Lâm Khuynh Thành thấy ánh mắt cực kỳ phòng bị đó của Lâm Chi Diêu, sau đó lại sâu sắc nhìn chiếc cúc có cài thiết bị liên lạc khẩn cấp đó của Lâm Chi Diêu. Không khỏi mở miệng nói: “Em trai thối đừng căng thẳng, chị không phải tới bắt em về Yến Kinh!”
“Cái gì?” Lâm Chi Diêu nghe vậy thì sững ra, tay bóp chiếc cúc cũng vội cùng lại. Nghi hoặc nhìn Lâm Khuynh Thành.
Lâm Khuynh Thành đứng dậy, mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Chi Diêu, đánh một cái bốp vào đầu của Lâm Chi Diêu: “Thằng nhóc thối tha, em có bản lĩnh rồi đúng không? Em dám dùng loại ánh mắt này nhìn bà chị già của em? Ai cho em cái gan đó!” Bốp bốp bốp... Lâm Khuynh Thành vừa nói thì vừa tẩy vài cái vào đầu của Lâm Chi Diêu.
“Hừm...” Lâm Chi Diêu đều bị Lâm Khuynh Thành đánh cho mơ hồ rồi, anh cũng không dám tránh, đây dù gì là chị gái của anh, người chị ruột từ bé tới lớn đều đối với anh vô cùng vô cùng tốt. Cho nên kẻ mạnh như Lâm Chi Diêu, cũng chỉ có thể nhịn. Giang Hằng ở một bên càng là cúi thấp đầu, không dám liếc nhìn sang phía đó.
“Cái đó chị, chị, chị ơi, chị đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, còn đánh nữa thì sẽ bị đánh ngốc đó, em sai ròi còn không được sao, em sai rồi, chị tới em sao có thể không hoan nghênh chị được chứ? Ai kêu chị lần trước tới Nam Giang thì muốn bắt em trở về chứ? Em đây không phải là sợ rồi sao? Hơn nữa mấy ngày trước em không phải là ở Thiên Hải giết một đám người của chi thứ hay sao...” Lâm Chi Diêu yếu ớt nói với Lâm Khuynh Thành.
Lâm Chi Diêu không nói chuyện anh ở Thiên Hải còn tốt, lời này vừa nói ra, Lâm Khuynh Thành càng tức giận, đá mấy cước thật mạnh vào mông của Lâm Chi Diêu, ừm lần này cô ta ngược lại không đánh vào đầu của Lâm Chi Diêu nữa rồi.
Ưm... Lâm Chi Diêu đột nhiên rên kịch liệt một tiếng, sắc mặt lập tức tái trắng một mảng, trên trán đều bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Lúc này dọa chết Lâm Khuynh Thành rồi, vội vàng hỏi Lâm Chi Diêu: “Làm sao thế? Em bị làm sao rồi?”
Lâm Chi Diêu ôm bụng nói: “Không sao, chỉ là vừa rồi khi bị chị đánh, vết thương hình như rách ra rồi. Không sao đâu chị, chị đừng lo lắng, em đã gần khỏe hắn rồi...” Lâm Chi Diêu sợ Lâm Khuynh Thành lo lắng, vội vàng khuyên cô ta.
Lâm Khuynh Thành lúc này nghĩ tới, trước đó Lâm Chi Diêu đến Thiên Hải trả thù chi thứcủa Lâm Thị là đã bị thương nặng ở Thiên Hải. Thương thế nặng như vậy, chỉ vài ngày như này cũng không thể khỏi hoàn toàn được đây. Mà giờ tổng cộng còn chưa tới mười ngày. Mà nghĩ tới vết thương của em trai mình còn chưa khỏi, bản thân vừa rồi vậy mà đánh em trai nặng tay như vậy, Lâm Khuynh Thành bỗng vô cùng tự trách.
