"Hôm nay tôi có thể làm được” Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Chỉ dựa vào cậu sao?" Ngô Đông Sơn khẽ lắc đầu.
"Chỉ dựa vào tôi!" Cao Phong tiến lên một bước, hơi thở mạnh mẽ của anh lập tức được bản ra.
Lúc này ánh mắt Ngô Đông Sơn co rụt lại, trước đó Cao Phong luôn tỏ ra không có tiếng tăm gì.
Hiện tại đột nhiên phát ra hơi thở làm trong lòng Ngô Đông Sơn không nhịn được chấn động.
Thật là không đơn giản!
"Vậy cậu chính là Cao Phong rồi?" Ngô Đông Sơn có chút nheo mắt lại.
Cao Phong không nói tiếp, vấn đề này của Ngô Đông Sơn cứ như đang nói nhảm.
"Gần đây tiếng tăm của cậu rất vang dội, nhưng tôi phải nói cho cậu biết đây là Thành phố Hòa Bình, nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu.Cậu cho rằng cậu có thế nhất thống Thành phố Hòa Bình sao? Trong mắt của tôi, suy nghĩ này rất não tàn." Ngô Đông Sơn dùng mũi hừ lạnh một tiếng.
"Láo xược!" Cao Thành Sâm mắng to một tiếng muốn tiến lên mảng: “Anh là cái thá gì mà dám chửi anh Phong của chúng tôi chứ? Ông đây nói cho anh biết, người khác không dám đánh anh, anh xem ông đây có dám đánh anh hay không?”
Đám người Khúc Đại Minh không nói gì, nhưng sắc mặt của bọn họ cũng vô cùng khó coi.
Cao Phong đưa tay ngăn Cao Thành Sâm lại, anh nhìn Ngô Đông Sơn nói: "Lực lượng của anh bắt nguồn từ anh là một võ giả đúng không?”
Ngô Đông Sơn nghe vậy sững sờ, gã ta có chút nghi ngờ không thôi dò xét Cao Phong một cái. Vậy mà Cao Phong có thế nhìn ra điều này, quả thực tầm nhìn không tâm thường.
"Ha ha, tôi hiểu ý của cậu."
Ngô Đông Sơn cười nhạt một tiếng, lúc này bày ra một tư thế mở đầu.
Hai tay gã ta đấy ra đằng trước, chân ghim thành trung bình tấn.
Nhìn thấy tư thế này của Ngô Đông Sơn, trong mắt Cao Phong lóe lên, trên mặt anh dân hiện ra một chút kỹ lạ.
Tự thế này, hình như thấy quen quen? "Vấn đề lớn nhất của anh là không đứng vững, cho nên anh đừng đánh nữa.
Anh không phải là đối thủ của tôi"
Cao Phong từ tốn nói.
"Cậu!"
Hiện tại Ngô Đông Sơn thật sự bị khiếp sợ.
Vậy mà Cao Phong lại nói ra nhược điểm của gã ta.
"Có phải đối thủ không, cũng phải đánh mới biết được."
Trong mất Ngô Đông Sơn tỏa ra ý lạnh, sau đó gã ta chạy đến chỗ Cao Phong.2089113_2_25,60
Trước khi Ngô Đông Sơn ra tay có rất nhiều người xung quanh nói cho cậu biết đây là Thành phố Hòa Bình, nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu.Cậu cho rằng cậu có thể nhất thống Thành phố Hòa Bình sao? Trong mắt của tôi, suy nghĩ này rất não tàn."
Ngô Đông Sơn dùng mũi hừ lạnh một tiếng.
"Láo xược!"
Cao Thành Sâm mắng to một tiếng muốn tiến lên mắng: "Anh là cái thá gì mà dám chửi anh Phong của chúng tôi chứ? Ông đây nói cho anh biết, người khác không dám đánh anh, anh xem ông đây có dám đánh anh hay không?"
Đám người Khúc Đại Minh không nói gì, nhưng sắc mặt của bọn họ cũng vô cùng khó coi.
Cao Phong đưa tay ngăn Cao Thành Sâm lại, anh nhìn Ngô Đông Sơn nói: "Lực lượng của anh bắt nguồn từ anh là một võ giả đúng không?"
Ngô Đông Sơn nghe vậy sững sờ, gã ta có chút nghi ngờ không thôi dò xét Cao Phong một cái.
Vậy mà Cao Phong có thể nhìn ra điều này, quả thực tâm nhìn không tâm thường.
