Vật này thậm chí không xứng để được gọi là đồ dởm, Cao Vũ đã chọn một món đồ kỷ lạ vô cùng.
"Sáu mươi tỷ? Mua một món đồ hiện đại? Ha ha ha!"
"Quả nhiên là phế phẩm, ha ha ha..."
Dương Tuấn Minh không ngừng cười to, cười đến mức hai mắt cũng chảy nước mắt.
Lúc này, anh rốt cục có thể mở mày mở mặt một thanh! Nam Phương Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng, cô biết chuyện này sẽ có kết quả như vậy.
Phía trên bát sứ nọ có quá nhiều yếu tố hiện đại.
Rốt cuộc là Cao Phong thật sự không nhận ra hay là giả vờ không thấy đây? "Ông Tống, dựa theo quy định của hiệp hội đồ cố của chúng ta, ông đã liên tục đưa ra hàng dỏm trong suốt ba năm..."
"Sau này, ông sẽ không còn tư cách tham gia hiệp hội đồ cổ, cho nên tôi đến đây để báo với ông một tiếng."
Lúc này, cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đột nhiên bước lên hai bước, sắc mặt bình thản nói với ông cụ Tống.
Rất nhiều người cũng đang cười nhạo.
Không nhắc đến việc hai năm trước ông Tống đưa ra một món đồ dởm.
Lần này, ông ta lại đưa ra một món đồ rác rưởi không bằng cả đồ dởm, đây không phải là một cái tát vào bộ mặt của hiệp hội đồ cổ hay sao? Trái tim của ông Tống hơi nặng nê.
Chỉ đưa ra đồ dởm trong ba năm, ông căn bản đã làm mất hết mặt mũi của dòng họ mình! Sau này, mỗi khi người bên ngoài nhắc về nhà của ông ta thì sẽ nói bảo vật gia truyên đời đời kiếp kiếp của nhà bọn họ không bằng cả rác rưởi.
Trình Thanh Cẩn nhìn Cao Phong, trong lòng lại sinh ra vài phần thưởng thức.
Lúc này, đám người không biết gì ở hội trường đang chế giễu, còn có lời giêu cợt không thèm che giấu chút nào của Dương Tuấn Minh đang ập đến trên người Cao Phong như những cơn sóng biển.
Nhưng biểu cảm Cao Phong vẫn không hề thay đổi như cũ.
Dường như tất cả mọi thứ bên ngoài không thể nào đều không hê ảnh hưởng gì đến anh.
Ý chí vững vàng như vậy quả thật không phải là thứ mà người bình thường có được.
"Sau này chắc chắn người này sẽ làm được việc lớn!"
Trình Thanh Cẩn khen thâm một câu trong lòng.
Trình Thanh Cẩn càng nghĩ, càng khâm phục Cao Phong.
Cho nên ông ta cũng không muốn để chuyện này làm cho lòng tin của Cao Phong bị lung lay.2084661_2_25,60
Một khi Cao Phong sinh ra suy nghĩ không tự tin với mắt nhìn của mình, vậy sau này chắc chản sẽ có ảnh hưởng rất lớn vào lúc thu mua đồ cổ.
"Thanh niên à, cậu nên hiếu ngựa sẽ có lúc mất cương, người sẽ có lúc thất thủ."
"Chuyện như giám định đô cổ, ngâu nhiên thất thủ một lần cũng không thể tránh được."
"Được rồi, mang đồ của cậu đi xuống đi"
Trình Thanh Cẩn nhẹ giọng nói, nói xong thì khoát tay ra hiệu cho Cao Phong xuống đài.
Với thân phận của ông ta mà lại cho một chàng thanh niên trẻ tuổi không có danh tiếng gì như Cao Phong lời khuyên đã là một chuyện rất hiếm có.
Có rất nhiêu người phía dưới lúc này đều đang vô cùng hâm mộ nhìn Cao Phong.
Nhưng Cao Phong lại chậm rãi lắc đầu, nói: "Ông Cẩn, tôi muốn ông xem lại một lần nữa, để tránh...
Làm hỏng thanh danh của mình"
"Cao Vũ! Anh thật to gan, dám nghỉ ngờ mắt nhìn của ông Cẩn?"
Dương Tuấn Minh đột nhiên đập tay vào lan can, chỉ Cao Phong mảng.
Những người khác, bao gôm cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng hơi nhíu mày.
Cao Vũ làm như vậy là hơi kiêu ngạo.
Anh lại dám nói như vậy với một chuyên gia giám định có trình độ như Trình Thanh Cẩn? "Tôi chỉ đề nghị ông Cẩn nhìn kỹ lại cái bát sứ này một chút mà thôi."
Cao Phong bình tĩnh nói.
Trình Thanh Cẩn khẽ nhíu mày, nhìn Cao Phong hai giây, cuối cùng vẫn câm lấy bát sứ nhìn một chút.
Nhưng dù có nhìn như thế nào cũng không nhìn ra được chỉ tiết cổ nào.
"Cậu thanh niên à, có tự tin là chuyện tốt, nhưng cái này quả thật chỉ là đồ vật cận đại."
Giọng điệu Trình Thanh Cẩn vô cùng chắc chắn.
"Ông Cấn, tôi đề nghị ông sử dụng đạo cụ chuyên nghiệp..."
Cao Phong đừng một chút rồi lại lên tiếng.Cao Phong căn bản không thể tìm được đạo cụ chuyên nghiệp, nhưng hiệp hội đồ cổ chắc chắn có.