Lâm Chi Diêu mặt mày trắng bệch toát mồ hôi lạnh không ngừng thở dốc, vừa thở dốc vừa nói với Lâm Khuynh Thành: “Không sao đâu chị, thật sự không sao, chị đừng nghĩ nhiều, vết thương này của em sắp khỏi rồi... Nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đoán chắc thì khỏi hắn rồi...”
Lâm Khuynh Thành cắn môi, nghe Lâm Chi Diêu nói như vậy, khi thấy ánh mắt quan tâm đó của Lâm Chi Diêu, gương mặt tươi cười đối với cô ta. Nước mắt của cô ta tí tách rơi xuống. Lần này Lâm Chi Diêu càng khẩn trương rồi, thứ anh kiếp này không chịu được nhất chính là nước mắt của phụ nữ. Hơn nữa còn là nước mắt của mỹ nhân thì anh càng không chịu được.
Anh chỉ có thể không ngừng an ủi Lâm Khuynh Thành: “Chị, không sao, em giờ không phải chưa chết sao, em giờ không phải còn sống sờ sờ nhảy nhót các kiểu sao?”
“Em còn nói! Em biết chị lo lắng cho em nhiều cỡ nào không? 10 năm trước mẹ đi rồi, ba cũng thay đổi rồi. Chị chỉ còn lại em thôi! Em còn xảy ra chuyện gì nữa, chị làm sao mà sống được? Cởi áo ra chị muốn xem vết thương của em!” Lâm Khuynh Thành nói với Lâm Chi Diêu.
“Ờm... chị, cái này không hay đâu, em đâu phải là trẻ con, chị là con gái mà, cho dù hai chúng ta là chị em, chuyện này cũng...” Lâm Chi Diêu có hơi khó xử, dù sao bây giờ mọi người đều không phải là lúc còn nhỏ nữa rồi.
Lâm Khuynh Thành bỗng nổi giận, gầm lên với Lâm Chi Diêu: “Bớt dùng chiêu này cho chị. Lúc em còn bé, chị ngày ngày thay tã lau đít cho em đó, bây giờ trưởng thành rồi, không để chị nhìn nữa? Mau lên! Chị là chị của em! Cởi!”
Giang Hằng nghe thấy lời này, bị dọa sợ mà vội vàng chạy ra ngoài, anh ta sợ bị tai bay vạ gió khi hai chị em này đánh nhau, hơn nữa Lâm Khuynh Thành với Lâm Chi Diêu gặp mặt, hai chị em bọn họ chắc chắn có càng nhiều lời riêng tư muốn nói. Ừm vẫn là đi trước thì hay hơn. Khi Giang Hằng đi còn rất hiểu chuyện đóng cửa lại, hơn nữa dặn dò người bên ngoài, ai cũng không được phép bước vào!
Đợi sau khi văn phòng chỉ còn Lâm Chi Diêu với Lâm Khuynh Thành, Lâm Chi Diêu ở dưới ánh mắt bức ép của Lâm Khuynh Thành, mới từ từ cởi áo ra, phần lồng ngực phần bụng còn quấn hai vòng băng gạc màu trắng, trên lưng còn có mấy vết thương, nhưng đã kết vẩy chỉ để lại sẹo.
Bàn tay mảnh khảnh đó của Lâm Khuynh Thành vô cùng cẩn thận vô cùng dịu dàng chạm vào vết thương của Lâm Chi Diêu, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Vết thương nặng như này! Xem ra bọn họ là thật sự muốn giết em! Tốt, rất tốt, dám động thủ với em trai của chị, bọn họ là đang tìm chết!” Lâm Khuynh Thành nhìn vết thương trên người Lâm Chi Diêu, trong lòng càng giận dữ.
Lâm Chi Diêu mỉm cười rạng rỡ, mặc lại áo. Sau khi nghỉ ngơi một lát anh cảm thấy bây giờ cũng đỡ hơn rất nhiều. Nói với Lâm Khuynh Thành: “Chị, không sao rồi, em giờ không phải còn sống hay sao, hơn nữa những chi thứ của Lâm Thị ở Thiên Hải, không còn một ai sống sót. Ha ha...” Trong mắt Lâm Chi Diêu đã nhiều thêm một tia sát cơ. Anh đối với người thân của mình có thể dịu dàng, nhưng đối phó kẻ địch, đó chính là sự tàn nhẫn tuyệt đối.
