Cao Thành Sâm nghe vậy thì anh ta sững sờ, gãi đầu hỏi: "Người đó là ai?"
"Không cần vội, bất kể là ai, chắc chắn người đó sẽ chủ động tới tìm tôi."
Cao Phong không nói chuyện nhiều nữa, anh quay đầu nhìn Cao Thành Sâm rồi nói rằng: "Anh hãy đưa những anh em bị thương đi bệnh viện đi, bên này đã có tôi lo rồi, mọi người không cân lo lắng."
"Nếu như tôi không thể xử lý việc này thì mọi người cũng không thể xử lý được đâu"
Cao Thành Sâm và mọi người nghe vậy thì họ vô cùng xấu hổ, dù sao thì thực lực của bọn họ cũng không mạnh thật.
"Mọi người không phải nghĩ nhiều, đây không phải là lỗi của mọi người, dù sao các chuyên ngành và lĩnh vực mà mỗi người am hiểu đều không giống nhau."
"Lĩnh vực mà mọi người am hiểu chính là chấp hành nhiệm vụ tác chiến, am hiểu dùng vũ khí hạt nhân, ngược lại mọi người lại biết rất ít về võ giả nhất đường."
"Đừng có gấp, sau này mọi người sẽ có cơ hội lấy được vũ khí hạt nhân một lần nữa"
Cao Phong cười nói, sau đó anh cất bước lên xe rồi khởi động xe rời khỏi đó.
Ven biển, vườn hoa trong chung cư.
Cao Phong để chìa khóa xe để lên trên bàn, sau đó anh châm một điếu thuốc rồi lẳng lặng suy nghĩ về mọi việc.
Vừa nãy, trên đường trở về, anh nhận được một cuộc điện thoại của Lý Khải Kiệt.
Nhờ Lý Khải Kiệt kể lại mà anh đã biết được Kim Tuyết Mai đã được các vệ sĩ đến bảo vệ rồi.
Đồng thời, Lý Khải Kiệt đã dùng rất nhiều công sức để lấy được hai vũ khí hạt nhân.
Dù sao Tập đoàn Thế Giới cũng không thể so bì với nhà họ Cao được.
Tập đoàn Thế Giới đúng thật là một tập đoàn có tiền có thế, nhưng ở Việt Nam thì nhà họ Cao mới là một gia tộc có quyền có thế hàng đầu.
Năm đó, ông lão nhà họ Cao đã tính toán kỹ lưỡng và chiêu mộ được rất nhiều người tài, cho nên những người làm việc cho nhà họ Cao đều là những nhân vật lớn của Việt Nam, họ đã lập được vô số công lao, cho nên mới rất được coi trọng như vậy.
Cho dù là hiện tại hay ở quá khứ thì những người thuộc nhà họ Cao vẫn chấp hành nhiệm vụ, làm việc cho Quân đội nhân dân Việt Nam.
Bởi vì có một số việc, dùng thân phận này ở Việt Nam thì không thể tùy tiện ra tay, dù sao họ cũng phải chú ý ảnh hưởng.
Vì lẽ đó, nhà họ Cao có quyền lợi nắm giữ vũ khí hạt nhân, nhưng Tập đoàn Thế Giới lại không có tư cách này.
Lý Khải Kiệt có thể làm được hai vũ khí hạt nhân đã là cực kỳ không dễ dàng rồi.2089103_2_25,60
Cứ như vậy, Kim Tuyết Mai đã an toàn rồi, cô cũng đã được vệ sĩ bảo vệ an toàn, điều này làm cho trong lòng của Cao Phong yên tâm rất nhiều.
Tiếp đó, Cao Phong chỉ cần an tâm phát triển, dồn hết sức lực đánh vào võ giả của Thành phố Hòa Bình với sức mạnh của một nhóm võ giả của anh.
Đến thời điểm đó là anh có thể trở về Hà Nội, giải cứu Lâm Vạn Quân và Cao Quang Minh rồi.
Lý Khải Kiệt còn nói, Cao Bằng ở bên kia cũng có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ.
