Chương 108: Khiến anh đẹp mặt
Đồ Nhất Phỉ chậm rãi dừng động tác, khuôn mặt to lớn đủ mọi sắc thái, giống như đầu heo bị đem ra chiên xào.
Trong miệng lại giống như ngậm cả một cái bánh xe. Đồ Nhất Phỉ miệng sưng như một con cóc, nhếch miệng nói: “Cậu xem gương mặt heo to lớn của tôi đây, làm cậu vừa ý chứ?”
Từ đống thịt trêи gương mặt không thay đổi của Đồ Nhất Phỉ, có thể thấy sự nịnh hót trêи mặt của hắn, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Cả khuôn mặt đều sưng phù, mắt mũi đều không thấy được. Người này còn là vì lấy lòng Dương Hiên, tán gẫu một hồi cho rằng bản thân tốt đẹp. Thật ra cười cực kỳ dữ tợn, quả là xấu tới ma chê quỷ hờn, rúng động lòng người.
Một câu thôi, đôi mắt thật sự độc ác.
Dương Hiên khẽ mở mắt, không lên tiếng.
Xem ra chỉ dùng khổ nhục kế thì không thể dễ dàng khiến đối phương bỏ qua cho mình. Thịt trêи mặt Đồ Nhất Phỉ rung rung, ánh mắt đau khổ, ha ha cười gượng gạo: “Chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi và anh em của tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền bồi thường đều được hết, cậu cứ việc nói.”
Dương Hiên liếc mắt nhìn Đồ Nhất Phỉ, người đang e sợ người khác không biết bản thân là nhà giàu mới nổi. Anh hỏi lại một câu mang ý vị sâu xa.
“Bao nhiêu cũng được?”
Ngẩng đầu có một dao, cúi đầu cũng là một dao. Đồ Nhất Phỉ suy nghĩ, không phải chỉ là tiền thôi sao, tiền nhiều tiền ít chẳng qua cũng đều là vật ngoài thân, không còn thì có thể kiếm lại.
Vì lợi ích của anh em cùng mạng sống của bản thân, Đồ Nhất Phỉ quyết định có thể trả bất cứ giá nào.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi và anh em của tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng đều được hết.”
Dương Hiên thờ ơ bước lên, sờ vào sợi dây chuyền vàng khá rắn chắc trêи cổ Đồ Nhất Phỉ.
“Vậy thì cho tôi năm tỷ đi.”
“Cái gì?”
Đồ Nhất Phỉ hét thất thanh, nhóm người Phương Đình trợn tròn mắt. Không ngờ trông như một thư sinh hiền lành yếu đuối. Lại hét giá cao, mảy may không chút nương tay, đỏi hỏi nhiều đến thế.
Ở vùng Lĩnh Nam này người có thể có tới năm tỷ, ước chừng đã sớm đổi bản đồ phát triển kinh tế rồi. Còn ở lại nơi hỗn hoạn đến một con chim cũng không có như Lĩnh Nam này chắc?
“Không phải anh nói bao nhiêu tiền đều được sao? Sao vậy? Không làm được à?”
Đôi mắt Dương Hiên hơi nhíu lại. Một sức mạnh khủng khϊế͙p͙ vô hình đang đè ép trêи đầu hắn. Bàn tay đặt trêи cổ kia, không đơn giản là vuốt ve chiếc dây chuyền, càng có thể dễ dàng bóp mạnh vào cái cổ ngắn to lớn của hắn.
Thân hình Đồ Nhất Phỉ chao đảo, mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
“Tôi…tôi…không có nhiều tiền như vậy.”
Nhìn thấy trêи mặt Dương Hiên hiện lên một tia bất mãn, Hắn run rẩy rút ra từ trong túi áo một thứ màu vàng kim, là một chiếc nhẫn ngọc bích viền màu vàng.