Lâm Khuynh Thành gật mạnh đầu nói: “Ừm không tồi, người của chi thứ này dám động thủ với em, giết thì giết thôi. Cho dù em không giết, chị cũng sẽ ra tay. Chỉ là em vẫn là quá xúc động rồi, thật ra vốn dĩ chị đã chuẩn bị từ nước ngoài điều người đi giết người của những chi thứ đó rồi, đáng tiếc bị em tranh trước rồi... Lúc đó người của chị ở Yến Kinh, rất nhiều hành động đều phải cẩn thận. Những chi thứ đó mỗi ngày đều nhìn chằm chằm chị nhìn tới chết...”
Sau khi Lâm Chi Diêu nghe thấy lời của Lâm Khuynh Thành, không khỏi có hơi động dung. Thì ra người chị gái này của anh đã định trả thù cho anh, thậm chí đã bắt đầu hành động rồi. Chỉ là bị anh tranh trước một bước.
Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Chi Diêu không khỏi nhiều thêm một tia cảm động, anh nhìn Lâm Khuynh Thành nói: “Chị, yên tâm. Thù của mẹ, người đó không báo, em sớm muộn sẽ báo. Người của chi thứ Lâm Thị, bất luận năm đó có từng tham gia vào cuộc phản đoạn đó hay không, em... nhất định đều sẽ không bỏ qua!” Lâm Chi Diêu siết chặt nắm đấm.
Lâm Khuynh Thành gật đầu: “Ừm, chị tin em, hơn nữa em cũng phải tin bà chị già của em, những năm nay chị tuy luôn ở Châu Âu, nhưng cũng không phải là cái gì cũng không làm. Đợi khi em phát động toàn diện, nói trước với chị một tiếng, chị đem toàn bộ tích lũy của chị cho em!”
Sự cảm động trong lòng Lâm Chi Diêu càng nhiều, khẽ gật đầu: “Ừm chị, trước tiên không nói tới chuyện đó nữa. Đúng rồi lần này chị sao lại tới Nam Giang vậy? Người đàn ông đó bảo chị tới sao?”
Lâm Khuynh Thành tự nhiên biết người đàn ông trong miệng Lâm Chi Diêu, chính là ba ruột của bọn họ Lâm Diễn! Chỉ là Lâm Khuynh Thành sớm đã quen với cách gọi mà Lâm Chi Diêu dành cho Lâm Diễn rồi. Lúc này cô ta lại lắc đầu với Lâm Chi Diêu...
“Hửm? Chị, chị...” Lâm Chi Diêu thấy Lâm Khuynh Thành lắc đầu thì có hơi không hiểu mà hỏi.
Lâm Khuynh Thành nói: “Chị với ông ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi! Hôm đó em ở Thiên Hải bị người của chi thứ ám toán, ám sát. Chị đã tìm ông ấy, chị hỏi ông ấy có biết rõ chuyện em bị ám sát không, ông ấy nói ông ấy biết. Chị lại hỏi ông ấy tại sao không đi cứu em, ông ấy nói em lại đâu có chết, sau đó chị tranh cãi với ông ấy, tranh cãi tới mức ông ấy đánh chị ra ngoài cửa. Ha ha... Từ khoảnh khắc ông ấy đánh chị ra ngoài cửa, chị đã hoàn toàn chết tâm với ông ấy rồi. Sau đó chị tốn thời gian mấy ngày, đã sắp xếp xong chuyện bên phía Yến Kinh thì chị tới Thiên Hải tìm em rồi...”
Lâm Chi Diêu gật đầu, nheo mắt lại: “Người đó vậy mà ngay cả chị cũng đánh rồi, ha ha... đợi đi, cuối cùng sẽ có một ngày em sẽ khiến ông ta quỳ ở trước bia mộ của mẹ nói xin lỗi, ăn năn hối lỗi!” Trong mắt Lâm Chi Diêu vụt qua một tia lạnh lẽo.
