Nhất thời, tất cả mọi người ở đó đều có chút yên lặng.
Mà Cao Phong cũng ngạc nhiên như vậy. Tượng ngọc này có điểm kì lạ, nó đâu phải bức tượng mà anh đã chọn.
Anh đúng là chọn tượng chạm hình Tỳ Hưu, Tỳ Hưu được xem là thần thú may mắn thời cổ đại, có thể trừ tà, mang lại vận may. Người làm ăn rất cung phụng cái này, cũng có ngụ ý sâu xa. Nhưng Cao Phong rất rõ ràng, thứ anh muốn tuyệt đối không phải miếng ngọc này, chẳng lẽ ông chủ cửa hàng kia đã cầm nhầm rồi?
"Cao Phong, rốt cuộc cậu có rắp tâm gì mà lại đưa tới hung thú Tỳ Hưu?" Đúng lúc này, Kim Hồng Vũ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hét lớn, giọng điệu rất là tức giận.
Mọi người đều sửng sốt, vốn nghĩ đồ Cao Phong mang tới sẽ là thứ rẻ tiền, có thể chế giễu một phen. Nhưng bây giờ xem ra, tượng ngọc Tỳ Hưu này không phải thứ tầm thường, không phải là vô giá thì giá trị cũng không nhỏ. Kim Hồng Vũ còn có thể tìm ra khuyết điểm gì?
"Tỳ Hưu là đại diện cho hung thú, cậu mang cái này tới chẳng lẽ muốn nguyền rủa nhà họ Kim chúng tôi sẽ có họa sát thân?"
"Cái tên ở rể vô dụng này, chi phí ăn mặc đều do nhà họ Kim chúng tôi bố thí cho, vậy mà bây giờ lại ngoan độc như thế. Lương tâm của cậu bị cho tha rồi à?"
Trên mặt Kim Hồng Vũ tràn đầy phẫn nộ, dường như muốn lột da Cao Phong luôn vậy. Trong lòng anh ta chỉ cần muốn thì tùy thời đều có thể giẫm đạp Cao Phong dưới chân. Nhưng hôm nay lại ngoài dự liệu của anh ta cho nên anh ta cực kỳ tức giận.
Anh ta tức không phải thứ mà Cao Phong đưa ra, mà tức vì một tên vô tích sự như Cao Phong lại có thể mang tới một thứ đắt giá như thế. Điều này làm cho anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
Cao Phong khẽ nhíu mày. Cái tên Kim Hồng Vũ này vì muốn chèn ép anh mà không từ thủ đoạn. Kim Tuyết Mai đã nói rồi, cho dù bị nhục mà thế nào cũng phải nhịn, cho nên anh không so đo với anh ta. Đồng thời, coi như Cao Phong có giải thích thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai, tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía Kim Hồng Vũ.
"Cha! Cái tên phế vật Cao Phong lại dám mang một miếng ngọc hung thú tới một ngày trọng đại như này. Cha có quản hay không?" Kim Hồng Vũ quay đầu nhìn về phía Kim Hùng Sơn.
Cái đại diện khác của các thế lực ở Hà Nội lúc này không nói câu gì. Dù sao đây cũng là việc nhà của nhà họ Kim. Lông mày của Kim Hùng Sơn hơi nhíu, nhìn về phía Cao Phong, ánh mắt có một tia không kiên nhẫn.
"Loại hung thú như Tỳ Hưu này biểu thị có vào mà không có ra, chiếm đoạt hết thảy. Cậu đưa thứ này ra chẳng lẽ là muốn chiếm đoạt hết tài sản của nhà họ Kim chúng tôi để bỏ vào túi riêng?"
"Cao Phong, dã tâm của cậu quả không nhỏ."
Cho dù Kim Hùng Sơn là chủ tịch tập đoàn khí chất bất phàm. Nhưng ông ta đối với Cao Phong không hề rộng lượng, chỉ là một tên ăn bám vào nhà họ Kim mà thôi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Trước khi Kim Hồng Vũ nói Cao Phong thì đám người cũng không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ Kim Hùng Sơn tự mình mở miệng thì tất cả đều đứng về phía ông ta. Rất nhiều người đều đang cười trên nỗi đau của người khác, vốn Cao Phong mang ra một miếng ngọc Tỳ Hưu làm cho ai ai cũng kinh diễm một phen.
