Chương 104: Chọc giận
“Được rồi, có lẽ thầy Dương đến vội quá, không kịp chuẩn bị thôi, hôm nay là sinh nhật của mình, mọi người nể mặt mình chút đi, chú ý đến mình được không?”
Phương Đình nháy mắt tinh nghịch với mọi người, trong lòng thầm hối hận vì đã mời đám bạn thối tha của Trịnh Ngọc Kiệt, bình thường cao ngạo kiêu căng, cố kiếm chuyện trêu chọc người khác không nói, hôm nay là sinh nhật của cô, cũng biết Trần Trừng là bạn thân của cô mà hết lần này đến lần khác mỉa mai như vậy, không phải là làm xấu mặt cô sao?
Tuy rằng nhà Trịnh Ngọc Kiệt rất có điều kiện, nhưng gia đình cô cũng không kém, đám người này cũng không phải ghét cô, bây giờ trong tiệc sinh nhật lại làm khó bạn thân của cô như vậy, khiến bữa sinh nhật không còn vui vẻ nữa, có lẽ đám người đó không muốn cô làm bạn gái của Trịnh Ngọc Kiệt.
Tâm trạng của Phương Đình u ám, Trịnh Ngọc Kiệt ôm an ủi cô, cảnh cáo mấy tên gây ồn ào: “Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, đừng nhắc mấy chuyện không vui nữa.”
Đám người kia thấy mất hứng, không tiếp tục làm khó Trần Trừng và Dương Hiên.
Trong phòng không có ai gây chuyện nữa, không khí lại sôi động trở lại, ăn xong bánh sinh nhật, mọi người cùng chơi trò chơi, ngay lập tức trở nên vui vẻ, uống không ít rượu.
Chẳng mấy chốc, ai nấy đều uống bảy tám chén, uống say chả biết gì.
Lúc này, chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật – Phương Đình và mọi người lần lượt đứng dậy vào phòng vệ sinh, Trịnh Ngọc Kiệt cũng đúng lúc muốn đi, hai người cùng đi ra khỏi phòng.
Nhân vật chính rời khỏi phòng, mọi người đều uống rất vui vẻ, thoải mái, tiếp tục trò chơi, uống rượu.
Dương Hiên xem thời gian trêи điện thoại, vỗ vào vai Trần Trừng đã lấy lại vẻ hoạt bát ngồi bên cạnh.
“Muộn rồi, chúng ta về thôi?”
Tuy lúc bắt đầu không vui lắm, nhưng Trần Trừng cũng không phải người nhỏ mọn, vài cốc rượu vào là quên hết việc ban nãy, cô vẫn chơi đùa vui vẻ với mọi người.
Hơn nữa nhân vật chính hôm nay còn chưa lên tiếng, vừa ra ngoài đi vệ sinh, giờ cô nói muốn đi về, không tránh khỏi có chút mất hứng.
“Đợi chút nữa đi, dù sao hôm nay Đình Đình cũng là nhân vật chính, cậu ấy còn chưa lên tiếng, giờ chúng ta đi cũng không hay lắm.”
Dương Hiên hiểu ý gật gật đầu, không lên tiếng phản đối.
Hôm nay sinh nhật, Phương Đình bị chúc không ít rượu, cô ấy có vẻ hơi say, nghiêng ngả đi vệ sinh, khi dựa vào tượng đợi Trịnh Ngọc Kiệt lại gặp chuyện không hay.
“Người đẹp, đứng một mình à? Có muốn cùng anh uống vài chén không?”
Phương Đình có vẻ đẹp nổi bật như người bạn thân Trần Trừng, ngoài ra cô còn có vẻ đẹp riêng biệt nên được Trịnh Ngọc Kiệt để mắt đến.
Hôm nay sinh nhật, Phương Đình mặc một chiếc váy lệch vai màu xanh nhạt, tóc được cuốn lên bằng kẹp tóc đính hạt ngọc, rủ xuống vài sợi tóc tinh nghịch, làm nổi bật chiếc cổ trắng ngần động lòng người, hai bên ngực ép vào tạo nên rãnh ngực sâu quyến rũ.
Tên béo nuốt nước miếng, ánh mắt tràn ngập vẻ ɖâʍ dê thèm muốn, đứng trước Phương Đình quyến rũ, thò ra cái tay lợn béo đến nỗi nhìn không ra hình thù ban đầu.
Phương Đình say mê man, dựa vào tường đôi mắt nhắm mở mơ hồ, dường như không nhận thấy sự nguy hiểm gần kề.
Vừa lúc này, Trịnh Ngọc Kiệt từ trong nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy.
“Tên béo chết tiệt từ đâu chui ra, dám sàm sỡ bạn gái của tao?”
Trịnh Ngọc Kiệt hét lớn, đạp tên béo còn chưa kịp phản ứng một phát.
