"Chuyện này còn cần cậu nói sao?"
Nam Phương Minh Nguyệt hung hăng trợn mắt lườm Đổng Thái Minh.
Sau đó mọi người không nói nhiều nữa.
Lúc này buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ cũng sắp đến giai đoạn cuối.
Chính là đánh giá đồ cổ có mặt ở chỗ này.
Sau đó một vài người sưu tâm đồ cổ nổi tiếng ở Thị trấn Biển Đông này bắt đầu mang đồ cổ mình sưu tầm được ra để mọi người thưởng thức đánh giá.
Những năm trước chuyện này vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều sôi nổi hào hứng.
Nhưng mà năm nay, mọi người có vẻ yên lặng hơn rất nhiều.
Bởi vì năm nay tất cả danh tiếng đều bị một mình Cao Phong đoạt được rồi.
Dưới vầng sáng của Cao Phong, cho dù người khác có thể hiện tốt đến mấy cũng không thể cạnh tranh được.
Còn về đồ cổ...
Những năm qua khâu thưởng thức và đánh giá đồ cổ cuối cùng, thường lấy ra những món đồ cổ có giá trị cực lớn, cho nên rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú.
Nhưng mà năm nay...
Làm gì có món đồ cổ nào khác, có thể so sánh được với chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên kia đây? Cho nên, phần cuối này, hầu như được tiến hành trong bầu không khí tĩnh lặng.
Cao Phong cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn giống như đã ngủ quên rồi.
Ngay sau đó, người chủ trì đứng ra tuyên bố, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ năm nay đến đây là kết thúc.
Bởi vì ngay cả Trình Thanh Cẩn cũng muốn tan tiệc rồi, hiện giờ ông ta đang sốt ruột không chờ nổi muốn trò chuyện tử tế với Cao Phong một lần.
Sau khi du thuyền xa hoa cập bến, mọi người ¡ về nhà nấy.
Dương Tuấn Minh trừng mắt oán hận nhìn Cao Phong, rồi cũng mang theo người của anh ta đi mất.
Tối hôm nay, anh ta vừa bị Cao Phong đánh một trận, còn bị Cao Phong chèn ép khắp nơi.
Những chuyện này, anh ta đều ghi sâu trong lòng.
Hội viên vinh dự của hiệp hội đồ cổ là cái gì chứ, trên người có số tiền lớn vải nghìn tỷ thì sao chứ? Đối mặt với lửa giận trong lòng, căn bản Dương Tuấn Minh không hề kiêng kị những điều này.2084667_2_25,60
Cơn giận và oán hận đã hoàn toàn làm mờ mắt anh ta.
Trong một căn phòng trên du thuyền.
"Cậu Cao Vũ, cậu nếm thử chén trà shan tuyết này xem."
Trình Thanh Cẩn tự mình rót cho Cao Phong một chén trà thơm, sau đó ông ta đấy chén đến trước mặt Cao Phong rôi nói.
"Ông Cẩn không cần khách khí như thế"
Cao Phong mỉm cười nói với ông ta.
Sau đó không đợi Trình Thanh Cẩn ngôi xuống, Cao Phong đột nhiên hỏi: "Không biết ông Cấn đã từng nghe nói đến nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng bao giờ chưa?"
"Nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng? Đương nhiên là tôi từng nghe nói rồi, sao vậy?"
Thấy Cao Phong hỏi thế Trình Thanh Cẩn có chút nghi ngờ, ông ta nhìn Cao Phong dò hỏi.
Cao Phong cười híp mắt lại rồi nói: "Tôi nghe nói hiệp hội đồ cổ có rất nhiều cổ đông lớn, hơn nữa thực lực đều vô cùng mạnh mẽ"
"Không biết hiệp hội đồ cổ có quan hệ gì với nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng không?"
Trình Thanh Cẩn không hiểu được vì sao đột nhiên Cao Phong lại hỏi như vậy, nhưng ông ta vẫn xua tay nói: 'Không có, những dòng họ lớn như nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng chướng mắt hiệp hội nhỏ bé như chúng tôi."
Cao Phong khẽ gật đầu.
Nếu như hiệp hội đồ cổ này không có quan hệ gì với nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, vậy thì Cao Phong có thể nói tiếp với Trình Thanh Cẩn được rồi.
"Cậu Cao Vũ, đây là thẻ hội viên vinh dự trọn đời của hiệp hội đồ cổ, chúng tôi đã chế tạo riêng cho cậu."
"Ở tất cả các chi nhánh khác của hiệp hội đồ cổ, chỉ cần cậu lấy tấm thẻ này ra, cậu sẽ được đối đãi như khách quý, còn có được đặc quyền rất cao."
Trình Thanh Cẩn lấy ra một tấm thẻ vàng, sau đó đẩy đến trước mặt Cao Phong.
Cao Phong nhìn thoáng qua thì trông thấy trên đó có viết tên anh và thông tin cá nhân.
"Cảm ơn ông Cẩn."
Cao Phong gật đầu nhận lấy tấm thẻ.
Có tấm thẻ hội viên này, về sau không chừng còn giúp được anh một vài chuyện.Sau đó hai người tâm sự với nhau một lúc.
Trình Thanh Cẩn hỏi Cao Phong những kiến thức về đồ cổ.
Tất nhiên là Cao Phong đối đáp trôi chảy, không có vấn đề gì có thể làm khó được anh.
Trình Thanh Cẩn lại lần nữa bị kiến thức phong phú về đồ cổ và cách nói năng không tầm thường của Cao Phong làm rung động sâu sắc.