"Được rồi!"
Không đợi cho Cao Phong nói xong, Trình Thanh Cẩn đã phất tay ngắt lời.
Trong lòng của ông ta vừa mới có một chút hảo cảm với Cao Phong, lúc này đã tiêu tán hết rồi.
Thanh niên tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức thì lại hóa thành tự phụ.
Trình Thanh Cẩn đã nghiên cứu hơn ba mươi năm ở giới cổ vật, chẳng lẽ còn không bãng một tên thanh niên hai mươi tuổi như cậu? Cho dù anh có nghiên cứu đồ cổ ngay ở trong bụng mẹ, ánh nhìn chắc chắn cũng sẽ kém Trình Thanh Cẩn.
"Tôi đây không có tài cán gì, trong ba mươi năm đã giám định hơn tám nghìn sáu trăm món đồ cổ, chưa bao giờ sai lần nào."
"Nếu cậu không tin vào khả năng giám định của tôi, vậy mời chuyên gia khác đi."
Trình Thanh Cẩn khoát tay áo nói.
Qua câu nói này, người bên ngoài đã có thể nhận ra, Trình Thanh Cẩn đã hơi mất kiên nhẫn.
Dưới đài có rất nhiêu người đang cười nhạo, trong đó giọng của Dương Tuấn Minh là lớn nhất.
Cao Phong dừng một chút, quả thật muốn cầm lấy bát sứ xoay người rời đi.
Nhưng anh biết có một vài thiết bị giám định chuyên nghiệp chỉ có hiệp hội đồ cổ mới có.
Đồng thời, nếu cả hiệp hội đồ cổ cũng không thể giám định, vậy Cao Phong lại càng không tìm được nơi thích hợp hơn để giám định.
Cho nên, để giám định ra được giá trị thật sự của cái bát này, anh không thể đi được.
Nghĩ đến đây, Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với Trình Thanh Cẩn.
Trình Thanh Cẩn tiếp xúc ánh mắt này của Cao Phong, trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Chàng thanh niên đang đứng ở dưới đài bây giờ có vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng trong ánh mắt bình tĩnh đó lại ẩn chứa sự quật cường và kiên trì, thêm vào đó là sự kiên định không đạt được mục đích thì thê sẽ không bỏ qua.
Lúc này Trình Thanh Cẩn đang đứng ở trên đài cao, rõ ràng là cao hơn Cao Phong một chút, cho nên là đang từ trên cao nhìn xuống Cao Phong.
Nhưng là đối mặt với ánh mắt này của Cao Phong, anh ông ta thậm chí còn xuất hiện ảo giác như đang bị Cao Phong nhìn thẳng, thậm chí còn có cảm giác bị Cao Phong nhìn xuống.
"Chuyện này..."
Ánh mắt Trình Thanh Cẩn lấp lóe mấy cái, dường như ông ta thấy được bóng dáng khi còn trẻ của mình trong ánh mắt của Cao Phong.
Thời điểm đó Trình Thanh Cẩn cũng kiên định như vậy, kiên định như thể không đầu rơi máu chảy thì sẽ không quay về.
"Cậu..."
Trình Thanh Cẩn dừng một chút, nói: "Được rồi! Tôi cho cậu một cơ hội!"
"Cậu đã tự tin vê đồ vật này như vậy, vậy cậu nói cho tôi biết đi, thứ này có chỗ nào đặc biệt?"
Trình Thanh Cẩn do dự thật lâu, vẫn quyết định cho Cao Phong thêm một cơ hội.
"Ông Cấn, ông không cần phải lãng phí thời gian cho cậu ta đâu.
Chúng ta tranh thủ thời gian tiếp tục hạng mục đi!"
Dương Tuấn Minh thúc giục một câu.
"Đúng vậy đúng vậy, có thể là do anh Vũ nhìn lầm, thôi đừng làm phí thời gian giám định nữa."
"Ánh mắt của anh Vũ đã rất tốt rồi, lỡ thất bại một lần thì nên dũng cảm tiếp nhận chứit"
"Nhanh, đừng chết vì sĩ diện, khổ thân."
Nghe được lời nói ôn ào ở phía dưới, Trình Thanh Cẩn đưa tay lên trên không ra hiệu, toàn hội trường lập tức im lặng.
"Cậu lại đây đi."
Trình Thanh Cẩn đối mặt với Cao Phong.
Đâu tiên Cao Phong chắp tay, nói: "Cảm ơn ông Cẩn!"
"Bát sứ này, gõ vào thì vang lên âm thanh thanh thúy, dù có lấy cả bàn tay bao lại vẫn có thể phát ra thanh âm thanh thúy-"
"Cho nên tôi cảm thấy cái bát sứ này hẳn không đơn giản như vẻ bề ngoài."
Nghe thấy câu nói này của Cao Phong, mọi người dưới đài cực kỳ khinh thường, nhưng trong đầu Trình Thanh Cẩn lại lóe lên một tia sáng.
Sau đó, Trình Thanh Cẩn vội vàng cầm lấy cái bát sứ, gõ thử, nhớ kĩ tiếng động đó.
Ngay sau đó, Trình Thanh Cẩn lại dùng lòng bàn tay bao đáy chén lại rồi lại gõ thử.
"Đinh!"
Lại một âm thanh thanh thúy vang lên.
/860
|