Màu sắc của các loại đá quý khác nhau, đều rõ ràng và tinh khiết, một số màu thậm chí chưa từng nhìn thấy trêи thế giới. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó có thể gọi là vật phẩm có một không hai trêи đời.
Chưa kể đến kỹ thuật chạm khắc tinh xảo, lớp ngọc bích dày này không có chỗ nào là không hài hòa, giống như ngọc quý tự nhiên, quả thực là rất tuyệt.
Dương Hiên liếc nhanh nhìn màu sắc ánh sáng cùng độ tinh khiết của nó. Chiếc nhẫn vàng ngọc này có lịch sử không dưới ba nghìn năm.
Dương Hiên chăm chú quan sát, ánh mắt sáng rực lên nhìn Đồ Nhất Phỉ đang căng thẳng
“Cái nhẫn này, anh lấy từ đâu ra?”
Có hi vọng, Đồ Nhất Phỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn vừa thấy cái nhẫn này liền bị mê hoặc bởi màu ngọc hiếm có, cùng sự khéo léo chạm khắc của khối ngọc vàng.
Chiếc nhẫn ngọc này đem bán đi, giá cả ước chừng không dưới trăm triệu. Bản thân hắn muốn giữ nó cho bản thân, bây giờ vì mạng sống, cũng chỉ có thể đem tặng cho Dương Hiên, người cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với chiếc nhẫn này.
Đồ Nhất Phỉ thô lỗ ngại ngùng cười nói: “Thật không dám giấu, tôi tuy rằng sống dựa vào việc thu phí bảo kê, nhưng cũng không phải là không có nghề tay trái.”
Nói đến đây, khuôn mặt sưng như đầu heo của Đồ Nhất Phỉ lại toát ra một ánh sáng kỳ bí.
“Chắc hẳn cậu đã từng nghe nói qua ngành trộm mộ ở Lĩnh Nam phát triển thịnh vượng. Tuy rằng vẫn bị quốc gia quản lý bó buộc, nhưng cấm lâu quá cũng không được. Dân trộm mộ bị bắt một đám, lại có một đám khác xuất hiện. Tôi đây, chính là đánh không chết, vẫn luôn tồn tại.”
Không hiểu vì sao Dương Hiên lại có thể thấy được sắc thái tự hào từ trêи mặt Đồ Nhất Phỉ. Trong lòng thấy có chút cổ quái, nhưng cũng không hỏi.
“Nói như vậy, cái nhẫn này là anh đào trộm mộ mới lấy được?”
Đám người Phương Đình nghe câu được câu mất, sao mới chút mà đã nói đến kẻ trộm mộ rồi?
Đồ Nhất Phỉ thẹn thùng: “Đúng vậy, cái này là gần đây tôi đào một ngôi cổ mộ, chiếc nhẫn này rất rất có giá trị đấy.”
Hàm ý của hắn là bản thân còn chưa giữ được bao lâu, lại sắp bị Dương Hiên cướp mất. Giọng điệu lưu luyến, thật sự khiến người nghe rơi lệ, thật thương tâm.
Dương Hiên nhíu mày, lại cảm thấy buồn nôn.
Không ngờ bản thân tùy ý xuất hiện một lần liền có thể bắt gặp một tên trộm mộ không nhỏ. Sớm biết vậy, trước kia khi tiến độ nhiệm vụ chậm chạp, anh đi tiếp xúc với thế giới ngầm một vòng, nói không chừng sớm đã có thể đẩy nhanh tiến độ.
“Chiếc nhẫn này tôi rất thích, anh và anh em của mình có thể lăn ra ngoài được rồi.”
Dương Hiên lấy chiếc nhẫn vàng ngọc quý hiếm từ trêи tay Đồ Nhất Phỉ còn đang lưu luyến, tiện thể chỉ tay ra ngoài cửa.
Đồ Nhất Phỉ trong lòng đau xót, cũng không dám ở lại lâu, hô hào người của hắn cùng nhau rời đi.