“Cái gì?” Lâm Chi Diêu nghe vậy thì sững ra, tay bóp chiếc cúc cũng vội cùng lại. Nghi hoặc nhìn Lâm Khuynh Thành.
Lâm Khuynh Thành đứng dậy, mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Chi Diêu, đánh một cái bốp vào đầu của Lâm Chi Diêu: “Thằng nhóc thối tha, em có bản lĩnh rồi đúng không? Em dám dùng loại ánh mắt này nhìn bà chị già của em? Ai cho em cái gan đó!” Bốp bốp bốp... Lâm Khuynh Thành vừa nói thì vừa tẩy vài cái vào đầu của Lâm Chi Diêu.
“Hừm...” Lâm Chi Diêu đều bị Lâm Khuynh Thành đánh cho mơ hồ rồi, anh cũng không dám tránh, đây dù gì là chị gái của anh, người chị ruột từ bé tới lớn đều đối với anh vô cùng vô cùng tốt. Cho nên kẻ mạnh như Lâm Chi Diêu, cũng chỉ có thể nhịn. Giang Hằng ở một bên càng là cúi thấp đầu, không dám liếc nhìn sang phía đó.
“Cái đó chị, chị, chị ơi, chị đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, còn đánh nữa thì sẽ bị đánh ngốc đó, em sai ròi còn không được sao, em sai rồi, chị tới em sao có thể không hoan nghênh chị được chứ? Ai kêu chị lần trước tới Nam Giang thì muốn bắt em trở về chứ? Em đây không phải là sợ rồi sao? Hơn nữa mấy ngày trước em không phải là ở Thiên Hải giết một đám người của chi thứ hay sao...” Lâm Chi Diêu yếu ớt nói với Lâm Khuynh Thành.
Lâm Chi Diêu không nói chuyện anh ở Thiên Hải còn tốt, lời này vừa nói ra, Lâm Khuynh Thành càng tức giận, đá mấy cước thật mạnh vào mông của Lâm Chi Diêu, ừm lần này cô ta ngược lại không đánh vào đầu của Lâm Chi Diêu nữa rồi.
Ưm... Lâm Chi Diêu đột nhiên rên kịch liệt một tiếng, sắc mặt lập tức tái trắng một mảng, trên trán đều bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Lúc này dọa chết Lâm Khuynh Thành rồi, vội vàng hỏi Lâm Chi Diêu: “Làm sao thế? Em bị làm sao rồi?”
Lâm Chi Diêu ôm bụng nói: “Không sao, chỉ là vừa rồi khi bị chị đánh, vết thương hình như rách ra rồi. Không sao đâu chị, chị đừng lo lắng, em đã gần khỏe hắn rồi...” Lâm Chi Diêu sợ Lâm Khuynh Thành lo lắng, vội vàng khuyên cô ta.
Lâm Khuynh Thành lúc này nghĩ tới, trước đó Lâm Chi Diêu đến Thiên Hải trả thù chi thứcủa Lâm Thị là đã bị thương nặng ở Thiên Hải. Thương thế nặng như vậy, chỉ vài ngày như này cũng không thể khỏi hoàn toàn được đây. Mà giờ tổng cộng còn chưa tới mười ngày. Mà nghĩ tới vết thương của em trai mình còn chưa khỏi, bản thân vừa rồi vậy mà đánh em trai nặng tay như vậy, Lâm Khuynh Thành bỗng vô cùng tự trách.
Lâm Chi Diêu mặt mày trắng bệch toát mồ hôi lạnh không ngừng thở dốc, vừa thở dốc vừa nói với Lâm Khuynh Thành: “Không sao đâu chị, thật sự không sao, chị đừng nghĩ nhiều, vết thương này của em sắp khỏi rồi... Nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đoán chắc thì khỏi hắn rồi...”