Bây giờ thì hay rồi, Cao Phong hóa khéo thành vụng, ngược lại chọc cho Kim Hùng Sơn không vui. Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất đi nắm thóc. Trong lòng Kim Tuyết Mai càng là khuất nhục. Cao Phong ơi là Cao Phong, anh đưa ra cái gì không đưa, sao cứ nhất định là tượng hung thú Tỳ Hưu?
Cho dù là một thứ chỉ đáng vài triệu thì cuối cùng cũng chỉ nhận về nhục nhã mà thôi. Chẳng phải mấy chuyện này tôi đều nói với anh mỗi ngày hay sao? Nhưng anh cứ hết lần này tới lần khác muốn lòe người, tự cho mình là đúng dâng lên một miếng ngọc chạm hình hung thú, để cho người ta bảo anh là có giã tâm với sản nghiệp nhà họ Kim?
Anh đây là muốn đem cả nhà tôi vào chỗ chết đúng không? Giữa sân, bầu không khí trở nên quỷ dị, đám người nhà họ Kim đang cười cợt nhìn vợ chồng Kim Tuyết Mai, vẻ mặt chế giễu.
"Quà mùng nhà họ Cao tới!" Đúng lúc này, ngoài của truyền đến một giọng nói vang dội vô cùng.
Nhà họ Cao? Tất cả mọi người đều sững sờ. Nhiều người ở đây như vậy nhưng chỉ có mình Cao Phong là họ Cao. Tuy vậy mọi người căn bản không có xem Cao Phong và nhà họ Cao này là có quan hệ.
"Nhà họ Cao? Ở Hà Nội có nhà họ Cao?" Kim Hùng Sơn cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không nhiều lời gì.
Người ta gióng trống khua chiêng tới tặng quà thì mình khẳng định là phải đi nghênh tiếp. Một giây sau, một đám người áo đen nối đuôi nhau đi vào sảnh lớn, vô cùng khí thế.
"Xin hỏi anh à?" Kim Hùng Sơn chầm chậm đi tới, hỏi người đàn ông trung niên đứng đầu.
"Lễ kỷ niệm của Kim Thiên, nhà họ Cao chúng tôi đương nhiên là phải tới tặng quà mừng! Ngoài ra, chúng tôi cũng thay cậu chủ trả nợ." Người đàn ông trung niên thờ ơ nói, sau đó trực tiếp sai người mở một chiếc rương ra.
"Cậu chủ? Trả, trả nợ?" Kim Hùng Sơn hoang mang lẩm bẩm.
Mà ông ta còn hoang mang hơn khi nhìn phía sau. Mấy chiếc rương lớn đồng loạt mở ra, đồ vật bên trong cũng hiện lên trước mắt mọi người. Ngoại trừ vài bức tranh chữ quý báu thì một bức tượng ngọc chạm Tỳ Hưu toàn thân màu trắng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tượng Tỳ Hưu được điêu khắc sinh động như thật, nhìn giống như đang sống, mà quan trọng là nó vô giá. Nhưng có người ở đây sáng suốt nhìn ra được bức tượng ngọc Tỳ Hưu này và tượng của Cao Phong đưa tới cũng có chút tương tự...
Không phải tương tự, mà là giống nhau như đúc. Cho dù là tạo hình lớn nhỏ hay là màu sắc cẩm thạch nhìn như thế nào cũng giống một đôi.
"Đây là quà mừng lễ kỷ niệm tròn một năm xí nghiệp Kim Thiên, mong chủ tịch Kim nhận cho."
Người đàn ông trung niên lại nói rồi chỉ vào mấy cái rương khác: "Những thứ này là thay cậu chủ trả no."
"Đây là cái gì?" Kim Hùng Sơn hỏi.
"Cạch!" Rương mở ra, lọt vào mắt chính là một mảnh màu xanh, tất cả đều là những tờ polime màu xanh!
"Tiền sính lễ. 99 tỷ!"