Cao Phong có thể nghĩ ra được nguyên nhân vì sao, nhất định là nhà họ Cao bên kia đã phái người đi bảo vệ Cao Bằng rồi.
Từ lúc Cao Quang Minh với một số người rời khỏi Thành phố Hòa Bình thì Cao Phong đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Hành động ám sát lần này chỉ có hai con đường, một là thành công, hai là thất bại.
Một khi thất bại thì chắc chắn họ sẽ bứt dây động rừng, về sau muốn ám sát Cao Bằng thì cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Vì lẽ đó, đây chính là nguyên nhân mà Cao Phong vẫn dậm chân tại chỗ mà chưa có hành động gì cả.
Không có niềm tin tuyệt đối, chẳng qua là anh không muốn thuộc hạ của mình phải chết oan mà thôi.
"Hôm nay, những người đó có đang suy nghĩ giống mình không?"
Cao Phong tự nói một câu, sau đó anh chậm chậm đứng dậy, nhìn về ánh trăng sáng phía ngoài cửa sổ.
Thức đêm đối với Cao Phong mà nói đã sớm trở thành một chuyện quen thuộc.
Lúc này ở trong gia tộc nhà Nam Phương, người vốn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như ông cụ Nam Phương Minh Nghị cũng không ngủ nghê gì nữa.Không chỉ có ông ta, còn có Nam Phương An Khang cùng với Nam Phương Minh Nguyệt và cả Thiết quyên Lý Cương đều đang ngồi ở trong phòng.
Thiết quyền Lý Cương đã thoa thuốc đặc chế trị sổ của gia tộc nhà Nam Phương, thuốc này so với thuốc bên trong bệnh viện thì có hiệu quả tốt hơn nhiều.
Lúc này bốn người bọn họ đều trợn mắt lên nhìn màn hình máy vi tính.
Trên màn ảnh máy vi tính đang chiếu một đoạn video.
Đó chính là video Cao Phong đánh nhau cùng với 20 tên võ giả.
Nhin Cao Phong đứng nhẹ như mây gió, anh ung dung đánh với từng võ giả một, bốn người trợn mắt lên, trong lòng họ vô cùng kinh hãi.
"Chuyện này..."
Nam Phương An Khang vô cùng khiếp sợ.
Nam Phương Minh Nguyệt thực sự không nhịn nữa được, lúc này cô ta mới lẩm bẩm một câu: "Ông nội, có thật người ông phái đi là võ giả không? Làm sao họ lại kém như vậy?"
Ở trong video, những người được gọi là võ giả so với người bình thường cũng không bằng.
Chỉ cần Cao Phong ra tay, chắc chản bọn họ sẽ ngã xuống như ngả rạ.
Những võ giả kia ở trước mắt Cao Phong giống như là học sinh tiểu học đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm vậy.
"Là võ giả đấy...
Không phải những võ giả này yếu, mà là do thực lực của Cao Phong rất mạnh mà thôi."
Nam Phương Minh Nghị hơi híp mắt lại, trong ánh mắt vẩn đục của ông ta lóe lên một tia sáng.
Video đã gần chiếu xong, Cao Phong liên xoay một vòng 360 độ trong không trung, trong nháy mất anh đã đá ngã lăn năm người, lại đánh cho bốn người khác bay ra xa.
"Thảo nào trước đó cậu ta lại kiêu ngạo như vậy, thì ra là cậu ta có võ công rất cao."
"Chỉ với thực lực này của cậu ta, e là tất cả võ giả ở Thành phố Hòa Bình này cũng không đấu lại cậu ta đâu!"
Nam Phương Minh Nghị đánh giá rất cao Cao Phong.
"Nếu như cậu ta dùng thực lực như trong video này mà đối phó với tôi, chỉ sợ rằng bây giờ tôi đã không còn đứng ở đây được nữa rồi"
Thiết quyên Lý Cương cũng ngao ngán thở dài.