"Ha ha, tôi hiểu ý của cậu."
Ngô Đông Sơn cười nhạt một tiếng, lúc này bày ra một tư thế mở đầu.
Hai tay gã ta đấy ra đằng trước, chân ghim thành trung bình tấn.
Nhìn thấy tư thế này của Ngô Đông Sơn, trong mắt Cao Phong lóe lên, trên mặt anh dân hiện ra một chút kỹ lạ.
Tự thế này, hình như thấy quen quen? "Vấn đề lớn nhất của anh là không đứng vững, cho nên anh đừng đánh nữa.
Anh không phải là đối thủ của tôi"
Cao Phong từ tốn nói.
"Cậu!"
Hiện tại Ngô Đông Sơn thật sự bị khiếp sợ.
Vậy mà Cao Phong lại nói ra nhược điểm của gã ta.
"Có phải đối thủ không, cũng phải đánh mới biết được."
Trong mất Ngô Đông Sơn tỏa ra ý lạnh, sau đó gã ta chạy đến chỗ Cao Phong.
Trước khi Ngô Đông Sơn ra tay có rất nhiều người xung quanh còn đang đối chiến, vậy mà lúc này đồng loạt dừng động tác lại.
Càng ngày có càng nhiều người không ra tay nữa mà nhìn sang bên này.
Ngô Đông Sơn mạnh mẽ đến mức nào có rất nhiều người trong bọn họ đều vô cùng rõ ràng.
Vậy thì con ngựa đen mới nối ở Thành phố Hòa Bình này như Cao Phong có thể chịu được đòn tấn công của Ngô Đông Sơn không? "Cậu Phong, hãy để tôi."
Hiện giờ khuôn mặt Dư Văn Cường âm trầm, anh ta vung quyền muốn tiến lên.
"Giao cho anh Phong đi."
Khúc Đại Minh giơ tay giữ chặt Dư Văn Cường nhẹ giọng nói.
Dư Văn Cường sửng sốt một chút rồi vẫn đứng yên.
Đây là cuộc va chạm giữa con ngựa đen mới nổi Cao Phong và nhân vật lớn uy tín lâu năm Ngô Đông Sơn thì những người khác vốn không có tư cách tham dự.
Nét mặt Ngô Đông Sơn bình tĩnh, cánh tay phải mạnh mẽ của gã ta múa Hổ hổ sinh phong.
Đột nhiên gã ta bật nhảy lên, hai tay nắm chặt lao tới đánh Cao Phong.
Nét mặt Cao Phong lạnh nhạt, anh nhìn thấy một quyên mạnh mẽ của Ngô Đông Sơn nên hơi lùi ra đằng sau, sau đó nhẹ nhàng rút lui hai bước đã tránh thoát sự tấn công của quyền này.
Ngô Đông Sơn không nghĩ tới, vậy mà Cao Phong tránh khỏi dễ như trở bàn tay, lúc này gã ta lần nữa cất bước tiến lên tấn công bùng nổ.
Mà hai tay Cao Phong để ở sau lưng cũng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, anh vốn không có ý định ra tay.
Đối mặt với sự tấn công vô cùng mạnh mẽ của Ngô Đông Sơn, anh chỉ tránh trái tránh phải, tránh né tất cả chỗ tấn công.
Hiện tại hơn nghìn người xung quanh đều ngừng động tác trong tay.
Bất kể là mấy thanh niên kia, hay nam nữ dạo phố trên đường đều dùng ánh mắt tập trung vào hai người.Hiện tại hai người Cao Phong và Ngô Đông Sơn giống như hai quân đối chọi nhau, Đại tướng hai bên đang thi đấu với nhau một trận.
Nếu bên nào thẳng, tất nhiên có thể tăng lên ý chí chiến đấu của bên mình rất nhiều.
Hơn nữa hiện giờ Cao Phong dùng thân phận ngựa đen mới nổi tiến hành chiến đấu với đại ca giang hồ như Ngô Đông Sơn lại càng có ý nghĩa sâu xa.
Cuối cùng Cao Phong thế như chẻ tre kéo Ngô Đông Sơn xuống ngựa, thay vị trí bá chủ, hay là Ngô Đông Sơn có thế bảo vệ được địa vị của mình, điều này không ai biết trước được.
"Bịch bịch!"
Ngô Đông Sơn tấn công như mưa to gió lớn liên tiếp không ngừng.
