Trong sân chỗ bà cụ Kim ở.
"Mẹ, con cảm thấy nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, là đang đùa giỡn chúng ta!” Kim Hùng Sơn không cam lòng nói.
"Đùa giỡn chúng ta?” Bà cụ Kim nở nụ cười, sau đó lắc đầu nói: “Con cảm thấy, nhà chúng ta có tư cách khiến nhà họ Cao đùa giỡn sao? Con xứng khiến nhà họ Cao để vào mắt à?"
Những lời này của bà cụ Kim nói rất thẳng.
Kim Hùng Sơn có chút mặt đỏ tai hồng, nhưng không tìm được bất cứ lời phản bác nào.
Nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh là gia tộc thế nào, nhà họ Kim thật sự không xứng khiến người ta nhớ tới, người ta rảnh rỗi tới mức đùa giỡn ông ta sao?
"Chuyện bảo con điều tra đã điều tra xong chưa? Rốt cuộc Cao Phong có quan hệ gì với nhà họ Cao hay không? Còn chuyện mười tám tỷ sính lễ của cậu Cao, con đã điều tra xong chưa?” Thấy Kim Hùng Sơn không nói lời nào, bà cụ Kim lại hỏi.
"Không có! Cao Phong tuyệt đối không có quan hệ gì với nhà họ Cao, không biết là cậu ta làm thế nào mà có quan hệ với Lâm Vạn Quân của bất động sản Phong Mai, Lâm Vạn Quân đối xử với cậu ta cũng khá tốt."
"Còn chuyện mười tám tỷ sính lễ của cậu Cao kia, con đã hỏi Lâm Vạn Quân, ông ta cho con một chữ.” Kim Hùng Sơn vội vàng báo cáo tình hình cho bà cụ Kim.
"Chữ gì?" Bà cụ Kim sửng sốt.
"Đợi!" Kim Hùng Sơn trả lời.
"Đợi sao? Đợi... Đợi!” Bà cụ Kim nhắc tới hai lần, sau đó nói: “Mẹ hiểu rồi."
"Có lẽ là chưa tới thời cơ, hoặc là bên nhà họ Cao xảy ra chuyện gì đó, chỉ có hai loại khả năng này, dù sao chuyện này không phải trò đùa.”
Bà cụ Kim vừa suy tư, vừa chậm rãi nói.
Kim Hùng Sơn cũng không ngừng gật đầu, chỉ có lời giải thích này mới nói rõ được rồi.
"Vậy con trở về nói cho đám Kim Hữu Dung, bảo bọn họ đợi, đợi manh mối dần lộ rõ nhé?” Kim Hùng Sơn dò hỏi.
"Nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh là gia tộc lớn, làm việc chắc chắn sẽ không không đầu không đuôi, hiện giờ chỉ có thể đợi.” Bà cụ Kim thở dài một tiếng.
Kim Hùng Sơn gật đầu, chuyện này xem như tạm bỏ qua một bên.
Dù sao tâm tư của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, bọn họ hoàn toàn không đoán ra được.
"Mẹ, mẹ biết chuyện của tập đoàn Vũ Vương không?" Kim Hùng Sơn suy nghĩ một lát hỏi.
Sau đó không đợi bà cụ Kim nói chuyện, ông ta lại nói: “Con cảm thấy, có khả năng liên quan tới Cao Phong!”
"Hả?" Bà cụ Kim sửng sốt: “Có liên quan tới Cao Phong sao? Cao Phong có năng lực này à?"
Kim Hùng Sơn nghĩ một lát, vẫn không nói chuyện Vũ Hoàng Lê quỳ xuống với Cao Phong.
Nếu nói ra, bà cụ Kim chắc chắn càng coi trọng Cao Phong hơn, vậy sau này sẽ không còn ngày nổi danh của Kim Hùng Sơn và Kim Hồng Vũ rồi.
Còn vì sao Vũ Hoàng Lê lại quỳ với Cao Phong, sau đó Kim Hùng Sơn cũng suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn là Cao Phong bắt Vũ Hoàng Minh, uy hiếp Vũ Hoàng Lê không thể không quỳ xuống.
