"Tập đoàn Thế Giới sẽ không tới giúp chúng ta đối phó với Cao Bằng, nhưng khu dân cư cao cấp Bồng Thiên là địa bàn của họ, có thể bảo vệ hai người đó an toàn."
"Về phần chúng ta, cho dù có thể chết cũng tuyệt đối không được bước vào khu dân cư cao cấp Bồng Thiên lấy một bước!"
"Bởi vì dù sao chúng ta cũng là kẻ phản bội nhà họ Cao, nếu Cao Bằng tiến vào khu dân cư cao cấp Bồng Thiên dưới danh nghĩa bắt kẻ phản bội, tập đoàn Thế Giới có thể không ngăn cản được."
"Nói không chừng còn liên lụy đến chị em Kim Tuyết Mai."
Cao Quang Minh vừa nói vừa chọn ra năm người trẻ tuổi nhất.
Đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên thì vẫn có cơ hội sống sót.
Nếu đến bệnh viện Hoàng Mai chấp hành nhiệm vụ ám sát, thì đúng là nắm chắc cả mười phần chết ở trong tay! "Các người chưa bao giờ hưởng qua mùi vị của phụ nữ có đúng không? Ha ha!"
"Chúng tôi đều là những người già rồi, nên đã đều nếm qua tất, chết cũng không có gì tiếc nuối."
"Nhưng các anh thì khác, các anh vẫn còn trẻ và vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước! Cũng có thể...
làm bạn với Cao Phong, ở bên anh ấy lâu hơn."
Cao Quang Minh vừa vỗ vai năm người trẻ tuổi nhất vừa nói.
Anh ta sắp xếp hai con đường cho năm con người này, nhưng vê phân những người còn lại, anh ra không nói nhiều.
Bởi vì, ám sát Cao Bằng, bất luận có thành công hay không, tất cả bọn họ cũng đều không có kết cục tốt đẹp.
"Anh Thành!"
Năm người bọn họ cần răng, tất cả đồng loạt hô một tiếng.
"Không cần phải nói, nhớ kỹ, bất kể lúc nào cũng không được tiết lộ bất cứ điều gì về cậu Phong."
"Ngoài ra, nếu như mấy người có gặp được Kiều Thu Vân ở công viên Bảo Phong thì...
lập tức giết chết."
Cao Quang Minh một bên đang chùi con dao găm, một bên thấp giọng nói.
"Anh Thành, đó dù sao cũng là mẹ vợ của cậu Phong, chúng ta..."
một người thanh niên không hiểu chuyện lên tiếng.
"Không thành vấn đề, cho dù sau này cậu Phong có trừng phạt gì tôi, tôi cũng sẽ nhận."
"Người đàn bà này tâm địa độc ác, giữ lại thì cũng là người gây họa, gặp được thì giết ngay lập tức!"
"Vì bà ta là mẹ ruột của Kim Tuyết Mai, cho nên những chuyện như này cậu Phong thể tự mình ra tay, vì vậy hãy làm việc này đi."
"Vì cậu chủ Phong, chúng ra có thể làm bất cứ điều gì cho dù có bị lưu lại tiếng xấu đi chăng nữa."2087662_2_25,60
Cao Quang Minh nói xong thì lập tức đứng dậy, chuẩn bị cùng những người khác rời đi.
"Nhớ kỹ, các người trước tiên phải ra tay trước, sau đó chúng tôi sẽ ra tay ngay sau đó."
Cao Quang Minh lại dặn dò một câu.
"Anh Minh, cậu Phong không phải đã nói, chúng ta cũng phải cứu chú Lâm hay sao?"
Một thanh niên hỏi lại Cao Quang Minh.
Nghe đến đây, Cao Quang Minh một chút, lòng bàn tay khẽ siết lại.
"Khu quy hoạch Thành Bắc cách đây rất xa, và chúng ta căn bản không có đủ nhân lực đế cứu."
"Cho nên lần này, chúng ta chỉ có thế phụ lòng chờ đợi của chú Lâm mà thôi."
Cao Quang Minh dùng ống tay áo lau khóe mắt, anh ta đã cùng Lâm Vạn Quân làm việc bao lâu nay, tình cảm của anh ta với Lâm Vạn Quân đã sâu đậm đến mức nào rồi? Nhưng hiện tại, anh ta chỉ có thể tập trung toàn bộ sức lực vào việc ám sát Cao Bằng và giải cứu Kim Tuyết Ngọc.
"Tôi tin tưởng, chú Lâm sẽ hiểu cách hành động của chúng ta"
"Được rồi, hãy nhớ kỹ, phải hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, không cần chờ đợi, nếu có thể thì hãy bỏ chạy thật nhanh."
"Nếu như còn có cơ hội...
Tôi, Cao Quang Minh cùng các người, không say không về."
Giọng nói nặng nề của Cao Quang Minh cất lên, sau đó cùng mọi người rời khỏi rừng cây.
Hai mươi người đều gật đầu, họ cũng không nói gì thêm, sau đó yên lặng tản ra, bắt đầu chia nhau ra hành động.
Công viên Bảo Phong.
Quả nhiên như Cao Quang Minh dự tính, lúc này ở công viên Bảo Phong, lực lượng an ninh cực kỳ lỏng lẻo.
Tất cả binh lính của nhà họ Cao đều được đưa đến bệnh viện Hoàng Mai để bảo vệ cho Cao Bằng.
Bên trong công viên Bảo Phong, về cơ bản thì đều là Cao Bằng dùng tiền thuê bảo vệ đến canh gác.
Đương nhiên sức mạnh chiến đấu của những người này không thể so sánh được với Cao Quang Minh.
Dưới màn đêm đen kịt, có vài cái bóng đen chợt vụt qua, trong nháy mắt rơi vào bồn hoa.