Tên béo kêu lên một tiếng, nằm lăn ra đất……ngủ.
Ngủ rồi?
Trịnh Ngọc Kiệt lấy chân lay lay đầu tên béo nằm dưới đất, không có phản ứng gì, Trịnh Ngọc Kiệt đã hơi tỉnh rượu lộ rõ vẻ chán ghét, dìu Phương Đình lúc này đã có vẻ tỉnh táo hơn về phòng.
“Các cậu không phải đi vệ sinh à? Sao lâu vậy?”
Hai người vừa bước vào phòng, bị đám người kia kéo ngồi xuống.
“Đừng nói nữa, đi vệ sinh gặp phải tên không có mắt nhìn, dám trêu đùa Đình Đình.”
Trịnh Ngọc Kiệt vừa để Phương Đình ngồi yên bên cạnh, vừa trả lời mọi người.
Những người khác hỏi có chuyện gì, Trịnh Ngọc Kiệt vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm, nhưng cả người toát ra vẻ khinh miệt, chán ghét.
“Không có gì, Đình Đình vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, có một tên béo muốn giở trò với cô ấy, cũng may, đúng lúc ý mình vừa đi ra, đạp cho hắn một phát, mấy người không biết chứ tên béo đó phải nặng hơn trăm cân, mà mình đạp một phát đã ngã, không bò dậy nổi.”
Trịnh Ngọc Kiệt khoe khoang mình lợi hại.
Phương Đình vẻ mặt ngại ngùng đỏ ửng, ánh mắt tự hào nhìn bạn trai mình.
“Vừa nãy Ngọc Kiệt rất oai phong, chỉ một cú đá đã khiến tên háo sắc đó ngã xuống, như thiên thần hạ phàm vậy, quá ngầu luôn!”
Được người yêu cứu, còn có chuyện gì lãng mạn hơn chứ?
Mấy người kia cũng tán thưởng Trịnh Ngọc Kiệt.
“Quả nhiên không hổ là Trịnh thiếu gia, đẹp trai nhiều tiền, võ thuật cũng vô cùng lợi hại!”
“Đúng vậy, Đình Đình may mắn lắm đấy, có một người bạn trai hoàn hảo như thế này!”
Trịnh Ngọc Kiệt vô cùng thoải mái, nghe được lời muốn nghe nên thấy rất hài lòng.
Có người khen ngợi nhưng cũng có người rất lo lắng.
“Vừa nãy hỗn loạn như vậy, hay là hôm nay chúng ta tới đây thôi, tránh để muộn rồi lại xảy ra chuyện không hay?”
Trịnh Ngọc Kiệt khẽ nhíu mày.
“Sợ cái gì, có chuyện gì thì tôi chịu, địa vị của Trịnh gia ở Lĩnh Nam, có ai dám động vào tôi chứ?”
Những người khác tuy không biết rõ về gia cảnh của Trịnh Ngọc Kiệt, nhưng nhìn món quà hắn tặng cho Phương Đình tối nay, cũng biết gia đình không hề tầm thường, nếu Trịnh Ngọc Kiệt đã đảm bảo với họ không xảy ra việc gì thì họ cũng không vội quay về.
Ngay lập tức, không khí lại náo nhiệt trở lại, vì Trịnh Ngọc Kiệt ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, Phương Đình đã nhiệt tình hôn luôn bạn trai của mình ngay trong phòng, khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
Mà ở nơi khác, tên béo bị Trịnh Ngọc Kiệt đá ngã dưới đất, được người phục vụ đi qua dùng đủ mọi cách mới khiến hắn ta tỉnh rượu.
Mới đầu còn mơ hồ không biết mình đang ở đâu, được người phục vụ giải thích một hồi, mới nhớ ra sự việc vừa nãy, không khỏi tức giận, khổ sở nhúc nhích thân hình béo ục ịch chạy về phòng mình.
“Các anh em, đừng chơi nữa, tôi đây uống say bị kẻ nào đá, đi ra ngoài tính sổ chuyện này với tôi.”
Gian phòng vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, ngay sau đó vang lên những tiếng mắng chửi.
“Ngày chó gì thế, tên nào không có mắt mà dám động vào lão đại đang say rượu của chúng ta chứ?”
Đang chơi đùa vui vẻ, bị một tên khốn không có mắt làm gián đoạn, anh em của tên béo không khỏi khó chịu.
Đừng nhìn tên mập tai to mặt lớn, có vẻ hiền lành, dễ bắt nạt, nhưng thân phận hắn mà nói ra e là cả thành phố Lĩnh Lam này đều sợ hãi.
Tên béo này, là đại ca trong thế giới ngầm ở Lĩnh Nam, không có chuyện xấu nào không làm, tên đại ca tàn bạo, Đồ Nhất Phỉ.
“Đi, các anh em, chúng ta đi xem tên chó chết nào không có mắt.”
————————-
/414
|