“Vâng... Hình như có bóng dáng của cậu ta, nhưng con cảm thấy, hẳn là Lâm Vạn Quân ra tay, hiện giờ tập đoàn Vũ Vương sụp đổ, tất cả đều rời khỏi thành phố Hà Nội.” Kim Hùng Sơn trả lời.
"Vậy sản nghiệp tập đoàn Vũ Vương thì sao?” Trong mắt bà cụ Kim lóe lên ánh sáng sắc bén.
Công ty muốn làm lớn, vậy thì cần không ngừng khuếch trương.
Khuếch trương, tất nhiên là phải bao gồm chiếm đoạt công ty khác, tâm tư của bà cụ Kim là ở chuyện này.
"Không có cơ hội, không biết một công ty nhỏ từ đâu ra, tốc độ rất nhanh chiếm đoạt tập đoàn Vũ Vương, mấy sản nghiệp lớn đều ăn rồi."
"Còn một số sản nghiệp, trực tiếp sung công, dùng để trả nợ cho tập đoàn Vũ Vương, nghe nói mấy ngày nữa sẽ tiến hành đấu giá, tiến hành bán đấu giá sản nghiệp của tập đoàn Vũ Vương”
Kim Hùng Sơn dựa vào tin nhắn mình nhận được, báo cáo cho bà cụ Kim.
"Hội đấu giá sao?” Bà cụ Kim sửng sốt.
"Đúng vậy! Hội đấu giá ở thành phố Hà Nội diễn ra ba năm một lần, vốn là một tháng sau.”
"Mẹ, con cảm thấy nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, là đang đùa giỡn chúng ta!” Kim Hùng Sơn không cam lòng nói.
"Đùa giỡn chúng ta?” Bà cụ Kim nở nụ cười, sau đó lắc đầu nói: “Con cảm thấy, nhà chúng ta có tư cách khiến nhà họ Cao đùa giỡn sao? Con xứng khiến nhà họ Cao để vào mắt à?"
Những lời này của bà cụ Kim nói rất thẳng.
Kim Hùng Sơn có chút mặt đỏ tai hồng, nhưng không tìm được bất cứ lời phản bác nào.
Nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh là gia tộc thế nào, nhà họ Kim thật sự không xứng khiến người ta nhớ tới, người ta rảnh rỗi tới mức đùa giỡn ông ta sao?
"Chuyện bảo con điều tra đã điều tra xong chưa? Rốt cuộc Cao Phong có quan hệ gì với nhà họ Cao hay không? Còn chuyện mười tám tỷ sính lễ của cậu Cao, con đã điều tra xong chưa?” Thấy Kim Hùng Sơn không nói lời nào, bà cụ Kim lại hỏi.
"Không có! Cao Phong tuyệt đối không có quan hệ gì với nhà họ Cao, không biết là cậu ta làm thế nào mà có quan hệ với Lâm Vạn Quân của bất động sản Phong Mai, Lâm Vạn Quân đối xử với cậu ta cũng khá tốt."
"Còn chuyện mười tám tỷ sính lễ của cậu Cao kia, con đã hỏi Lâm Vạn Quân, ông ta cho con một chữ.” Kim Hùng Sơn vội vàng báo cáo tình hình cho bà cụ Kim.
"Chữ gì?" Bà cụ Kim sửng sốt.
"Đợi!" Kim Hùng Sơn trả lời.
"Đợi sao? Đợi... Đợi!” Bà cụ Kim nhắc tới hai lần, sau đó nói: “Mẹ hiểu rồi."
"Có lẽ là chưa tới thời cơ, hoặc là bên nhà họ Cao xảy ra chuyện gì đó, chỉ có hai loại khả năng này, dù sao chuyện này không phải trò đùa.”
Bà cụ Kim vừa suy tư, vừa chậm rãi nói.
Kim Hùng Sơn cũng không ngừng gật đầu, chỉ có lời giải thích này mới nói rõ được rồi.
"Vậy con trở về nói cho đám Kim Hữu Dung, bảo bọn họ đợi, đợi manh mối dần lộ rõ nhé?” Kim Hùng Sơn dò hỏi.
"Nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh là gia tộc lớn, làm việc chắc chắn sẽ không không đầu không đuôi, hiện giờ chỉ có thể đợi.” Bà cụ Kim thở dài một tiếng.
Kim Hùng Sơn gật đầu, chuyện này xem như tạm bỏ qua một bên.
Dù sao tâm tư của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, bọn họ hoàn toàn không đoán ra được.
"Mẹ, mẹ biết chuyện của tập đoàn Vũ Vương không?" Kim Hùng Sơn suy nghĩ một lát hỏi.
Sau đó không đợi bà cụ Kim nói chuyện, ông ta lại nói: “Con cảm thấy, có khả năng liên quan tới Cao Phong!”
"Hả?" Bà cụ Kim sửng sốt: “Có liên quan tới Cao Phong sao? Cao Phong có năng lực này à?"
Kim Hùng Sơn nghĩ một lát, vẫn không nói chuyện Vũ Hoàng Lê quỳ xuống với Cao Phong.
Nếu nói ra, bà cụ Kim chắc chắn càng coi trọng Cao Phong hơn, vậy sau này sẽ không còn ngày nổi danh của Kim Hùng Sơn và Kim Hồng Vũ rồi.
Còn vì sao Vũ Hoàng Lê lại quỳ với Cao Phong, sau đó Kim Hùng Sơn cũng suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn là Cao Phong bắt Vũ Hoàng Minh, uy hiếp Vũ Hoàng Lê không thể không quỳ xuống.
“Vâng... Hình như có bóng dáng của cậu ta, nhưng con cảm thấy, hẳn là Lâm Vạn Quân ra tay, hiện giờ tập đoàn Vũ Vương sụp đổ, tất cả đều rời khỏi thành phố Hà Nội.” Kim Hùng Sơn trả lời.
"Vậy sản nghiệp tập đoàn Vũ Vương thì sao?” Trong mắt bà cụ Kim lóe lên ánh sáng sắc bén.
Công ty muốn làm lớn, vậy thì cần không ngừng khuếch trương.
Khuếch trương, tất nhiên là phải bao gồm chiếm đoạt công ty khác, tâm tư của bà cụ Kim là ở chuyện này.
"Không có cơ hội, không biết một công ty nhỏ từ đâu ra, tốc độ rất nhanh chiếm đoạt tập đoàn Vũ Vương, mấy sản nghiệp lớn đều ăn rồi."
"Còn một số sản nghiệp, trực tiếp sung công, dùng để trả nợ cho tập đoàn Vũ Vương, nghe nói mấy ngày nữa sẽ tiến hành đấu giá, tiến hành bán đấu giá sản nghiệp của tập đoàn Vũ Vương”
Kim Hùng Sơn dựa vào tin nhắn mình nhận được, báo cáo cho bà cụ Kim.
"Hội đấu giá sao?” Bà cụ Kim sửng sốt.
"Đúng vậy! Hội đấu giá ở thành phố Hà Nội diễn ra ba năm một lần, vốn là một tháng sau.”
Sau đó cộng thêm sản nghiệp của tập đoàn Vũ Vương, cho nên diễn ra trước tiên, có lẽ là trong hai ngày này.”
Kim Hùng Sơn vội vàng giải thích.
"Hội đấu giá ở thành phố Hà Nội, bên trong sẽ có không ít thứ tốt!" Bà cụ Kim cảm thán một tiếng.
Hội đấu giá ở thành phố Hà Nội diễn ra ba năm một lần, bên trong có không ít đồ cổ và mã não Phỉ Thúy, còn có vòng cổ kim cương, thậm chí là linh đan diệu dược, thật sự là rất bất phàm.
Cho dù là lão đại trong buôn bán, hay là người của bàng môn tà đạo, chỉ cần bạn có tiền, thì có thể tìm được thứ cần tìm ở nơi đó.
Cho nên hội đấu giá ở thành phố Hà Nội, khiến rất nhiều người chạy theo như vịt.
Hội đấu giá ở thành phố Hà Nội không chỉ là hội đấu giá đơn giản như vậy, còn là nơi chứng minh giá trị tài phú.
Có thể thu hoạch được ở nơi đó, mới đúng là lão đại chân chính ở thành phố Hà Nội.