"Sính, sính lễ. " Ánh mắt của Kim Hùng Sơn đời đẫn hẳn ra, 99 tỷ tiền mặt, còn là sính lễ?
"Không sai, cậu chủ nhà họ Cao chúng tôi kết hôn với cô chủ nhà họ Kim há có thể thiếu đi tiền cưới."
Chín mươi chín tỷ tiền mặt, một xấp tiền một trăm triệu, chín trăm chính mươi sấp tiền chỉnh tề xếp chồng chất trên bàn ở sảnh lớn. Toàn bộ mọi người có mặt ở đây đến chúc mừng phú hào Hà Nội lồng ngực đều phập phồng kịch liệt, không khí lặng ngắt như tờ.
Bỏ qua bức tượng ngọc kia không nói, chỉ đề cập tới 99 tỷ tiền mặt sính lễ kia cũng đủ để ánh mắt tất cả mọi người đều kinh hãi. Hà Nội dù sao cũng chỉ là một tòa thành nhỏ, phú ông trăm tỷ là đã tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Mà bây giờ nhà họ Cao nào đó phất tay đã vung xuống gần trăm tỷ tiền sính lễ. Đây là dạng vung tay quá trán gì? Gần trăm tỷ tiền sính lễ đó!
Kim Hùng Sơn cũng coi như là trải qua không ít sóng gió, nhưng lúc này cũng một mặt kinh ngạc. Dù có chút không hiểu được lời nói của người đàn ông trung niên này, nhưng ông ta cũng có thể nghe ra một hai. Đây là cậu chủ nhà họ Cao bọn họ coi trọng cô gái nào trong nhà họ Kim?
Đối mặt với tiền sính lễ lớn như vậy, Kim Hùng Sơn không thể nghĩ ra bất cứ lý do nào mà từ chối.
Ông ta thậm chí có chưa thèm hỏi ý kiến của nhóm cháu gái trong nhà, bởi vì ông ta biết sẽ chẳng đứa nào từ chối cả.
Mà sự thật đúng là như thế, mấy cô gái chạc tuổi Kim Tuyết Mai trong nhà họ Kim đều đang trở nên kích động. Dù không biết rốt cuộc nhà họ Cao này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhưng có thể xuất ra sính lễ nhiều như vậy thì sao có thể là gia tộc bình thường, đương nhiên phải là gia đình vô cùng giàu có!
Gả vào nhà giàu, làm mợ chủ tôn quý là ước mơ cũng mỗi cô gái. Nhưng Kim Tuyết Vũ lại cười mỉa một tiếng. Thân phận của cô là gái đã có chồng, cho nên những thứ này tất nhiên chẳng liên quan gì tới cô cả.
"Cẩm thạch Tỳ Hưu này là quà mừng khánh điển công ty. Chín mươi chín tỷ tiền mặt sính lễ mới là trả nợ cho cậu chú. Nhiều ít tôi không nói, tôi chỉ phụ trách mang đồ tới." %3D
"Chuyện phía sau, cậu chủ sẽ nói với các người."
Người đàn ông trung niên thờ ơ bỏ lại một câu, sau đó dẫn người rời đi, không chút dây dưa dài dòng. Kim Hùng Sơn muốn đuổi theo tiễn ra cửa, nhưng mấy người này lại đi nhanh không thấy tung tích.
Trong lòng ông ta vô cùng nghi ngờ. Người này rốt cuộc là có ý gì. Tại sao nhà họ Cao phải trả nợ cho nhà họ Kim? Tiền cưới là tiền cưới, còn nợ là có ý gi?
Chẳng lẽ nhà họ Cao đúng là thiếu tiền sính lễ nhà họ Kim? Kim Hùng Sơn rất rõ ràng, nhà họ Kim tuyệt đối chưa từng kết bạn với một nhân vật lớn như nhà họ Cao. Vậy làm sao hiểu được?
Ngay cả một người họ Cao mình cũng không biết, cũng không đúng, chồng của Kim Tuyết Mai cũng họ Cao. Có điều, tên phế vật Cao Phong kia sao có thể quen biết người giàu? Nói ra chỉ sợ sẽ thành chuyện cười lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn 99 tỷ tiền mặt trong sảnh lớn, hít thở không thông.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Mà Cao Phong cũng ngạc nhiên như vậy. Tượng ngọc này có điểm kì lạ, nó đâu phải bức tượng mà anh đã chọn.