Gã ta vốn không cho Cao Phong cơ hội thở dốc đã tấn công chặt chẽ mà dày đặc.
Trong mắt người xung quanh, lúc này Cao Phong đang ở trạng thái thế yếu, anh vẫn luôn bị Ngô Đông Sơn đè lên đánh, thậm chí ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
Nhưng trong lòng Ngô Đông Sơn lại càng đánh càng khiếp SỢ.
Từ đầu tới đuôi Cao Phong chưa từng ra tay, nhìn anh như bị mình áp chế nhưng trên thực tế Cao Phong vẫn luôn nắm giữ lấy quyền chủ động.
Chỉ nói tốc độ của Cao Phong có thể nhẹ nhõm tránh thoát đi tất cả tấn công của mình, thật sự không phải là một chuyện đơn giản! "Ha ha hai Tôi biết thực lực của anh Sơn tuyệt đối không phải ai cũng có thể so sánh."
Phạm Hồng Quân cười lớn một tiếng, khắp khuôn mặt của gã ta đều là vẻ khinh thường: "Trước khi tôi và anh Sơn chưa liên kết đã xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, tôi có dẫn mấy chục người đi đánh lén anh Sơn, kết quả mấy chục người chúng tôi bị đánh cho sợ chết khiếp."
Không ai bác bỏ lời nói này của Phạm Hồng Quân.
Cho dù là những cấp dưới của Dư Văn Cường cũng biết thực lực của Ngô Đông Sơn mạnh mẽ đến cỡ nào.
Cho nên rất nhiều người cũng không nhịn được lo lắng cho Cao Phong.
Trận đấu này không chỉ đơn giản là chuyện thắng thua, mà nó cũng quyết định địa vị của hai người! Nếu Cao Phong thua bởi Ngô Đông Sơn, vậy từ nay về sau khi Cao Phong đối mặt với Ngô Đông Sơn, anh sẽ mãi mãi bị áp chế trên đầu.
Trong lòng rất nhiều người cũng không nhịn được có chút thấp thỏm không yên.
"Ầm!"
Cuối cùng Ngô Đông Sơn tìm đúng cơ hội vung quyền đánh lên mặt Cao Phong.
Lần này Cao Phong không tránh né, cánh tay anh nhanh chóng duỗi ra đỡ được chiêu ngay trước mặt minh.
Một tiếng vang vọng, hai người cùng lúc lùi lại hai bước.
Ngô Đông Sơn thở hổn hến hai cái, sau đó gã ta đã khôi phục bình tĩnh, có thể thấy được thực lực không tâm thường cỡ nào.
"Cậu chỉ biết tránh thôi sao?"
Ngô Đông Sơn nheo mắt lại nhìn Cao Phong hỏi.
Cao Phong cười nghiền ngẫm một tiếng rồi chậm rãi lắc đầu: "Trước đó tôi đã nói anh không phải là đối thủ của tôi, là tôi nói sai rồi."
Nghe được câu này, Ngô Đông Sơn và mọi người chung quanh đều lấy đó mà sững sờ.
Nói sai rồi à? Chẳng lẽ Cao Phong phát hiện thật ra anh mới không phải đối thủ của Ngô Đông Sơn ư? Cao Phong nói câu nói này, chẳng lẽ là anh định bái phục chịu thua sao? "Ha ha hai Tính ra cậu còn có chút tự mình hiểu mình đó, cậu tranh thủ thời gian quỳ xuống gọi một tiếng anh Sơn, sau đó dẫn người của cậu cút đi!"
Phạm Hồng Quân cười ha hả nói.
Trong lòng gã ta, Cao Phong chỉ là một người trẻ tuổi lòng cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy mà thôi.
"Cậu có ý gì?"
Ngô Đông Sơn cảm thấy Cao Phong sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.
"Ý của tôi là trước đó tôi nói anh không phải là đối thủ của tôi, là tôi đã đánh giá cao anh rồi.
Anh vốn không có tư cách làm đối thủ của tôi!"
Cao Phong chắp tay sau lưng, trên mặt anh tỏ ra vẻ kiêu ngạo.
Lời này vừa nói ra đã làm mọi người đều khiếp sợ.
Hóa ra đây mới là ý của Cao Phong.
Ngô Đông Sơn không có tư cách làm đối thủ của Cao Phong! Lời này nào chỉ là kiêu căng, quả thật là tự tin đến chọc thủng trời rồi!
/860
|