Tập đoàn Vũ Vương từng không có tiếng tăm gì ở thành phố Hà Nội, nhưng có một lần trong hội đấu giá ở thành phố Hà Nội, dùng lực đè đám phú hào, lấy được một kiện đồ cổ giá trên trời.
Từ đó về sau, tập đoàn Vũ Vương mới chính thức tiến vào giới giàu có ở thành phố Hà Nội, cũng tiếp xúc với rất nhiều nhân vật lớn, lúc này mới thế như chẻ tre đứng vững gót chân ở thành phố Hà Nội.
Cho nên nói, hội đấu giá ở thành phố Hà Nội là việc trọng đại ở thành phố Hà Nội.
Muốn đạt được càng nhiều mạng lưới quan hệ, muốn có được càng nhiều tài nguyên, vậy thì phải nghĩ được biện pháp thu hoạch được nhiều ở hội đấu giá, cho dù là táng gia bại sản.
Bởi vì lợi ích sau đó mang đến, sẽ vô cùng to lớn, vô cùng vô tận.
"Đến lúc diễn ra hội đấu giá ở thành phố Hà Nội, nhà họ Kim chúng ta nhất định phải thu hoạch được nhiều ở đó, ít nhất, cũng phải được nhiều người tán thành."
"Nếu không thì e rằng lúc mẹ còn sống, không thể hoàn thành nguyện vọng của ông già kia rồi” Bà cụ Kim thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về xa xăm.
Ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, vẫn là mây mù lượn lờ như cũ, giống như tiên cảnh nhân gian.
Kim Hùng Sơn nhìn bên kia, khóe miệng giật giật không nói gì.
Ông ta không biết, vì sao ông cụ Kim coi nơi đó, trở thành theo đuổi suốt đời.
Bà cụ Kim liếc mắt nhìn Kim Hùng Sơn một cái, trong lòng không ngừng thở dài.
Ông cụ Kim từng nói với ông ta, Kim Hùng Sơn nắm giữ gia nghiệp thì được, nhưng mở rộng gia nghiệp rất khó, ông ta không có quá nhiều dã tâm, chỉ muốn nắm giữ xí nghiệp Kim Thiên trong tay là được.
Mà Kim Ngọc Hải thì càng không cần phải nói, từ nhỏ đã có tính cách yếu đuối, ông ấy còn không dám tranh giành xí nghiệp Kim Thiên với Kim Hùng Sơn.
Cho nên ông cụ Kim vẫn luôn coi trọng đám cháu đời thứ ba, người khiến ông cụ coi trọng nhất là Kim Tuyết Mai, nhưng lại là con gái.
Khi đó ông cụ Kim nghĩ, tìm một người chồng sắp cưới có năng lực cho Kim Tuyết Mai, trái lại có thể khiến nhà họ Kim phát triển rất nhanh.
Nhưng lại tìm một phế vật như Cao Phong, đây cũng là nguyên nhân bà cụ Kim luôn không muốn gặp người một nhà Kim Tuyết Mai.
"Haizz, đến lúc đó xem đi.” Bà cụ Kim thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Bà ta chỉ muốn khiến nhà họ Kim có tương lai tốt hơn, cho nên mới cố ý buông tay mặc kệ, để đám con cháu nhà họ Kim tự mình tranh đoạt xí nghiệp Kim Thiên.
Có dã tâm là chuyện tốt, ít nhất đối với cái đĩa bánh to như xí nghiệp Kim Thiên, có dã tâm mới có tư cách làm gia chủ.
Nhưng ít nhất đến bây giờ, bà cụ Kim vẫn chưa tìm được người mình coi trọng.
Mấy ngày hôm trước ở khách sạn quốc tế New Island, trái lại Cao Phong khiến bà ta dấy lên chút hy vọng, nhưng biết được Cao Phong không có quan hệ với nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh xong, một chút hy vọng này bị dập tắt rồi.
Trong nhà Kim Tuyết Mai.
Tuy Cao Phong rất bất đắc dĩ, nhưng không thể không tiếp nhận chuyện bị đuổi ra khỏi phòng khách.
/860
|