Anh đúng là chọn tượng chạm hình Tỳ Hưu, Tỳ Hưu được xem là thần thú may mắn thời cổ đại, có thể trừ tà, mang lại vận may. Người làm ăn rất cung phụng cái này, cũng có ngụ ý sâu xa. Nhưng Cao Phong rất rõ ràng, thứ anh muốn tuyệt đối không phải miếng ngọc này, chẳng lẽ ông chủ cửa hàng kia đã cầm nhầm rồi?
"Cao Phong, rốt cuộc cậu có rắp tâm gì mà lại đưa tới hung thú Tỳ Hưu?" Đúng lúc này, Kim Hồng Vũ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hét lớn, giọng điệu rất là tức giận.
Mọi người đều sửng sốt, vốn nghĩ đồ Cao Phong mang tới sẽ là thứ rẻ tiền, có thể chế giễu một phen. Nhưng bây giờ xem ra, tượng ngọc Tỳ Hưu này không phải thứ tầm thường, không phải là vô giá thì giá trị cũng không nhỏ. Kim Hồng Vũ còn có thể tìm ra khuyết điểm gì?
"Tỳ Hưu là đại diện cho hung thú, cậu mang cái này tới chẳng lẽ muốn nguyền rủa nhà họ Kim chúng tôi sẽ có họa sát thân?"
"Cái tên ở rể vô dụng này, chi phí ăn mặc đều do nhà họ Kim chúng tôi bố thí cho, vậy mà bây giờ lại ngoan độc như thế. Lương tâm của cậu bị cho tha rồi à?"
Trên mặt Kim Hồng Vũ tràn đầy phẫn nộ, dường như muốn lột da Cao Phong luôn vậy. Trong lòng anh ta chỉ cần muốn thì tùy thời đều có thể giẫm đạp Cao Phong dưới chân. Nhưng hôm nay lại ngoài dự liệu của anh ta cho nên anh ta cực kỳ tức giận.
Anh ta tức không phải thứ mà Cao Phong đưa ra, mà tức vì một tên vô tích sự như Cao Phong lại có thể mang tới một thứ đắt giá như thế. Điều này làm cho anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
Cao Phong khẽ nhíu mày. Cái tên Kim Hồng Vũ này vì muốn chèn ép anh mà không từ thủ đoạn. Kim Tuyết Mai đã nói rồi, cho dù bị nhục mà thế nào cũng phải nhịn, cho nên anh không so đo với anh ta. Đồng thời, coi như Cao Phong có giải thích thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai, tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía Kim Hồng Vũ.
"Cha! Cái tên phế vật Cao Phong lại dám mang một miếng ngọc hung thú tới một ngày trọng đại như này. Cha có quản hay không?" Kim Hồng Vũ quay đầu nhìn về phía Kim Hùng Sơn.
Cái đại diện khác của các thế lực ở Hà Nội lúc này không nói câu gì. Dù sao đây cũng là việc nhà của nhà họ Kim. Lông mày của Kim Hùng Sơn hơi nhíu, nhìn về phía Cao Phong, ánh mắt có một tia không kiên nhẫn.
"Loại hung thú như Tỳ Hưu này biểu thị có vào mà không có ra, chiếm đoạt hết thảy. Cậu đưa thứ này ra chẳng lẽ là muốn chiếm đoạt hết tài sản của nhà họ Kim chúng tôi để bỏ vào túi riêng?"
"Cao Phong, dã tâm của cậu quả không nhỏ."
Cho dù Kim Hùng Sơn là chủ tịch tập đoàn khí chất bất phàm. Nhưng ông ta đối với Cao Phong không hề rộng lượng, chỉ là một tên ăn bám vào nhà họ Kim mà thôi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Trước khi Kim Hồng Vũ nói Cao Phong thì đám người cũng không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ Kim Hùng Sơn tự mình mở miệng thì tất cả đều đứng về phía ông ta. Rất nhiều người đều đang cười trên nỗi đau của người khác, vốn Cao Phong mang ra một miếng ngọc Tỳ Hưu làm cho ai ai cũng kinh diễm một phen.