Trước kia, trong lòng ông ta còn có chút không phục, cảm thấy Cao Phong chỉ là loại tầm thường, chẳng qua cậu ta chỉ được cái mồm mà thôi.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy Cao Phong ra tay thì sự không phục trong lòng ông ta cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Cao Phong đã nương tay cho ông ta ở lần trước rồi, mà đến tận bây giờ ông ta mới biết được điều đó! "Nam Phương An Khang, một năm nay con có liên hệ với hai nhà có truyền thống võ thuật trong thành phố không?"
Nam Phương Minh Nghị trâm ngâm hai giây, sau đó ông ta trực tiếp quay đầu nhìn về phía Nam Phương An Khang và nói.
"Cha, không có, căn bản là bọn họ có thèm nhìn tới chúng ta đâu."
Nam Phương An Khang lắc đầu.
"Được! Cha muốn chọn ngày hẹn gặp Cao Phong lần thứ hai, lần này, chúng ta phải nhún nhường cậu ta một chút."
"Năm nay thành phố Hòa Bình cũng tổ chức hội thi võ thuật, cha muốn để cho Cao Phong đại diện cho gia tộc nhà Nam Phương tham gia cuộc thi lần này."
Nam Phương Minh Nghị nói với giọng điệu chắc nịch.
Nghe những lời ấy, Nam Phương An Khang và hai người còn lại vô cùng sững sờ.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ đâu! Chuyện như vậy, người bình thường muốn có cơ hội cũng không có, chứ đừng có nói là được tham gia cuộc thi võ thuật.
Cao Phong cũng không phải là người của những nhả có truyền thống võ thuật, anh ta làm gì có tư cách tham gia hội thi chứ? "Ông nội, cho dù anh ta có tư cách tham gia, nhưng mà cháu nghĩ rằng anh ta cũng sẽ không tham gia đâu."
"Loại người như anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với quyền lực và tiền tài mà thôi."
Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi.
"Minh Nguyệt, không phải là cháu đã quên rằng người đứng đầu hội thi võ thuật ở thành phố Hòa Bình sẽ có quyền lợi như thế nào rồi sao?"
Nam Phương Minh Nghị quay đâu nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.
Nam Phương Minh Nguyệt sững sờ, sau đó cô ta nói ngay theo bản năng rằng: "Người đứng đầu hội thi võ thuật ở thành phố Hòa Bình sẽ có quyền lợi là...
có địa vị cao nhất, bất kỳ nhà có truyền thống võ thuật nào ở Thành phố Hòa Bình cũng đều phải nghe theo và tôn người đó lên đầu..."
"Nếu như người nào có thể giành được vị trí người đứng đầu hội thi võ thuật ở thành phố Hòa Bình...
sẽ có thể chỉ huy toàn bộ võ giả của thành phố Hòa Bình!"
"Không sai!"
Nam Phương Minh Nghị khẽ gật đầu, ông ta nói răng: "Cao Phong có dã tâm, cũng có thực lực, thế nhưng cậu ta lại thiếu một cơ hội."
"Mà gia tộc nhà Nam Phương chúng ta lại biết thời biết thế, chúng ta có thể cho cậu ta cơ hội này, đồng thời quan hệ của chúng ta với cậu ta cũng có thể tiến thêm một bước."
"Quan trọng nhất là, nếu như cậu ta có thể đại diện cho gia tộc nhà Nam Phương của chúng ta tham gia hội thi và giành chiến thẳng thì địa vị của gia tộc nhà Nam Phương chúng ta cũng sẽ tự được nâng lên, đến lúc đó chúng ta cần gì phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc nữa?"
Nam Phương Minh Nghị hừ lạnh một tiếng.
Nhắc đến những gia đình có truyền thống võ thuật khác, trong lòng của Nam Phương Minh Nghị cũng cực kỳ khó chịu.
"Nhưng mà ông nội à, thật sự là ông có chắc chắn một trăm phần trăm là Cao Phong sẽ đồng ý tham gia không?"
Nam Phương Minh Nguyệt lại hỏi tiếp
/860
|