Một người đàn ông mặc áo vệ sinh môi trường, với vành mũ hơi hạ xuống, vừa thản nhiên quét sân, vừa chậm rãi đến gần bức tường của công viên Bảo Phong.
Trước cửa công viên là hai nhân viên bảo vệ, nhìn thoáng qua một lượt rồi thu mắt về lại chiếc điện thoại di động, tiếp tục vắt chéo hai chân chơi điện thoại di động.
Tối hôm nay, Cao Bằng không ở đây, bọn họ có thể an nhàn được một lúc.
Nhưng khi bọn họ cúi đầu tán gẫu với nhau vài câu chuyện, ngẩng đầu lên, người quét rác ở sân đã biến mất.
Hai người cũng không quan tâm lắm, họ châm một điếu thuốc, sẵn sàng tiếp tục chơi với chiếc điện thoại di động của mình.
"Rắc rắc "
Một tiếng động lanh lảnh vang lên, giống như có một thứ gì đó bị cắt đứt.
Trên màn hình máy tính trong hộp canh gác có góc giám sát, tín hiệu đã bị gián đoạn.
Ngay sau đó, từng khu vực chìm trong bóng tối, tín hiệu hiển thị trên màn hình đều bị ngắt, màn hình giám sát biến mất.
Xung quanh công viên Bảo Phong này, đều có camera giám sát ba trăm sáu mươi độ không có một góc chết.
Nhưng cho dù thiết bị có hiện đại tiên tiến đến đâu, cũng đều bị ai đó phát hiện ra kẽ hở.
Việc này không hề khó khăn đối với những chiến sĩ được đào tạo bài bản từ nhà họ Cao.
"Chết tiệt, làm sao có thể loại bỏ được camera giám sát vậy?"
Bỗng nhiên, một nhân viên bảo vệ trong lúc lơ đãng vô tình ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, không thế nhịn được mà hô to lên một tiếng.
Ba cái máy tính hiển thị, lúc này đã diệt được camera giám sát của mười mấy khu vực trong công viên.
"Có cái gì không đúng."
Một người bảo vệ khác lên tiếng.
Ngay cả camera bị hỏng, thì cũng thể một lúc phá vỡ nhiều cái như thế được.
"Nếu có gì không đúng thì cứ ngồi đi, nếu anh không muốn chết."
Bỗng nhiên, một thanh niên bước đến, toàn thân mặc đồ đen, mặt không biến sắc, nghênh ngang đi đến.
"Anh đang làm gì vậy?"
Người bảo vệ này sửng sốt, đưa tay lấy chiếc gậy cao su màu đen.
"Răng rắc!"
Không nói một lời nào, người thanh niên này dùng tay đập vỡ cửa sổ cửa chiếc hộp canh gác rồi thản nhiên mở cửa bước vào.
"Phập!"
Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên từ con dao găm.
Người thanh niên đâm con dao găm lên bàn.
Lực đâm rất mạnh, ăn sâu vào gỗ ba phân.
"Đi ra đây, tôi không phải muốn giết mấy người, thành thật địU Người thanh niên nhìn vào màn hình máy tính, trâm giọng nói.
Khói thuốc từ trong miệng hai nhân viên bảo vệ tỏa ra, sau đó là tiếng đồ vật lạch cạch rơi trên mặt đất.
Hai người bọn họ nhìn người thanh niên này, cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo hệt như băng.
Luông khí này, bọn họ cũng cảm nhận được từ những vệ sĩ xung quanh Cao Bằng.
Họ cũng biết những người xung quanh Cao Bằng mạnh như thế nào.
Cho nên lúc này hai người đều thành thật bỏ điện thoại di động xuống, ngôi bên cạnh không nói lời nào.
Người thanh niên kia khẽ nhíu mày nhìn hình ảnh hiến thị trên màn hình máy tính.
Vài bóng người khẽ lướt qua màn hình và bước vào bên trong công viên.
Lúc này Kim Tuyết Ngọc đang ngủ trong phòng.
Cho dù là đang ngủ, nhưng cô †a vẫn nhíu mày, mặt mày trông có vẻ ủ rũ.
"Rầm!"
Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra, Kim Tuyết Ngọc giật mình tỉnh dậy, lập tức ngồi dậy trên ghế sô pha.
Một luông gió lạnh thổi vào cửa, bốn thanh niên bịt miệng một nhân viên bảo vệ ở trong phòng.
Kim Tuyết Ngọc ngây cả người, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra trước mặt.
"Tôi đã chỉ đường cho mấy người rồi, có thể tha cho tôi một mạng có được không, xin hãy thả tôi ra..."
Người bảo vệ kia hoảng sợ nhỏ giọng van xin, "Bụp"
Một người thanh niên áo đen khác dùng khuýu tay của anh ta đập vào gáy khiến nhân viên bảo vệ kia ngất đi.
"Cô Kim, chúng tôi đến để đưa cô đi."
Người thanh niên mặc đồ đen bước lên trước, vừa đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài để dò xét tình hình vừa nhỏ giọng nói với Kim Tuyết Ngọc.
Công viên Bảo Phong này không chỉ có những nhân viên bảo vệ cửa như thế này, mà còn có một số nhân viên bảo vệ để tuần tra bên trong công viên.
Bọn họ vừa mới giải quyết xong một phân đội nhỏ, nếu không nhanh chóng rời đi sẽ rất dễ bị phát hiện.
"Anh, anh là ai?"
Kim Tuyết Ngọc tròn mắt hỏi.
Mặc dù không muốn ở lại nơi này, nhưng cô ta cũng không muốn vừa ra khỏi hang sói thì va vào miệng cọp.
/860
|