Bây giờ thì hay rồi, Cao Phong hóa khéo thành vụng, ngược lại chọc cho Kim Hùng Sơn không vui. Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất đi nắm thóc. Trong lòng Kim Tuyết Mai càng là khuất nhục. Cao Phong ơi là Cao Phong, anh đưa ra cái gì không đưa, sao cứ nhất định là tượng hung thú Tỳ Hưu?
Cho dù là một thứ chỉ đáng vài triệu thì cuối cùng cũng chỉ nhận về nhục nhã mà thôi. Chẳng phải mấy chuyện này tôi đều nói với anh mỗi ngày hay sao? Nhưng anh cứ hết lần này tới lần khác muốn lòe người, tự cho mình là đúng dâng lên một miếng ngọc chạm hình hung thú, để cho người ta bảo anh là có giã tâm với sản nghiệp nhà họ Kim?
Anh đây là muốn đem cả nhà tôi vào chỗ chết đúng không? Giữa sân, bầu không khí trở nên quỷ dị, đám người nhà họ Kim đang cười cợt nhìn vợ chồng Kim Tuyết Mai, vẻ mặt chế giễu.
"Quà mùng nhà họ Cao tới!" Đúng lúc này, ngoài của truyền đến một giọng nói vang dội vô cùng.
Nhà họ Cao? Tất cả mọi người đều sững sờ. Nhiều người ở đây như vậy nhưng chỉ có mình Cao Phong là họ Cao. Tuy vậy mọi người căn bản không có xem Cao Phong và nhà họ Cao này là có quan hệ.
"Nhà họ Cao? Ở Hà Nội có nhà họ Cao?" Kim Hùng Sơn cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không nhiều lời gì.
Người ta gióng trống khua chiêng tới tặng quà thì mình khẳng định là phải đi nghênh tiếp. Một giây sau, một đám người áo đen nối đuôi nhau đi vào sảnh lớn, vô cùng khí thế.
"Xin hỏi anh à?" Kim Hùng Sơn chầm chậm đi tới, hỏi người đàn ông trung niên đứng đầu.
"Lễ kỷ niệm của Kim Thiên, nhà họ Cao chúng tôi đương nhiên là phải tới tặng quà mừng! Ngoài ra, chúng tôi cũng thay cậu chủ trả nợ." Người đàn ông trung niên thờ ơ nói, sau đó trực tiếp sai người mở một chiếc rương ra.
"Cậu chủ? Trả, trả nợ?" Kim Hùng Sơn hoang mang lẩm bẩm.
Mà ông ta còn hoang mang hơn khi nhìn phía sau. Mấy chiếc rương lớn đồng loạt mở ra, đồ vật bên trong cũng hiện lên trước mắt mọi người. Ngoại trừ vài bức tranh chữ quý báu thì một bức tượng ngọc chạm Tỳ Hưu toàn thân màu trắng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tượng Tỳ Hưu được điêu khắc sinh động như thật, nhìn giống như đang sống, mà quan trọng là nó vô giá. Nhưng có người ở đây sáng suốt nhìn ra được bức tượng ngọc Tỳ Hưu này và tượng của Cao Phong đưa tới cũng có chút tương tự...
Không phải tương tự, mà là giống nhau như đúc. Cho dù là tạo hình lớn nhỏ hay là màu sắc cẩm thạch nhìn như thế nào cũng giống một đôi.
"Đây là quà mừng lễ kỷ niệm tròn một năm xí nghiệp Kim Thiên, mong chủ tịch Kim nhận cho."
Người đàn ông trung niên lại nói rồi chỉ vào mấy cái rương khác: "Những thứ này là thay cậu chủ trả no."
"Đây là cái gì?" Kim Hùng Sơn hỏi.
"Cạch!" Rương mở ra, lọt vào mắt chính là một mảnh màu xanh, tất cả đều là những tờ polime màu xanh!
"Tiền sính lễ. 99 tỷ!"
"Sính, sính lễ. " Ánh mắt của Kim Hùng Sơn đời đẫn hẳn ra, 99 tỷ tiền mặt, còn là sính lễ?