Lâm Khuynh Thành cắn môi, nghe Lâm Chi Diêu nói như vậy, khi thấy ánh mắt quan tâm đó của Lâm Chi Diêu, gương mặt tươi cười đối với cô ta. Nước mắt của cô ta tí tách rơi xuống. Lần này Lâm Chi Diêu càng khẩn trương rồi, thứ anh kiếp này không chịu được nhất chính là nước mắt của phụ nữ. Hơn nữa còn là nước mắt của mỹ nhân thì anh càng không chịu được.
Anh chỉ có thể không ngừng an ủi Lâm Khuynh Thành: “Chị, không sao, em giờ không phải chưa chết sao, em giờ không phải còn sống sờ sờ nhảy nhót các kiểu sao?”
“Em còn nói! Em biết chị lo lắng cho em nhiều cỡ nào không? 10 năm trước mẹ đi rồi, ba cũng thay đổi rồi. Chị chỉ còn lại em thôi! Em còn xảy ra chuyện gì nữa, chị làm sao mà sống được? Cởi áo ra chị muốn xem vết thương của em!” Lâm Khuynh Thành nói với Lâm Chi Diêu.
“Ờm... chị, cái này không hay đâu, em đâu phải là trẻ con, chị là con gái mà, cho dù hai chúng ta là chị em, chuyện này cũng...” Lâm Chi Diêu có hơi khó xử, dù sao bây giờ mọi người đều không phải là lúc còn nhỏ nữa rồi.
Lâm Khuynh Thành bỗng nổi giận, gầm lên với Lâm Chi Diêu: “Bớt dùng chiêu này cho chị. Lúc em còn bé, chị ngày ngày thay tã lau đít cho em đó, bây giờ trưởng thành rồi, không để chị nhìn nữa? Mau lên! Chị là chị của em! Cởi!”
Giang Hằng nghe thấy lời này, bị dọa sợ mà vội vàng chạy ra ngoài, anh ta sợ bị tai bay vạ gió khi hai chị em này đánh nhau, hơn nữa Lâm Khuynh Thành với Lâm Chi Diêu gặp mặt, hai chị em bọn họ chắc chắn có càng nhiều lời riêng tư muốn nói. Ừm vẫn là đi trước thì hay hơn. Khi Giang Hằng đi còn rất hiểu chuyện đóng cửa lại, hơn nữa dặn dò người bên ngoài, ai cũng không được phép bước vào!
Đợi sau khi văn phòng chỉ còn Lâm Chi Diêu với Lâm Khuynh Thành, Lâm Chi Diêu ở dưới ánh mắt bức ép của Lâm Khuynh Thành, mới từ từ cởi áo ra, phần lồng ngực phần bụng còn quấn hai vòng băng gạc màu trắng, trên lưng còn có mấy vết thương, nhưng đã kết vẩy chỉ để lại sẹo.
Bàn tay mảnh khảnh đó của Lâm Khuynh Thành vô cùng cẩn thận vô cùng dịu dàng chạm vào vết thương của Lâm Chi Diêu, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Vết thương nặng như này! Xem ra bọn họ là thật sự muốn giết em! Tốt, rất tốt, dám động thủ với em trai của chị, bọn họ là đang tìm chết!” Lâm Khuynh Thành nhìn vết thương trên người Lâm Chi Diêu, trong lòng càng giận dữ.
Lâm Chi Diêu mỉm cười rạng rỡ, mặc lại áo. Sau khi nghỉ ngơi một lát anh cảm thấy bây giờ cũng đỡ hơn rất nhiều. Nói với Lâm Khuynh Thành: “Chị, không sao rồi, em giờ không phải còn sống hay sao, hơn nữa những chi thứ của Lâm Thị ở Thiên Hải, không còn một ai sống sót. Ha ha...” Trong mắt Lâm Chi Diêu đã nhiều thêm một tia sát cơ. Anh đối với người thân của mình có thể dịu dàng, nhưng đối phó kẻ địch, đó chính là sự tàn nhẫn tuyệt đối.