Dương Hiên gõ tay vào bàn trà thủy tinh, thờ ơ nói: “Tôi bảo là lăn ra ngoài.”
Sắc mặt Đồ Nhất Phỉ xanh mét, vốn chỉ nghĩ rằng Dương Hiên cầm một vật hiếm như vậy rồi, đáng ra nên bớt giận, không ngờ rằng cuối cùng vẫn còn điều nữa đang đợi hắn.
Đồ Nhất Phỉ hít sâu một hơi, sắc mặt kính cẩn.
“Được, chúng tôi lăn ra ngay đây, không để lỡ niềm vui của cậu tối nay nữa.”
Nói xong, Đồ Nhất Phỉ cùng với đàn em của hắn tự cuộn mình lăn nhanh ra khỏi phòng.
Nhóm người Phương Đình cảm thấy ớn lạnh, không hiểu tại sao Đồ Nhất Phỉ lại nói chuyện khách sáo cung kính như vậy. Nhưng giọng điệu nhã nhặn này lại toát ra sự dữ tợn khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Dương Hiên nhếch mày thấy không có gì đáng lo. Dù sao lát nữa anh sẽ giao bằng chứng tên Đồ Nhất Phỉ kia trộm mộ cho cảnh sát, thì hắn có muốn trả thù, cũng phải xem có cơ hội hay không đã.
Hơn nữa anh cũng chán ghét kẻ háo sắc cưỡng bức phụ nữ, khiến anh nhớ lại chuyện không hay ngày xưa.
Đồ Nhất Phỉ đưa nhóm người rời đi, đám người Phương Đình cũng không còn nhã hứng chúc mừng sinh nhật.
Rối rít tiến lên cảm ơn Dương Hiên, sau đó cùng vài ba người nữa cùng rời đi.
“Hôm nay cảm ơn thầy, thầy Dương.”
Vẻ mặt Phương Đình tỏ ra cảm kϊƈɦ, lúc sau liếc nhìn Trần Trừng lại có chút áy náy.
Trần Trừng mỉm cười lắc đầu, dù sao bản thân cũng không có gì đáng ngại. Hơn nữa làm việc dẫn lửa thiêu thân, bán đứng cô cũng không phải là Phương Đình.
Trần Trừng căm giận trừng mắt nhìn Trịnh Ngọc Kiệt ở phía sau Phương Đình sắc mặt cũng không vui vẻ gì.
Người này chính là đầu sỏ gây chuyện.
Người bạn thân của mình không so đo tính toán nữa, Phương Đình thở phào nhẹ nhõm. Vốn định kéo Trịnh Ngọc Kiệt cùng đến giải thích và xin lỗi, thế nhưng khuyên nhủ thế nào, Trịnh Ngọc Kiệt cũng không bằng lòng.
Cho nên, với tư cách là bạn gái của hắn. Căn nguyên gây ra chuyện này lại là cô, Phương Đình cũng chỉ có thể tự bước ra thay Trịnh Ngọc Kiệt xin lỗi.
“Nguyên nhân gây ra chuyện này là mình, Ngọc Kiệt làm như vậy, mình thật sự xin lỗi cậu. Mình cũng không biết làm như thế nào để đền bù cho các cậu. Bất kể về sau có gì mình có thể giúp được, các cậu cứ việc nói.”
Trần Trừng xua tay: “Mình nói mình cũng không để ý mà, trời cũng đã tối, mình và thầy Dương phải đi rồi.”
Dương Hiên cũng mặc kệ những việc không quan hệ gì tới mình, liếc mắt nhìn Trịnh Ngọc Kiệt vẫn đang trừng mắt oán hận nhìn anh, khẽ cười một tiếng, nhấc chân rời đi trước.
Trịnh Ngọc Kiệt tức giận trong lòng, lại chỉ có thể ôm nỗi hận mà im lặng.
Siết chặt nắm đấm.
Dương Hiên, anh cứ đắc ý đi. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho anh đẹp mặt!
————————
/414
|