiên Hải, cho nên cho dù có cho Vương Lộ Lộ một trăm cái lá gan thì bà ta cũng không dám nói to nói nhỏ bên ngoài.
Nếu như đã không phải Vương Lộ Lộ nói ra, cũng chỉ có thể là người của nhà họ Thẩm tự mình rêu rao, quả nhiên là tự gây nghiệt thì không thể sống mà... Chê mình chết không đủ nhanh, không đủ thảm...
/180
|