Lâm Khuynh Thành gật mạnh đầu nói: “Ừm không tồi, người của chi thứ này dám động thủ với em, giết thì giết thôi. Cho dù em không giết, chị cũng sẽ ra tay. Chỉ là em vẫn là quá xúc động rồi, thật ra vốn dĩ chị đã chuẩn bị từ nước ngoài điều người đi giết người của những chi thứ đó rồi, đáng tiếc bị em tranh trước rồi... Lúc đó người của chị ở Yến Kinh, rất nhiều hành động đều phải cẩn thận. Những chi thứ đó mỗi ngày đều nhìn chằm chằm chị nhìn tới chết...”
Sau khi Lâm Chi Diêu nghe thấy lời của Lâm Khuynh Thành, không khỏi có hơi động dung. Thì ra người chị gái này của anh đã định trả thù cho anh, thậm chí đã bắt đầu hành động rồi. Chỉ là bị anh tranh trước một bước.
Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Chi Diêu không khỏi nhiều thêm một tia cảm động, anh nhìn Lâm Khuynh Thành nói: “Chị, yên tâm. Thù của mẹ, người đó không báo, em sớm muộn sẽ báo. Người của chi thứ Lâm Thị, bất luận năm đó có từng tham gia vào cuộc phản đoạn đó hay không, em... nhất định đều sẽ không bỏ qua!” Lâm Chi Diêu siết chặt nắm đấm.
Lâm Khuynh Thành gật đầu: “Ừm, chị tin em, hơn nữa em cũng phải tin bà chị già của em, những năm nay chị tuy luôn ở Châu Âu, nhưng cũng không phải là cái gì cũng không làm. Đợi khi em phát động toàn diện, nói trước với chị một tiếng, chị đem toàn bộ tích lũy của chị cho em!”
Sự cảm động trong lòng Lâm Chi Diêu càng nhiều, khẽ gật đầu: “Ừm chị, trước tiên không nói tới chuyện đó nữa. Đúng rồi lần này chị sao lại tới Nam Giang vậy? Người đàn ông đó bảo chị tới sao?”
Lâm Khuynh Thành tự nhiên biết người đàn ông trong miệng Lâm Chi Diêu, chính là ba ruột của bọn họ Lâm Diễn! Chỉ là Lâm Khuynh Thành sớm đã quen với cách gọi mà Lâm Chi Diêu dành cho Lâm Diễn rồi. Lúc này cô ta lại lắc đầu với Lâm Chi Diêu...
“Hửm? Chị, chị...” Lâm Chi Diêu thấy Lâm Khuynh Thành lắc đầu thì có hơi không hiểu mà hỏi.
Lâm Khuynh Thành nói: “Chị với ông ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi! Hôm đó em ở Thiên Hải bị người của chi thứ ám toán, ám sát. Chị đã tìm ông ấy, chị hỏi ông ấy có biết rõ chuyện em bị ám sát không, ông ấy nói ông ấy biết. Chị lại hỏi ông ấy tại sao không đi cứu em, ông ấy nói em lại đâu có chết, sau đó chị tranh cãi với ông ấy, tranh cãi tới mức ông ấy đánh chị ra ngoài cửa. Ha ha... Từ khoảnh khắc ông ấy đánh chị ra ngoài cửa, chị đã hoàn toàn chết tâm với ông ấy rồi. Sau đó chị tốn thời gian mấy ngày, đã sắp xếp xong chuyện bên phía Yến Kinh thì chị tới Thiên Hải tìm em rồi...”
Lâm Chi Diêu gật đầu, nheo mắt lại: “Người đó vậy mà ngay cả chị cũng đánh rồi, ha ha... đợi đi, cuối cùng sẽ có một ngày em sẽ khiến ông ta quỳ ở trước bia mộ của mẹ nói xin lỗi, ăn năn hối lỗi!” Trong mắt Lâm Chi Diêu vụt qua một tia lạnh lẽo.
/180
|