Một người trẻ tuổi ưu tú như thế, vậy mà trước đây không có danh tiếng gì ở Thị trấn Biển Đông, chuyện này thật sự khiến người ta rất khó hiểu.
Sau cuộc nói chuyện với Cao Phong, Trình Thanh Cẩn không ngừng cảm thán, tiếc vì không thể gặp được Cao Phong sớm hơn.
Nếu không phải Cao Phong có ý định ra về, có lẽ Trình Thanh Cẩn còn muốn nói chuyện thâu đêm với Cao Phong.
Dù vậy, lúc Cao Phong rời khỏi du thuyền cũng đã gần hai giờ sáng rồi.
Trình Thanh Cẩn tự mình đưa đám người Cao Phong lên bờ, sau đó hai bên mới chào tạm biệt nhau.
Cao Phong, Vũ Hoàng Lê, Nam Phương Minh Nguyệt và Đổng Thái Minh không dây dưa với nhau lâu nữa, mọi người đều vẫy tay rồi ai về nhà nấy.
Đến lúc này, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cố mỗi năm một lần của Thị trấn Biển Đông coi như hoàn toàn kết thúc.
Điều khác so với những năm trước chính là, chủ đề mọi người nghị luận sau buổi tiệc này, ngoài đổ cố ra, còn có một người trẻ tuổi nữa tên là Cao Vũ.
Anh ta có ánh mắt sắc bén, đồ cổ là thật hay giả, chỉ cần anh ta liếc qua là có thể kết luận được.
Hơn nữa có mười mấy món đồ rởm và đồ thật, chưa lần nào anh ta giám định sai cả.
Ánh mắt anh ta sáng như đuốc, bỏ ra sáu mươi tỷ mua một món đồ phế phẩm mà người khác không thèm, cuối cùng đảo ngược tình thế thành công, mở ra đổ cổ cấp bậc quốc bảo.
Sau buổi tiệc này, Cao Vũ kiếm được tám nghìn tỷ, còn kết bạn với chuyên gia giám định Trình Thanh Cẩn, trở thành hội viên vinh dự trọn đời của hiệp hội đồ cổ.
Những chủ đề này, đã trở thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người ở Thị trấn Biển Đông.
Chuyện về Cao Vũ này khiến rất nhiều người chấn động.
Chỉ trong một đêm, tại Thị trấn Biển Đông này cái tên Cao Vũ chưa đến mức nổi tiếng, nhưng danh tiếng cũng đã lan xa.
Tất cả những chuyện này, đúng là kết quả mà Cao Phong muốn thấy.
Lúc này tại Thị trấn Biển Đông, anh dùng thân phận giả Cao Vũ, trên mặt đeo mặt nạ, cho nên chắc chắn anh sẽ không khiêm tốn.
Anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất, để ngưng tụ ra lực lượng thuộc về mình.
Chỉ có như vậy, mới có thể đẩy nhanh quá trình quay vẽ.
Đợi đến khi lực lượng đầy đủ, chính là ngày anh quay về Thủ đô Hà Nội.
"Cái ngày đó, thật sự không còn xa nữa."
Lúc này Cao Phong đang đứng bên cửa sổ, trên khóe miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt mơ màng nhìn về phía bầu trời trong xanh, trong đầu đang nghĩ về nơi xa, Ngày hôm sau.
Một cơn mưa nhỏ ập đến Thị trấn Biển Đông không hề có dấu hiệu báo trước.
Còn ở Thủ đô Hà Nội cách Thị trấn Biển Đông này hai thành phố, thì mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.
Hai thành phố, dường như không cùng chung một bầu trời vậy.
Lúc này, ở trong tầng cao nhất trong khu dân cư cao cấp Bông Thiên.
"Chị, mẹ lại gọi điện thoại đến thúc dục, mẹ nói nếu chúng ta không quay về, nhà chúng ta sẽ phải trả một cái giá vô cùng thê thảm"
"Đến lúc đó, ngay cả bọn họ cũng không có kết cục tốt."
Kim Vũ Kiên nhíu mày, giọng nói có vẻ sốt ruột.
Cho dù nói như thế nào, Kiêu Thu Vân cũng là mẹ cô.
Tức giận thì tức giận, nhưng mà cô không muốn nhìn thấy Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải phải chịu bất kỳ tốn thương nào.
"Tại sao mẹ phải làm như vậy? Vì muốn chị ở bên Cao Bằng sao?"
"Rốt cuộc thì bà ta muốn làm gì?"
Kim Tuyết Mai cầm lấy tấm ảnh chụp chung của Cao Phong và Cao Tử Hàn lên, rồi thở dài một tiếng.
"Em đã hỏi mẹ rồi, nhưng bà ấy không nói, chỉ bảo hôm nay trước khi mặt trời xuống núi, nếu như chúng ta không xuất hiện ở biệt thự trung tâm của khu dân cư Phương Đông, vậy thì nhà chúng ta thật sự sẽ xong đời."
Kim Vũ Kiên nói lại chi tiết lời của Kiều Thu Vân cho Kim Tuyết Mai nghe.
"Vũ Kiên, em nói xem, chị nên làm gì bây giờ?"
Kim Tuyết Mai ôm chặt tấm ảnh của Cao Phong vào trong lông ngực.
Kim Vũ Kiên nhíu mày, đương nhiên cô không hy vọng Kim Tuyết Mai rời khỏi chỗ này.
Hiện giờ ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, ít nhất các còn có Tập đoàn Hà Đô bảo vệ các cô.
Một khi rời khỏi chỗ này, cho dù là Tập đoàn Hà Đô, chỉ sợ bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng.
/860
|