"Không sai, cậu chủ nhà họ Cao chúng tôi kết hôn với cô chủ nhà họ Kim há có thể thiếu đi tiền cưới."
Chín mươi chín tỷ tiền mặt, một xấp tiền một trăm triệu, chín trăm chính mươi sấp tiền chỉnh tề xếp chồng chất trên bàn ở sảnh lớn. Toàn bộ mọi người có mặt ở đây đến chúc mừng phú hào Hà Nội lồng ngực đều phập phồng kịch liệt, không khí lặng ngắt như tờ.
Bỏ qua bức tượng ngọc kia không nói, chỉ đề cập tới 99 tỷ tiền mặt sính lễ kia cũng đủ để ánh mắt tất cả mọi người đều kinh hãi. Hà Nội dù sao cũng chỉ là một tòa thành nhỏ, phú ông trăm tỷ là đã tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Mà bây giờ nhà họ Cao nào đó phất tay đã vung xuống gần trăm tỷ tiền sính lễ. Đây là dạng vung tay quá trán gì? Gần trăm tỷ tiền sính lễ đó!
Kim Hùng Sơn cũng coi như là trải qua không ít sóng gió, nhưng lúc này cũng một mặt kinh ngạc. Dù có chút không hiểu được lời nói của người đàn ông trung niên này, nhưng ông ta cũng có thể nghe ra một hai. Đây là cậu chủ nhà họ Cao bọn họ coi trọng cô gái nào trong nhà họ Kim?
Đối mặt với tiền sính lễ lớn như vậy, Kim Hùng Sơn không thể nghĩ ra bất cứ lý do nào mà từ chối.
Ông ta thậm chí có chưa thèm hỏi ý kiến của nhóm cháu gái trong nhà, bởi vì ông ta biết sẽ chẳng đứa nào từ chối cả.
Mà sự thật đúng là như thế, mấy cô gái chạc tuổi Kim Tuyết Mai trong nhà họ Kim đều đang trở nên kích động. Dù không biết rốt cuộc nhà họ Cao này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhưng có thể xuất ra sính lễ nhiều như vậy thì sao có thể là gia tộc bình thường, đương nhiên phải là gia đình vô cùng giàu có!
Gả vào nhà giàu, làm mợ chủ tôn quý là ước mơ cũng mỗi cô gái. Nhưng Kim Tuyết Vũ lại cười mỉa một tiếng. Thân phận của cô là gái đã có chồng, cho nên những thứ này tất nhiên chẳng liên quan gì tới cô cả.
"Cẩm thạch Tỳ Hưu này là quà mừng khánh điển công ty. Chín mươi chín tỷ tiền mặt sính lễ mới là trả nợ cho cậu chú. Nhiều ít tôi không nói, tôi chỉ phụ trách mang đồ tới." %3D
"Chuyện phía sau, cậu chủ sẽ nói với các người."
Người đàn ông trung niên thờ ơ bỏ lại một câu, sau đó dẫn người rời đi, không chút dây dưa dài dòng. Kim Hùng Sơn muốn đuổi theo tiễn ra cửa, nhưng mấy người này lại đi nhanh không thấy tung tích.
Trong lòng ông ta vô cùng nghi ngờ. Người này rốt cuộc là có ý gì. Tại sao nhà họ Cao phải trả nợ cho nhà họ Kim? Tiền cưới là tiền cưới, còn nợ là có ý gi?
Chẳng lẽ nhà họ Cao đúng là thiếu tiền sính lễ nhà họ Kim? Kim Hùng Sơn rất rõ ràng, nhà họ Kim tuyệt đối chưa từng kết bạn với một nhân vật lớn như nhà họ Cao. Vậy làm sao hiểu được?
Ngay cả một người họ Cao mình cũng không biết, cũng không đúng, chồng của Kim Tuyết Mai cũng họ Cao. Có điều, tên phế vật Cao Phong kia sao có thể quen biết người giàu? Nói ra chỉ sợ sẽ thành chuyện cười lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn 99 tỷ tiền mặt trong sảnh lớn, hít thở không thông.
Mời đọc truyện trên truyện 88
/860
|