Chương 110: Nói lời giữ lời
“Không thèm.”
Hai chữ đầy lạnh lùng được phát ra từ miệng của Lâm Toàn không chút do dự.
Ngược lại, Lâm Toàn thấy cực kỳ ghê tởm những gì người của Viên gia đã làm.
Thừa lúc Dương Hiên không có ở đây, ỷ vào võ nghệ cao cường của Viên gia mà cưỡng ép mình làm mồi nhử để dẫn dụ Dương Hiên đến, sau đó ra tay hãm hại anh.
Bây giờ lại còn muốn thân xác của cô.
Người Viên gia đúng là không biết xấu hổ, vô sỉ cực độ, Lâm Toàn khinh bỉ nhổ nước bọt xuống đất.
Mấy tên đàn em đứng canh ở phòng giam nghe được động tĩnh bên phía Viên Thành Quyết thì khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Gì cơ?
Cái gì? Cô ta. . . nói không thèm! Không muốn làm thiếu phu nhân của Viên gia? Cứ trực tiếp như thế từ chối lời cầu hôn của Viên đại công tử á?
Trêи đời này, các gia tộc lớn, xí nghiệp lớn phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn tạo quan hệ tốt với thế lực võ thuật hùng mạnh như Viên gia, thậm chí rất nhiều người hận không thể đẩy được con gái mình vào Viên gia để tạo thành cầu nối xây dựng thêm một chút quan hệ.
Thế mà bây giờ lại có một nữ tù bỏ qua cơ hội được bay lên như diều gặp gió trước mặt mà từ chối đại thiếu gia nhà họ?
Mấy tên đàn em trong lòng đố kỵ, không hẹn mà cùng nhìn về Lâm Toàn như cây cỏ khô bên trong phòng giam.
Người phụ nữ này không phải bị giam đến ngốc luôn rồi chứ?
Phản ứng của Viên Thành Quyết lại không giống như trước.
Trước kia chỉ cần nhắm được cô gái nào nếu mềm mỏng mà không được thì trực tiếp cứng tay.
Thế nhưng lần này, Viên Thành Quyết thực sự thích Lâm Toàn.
“Nếu còn dùng cách cũ thì không thú vị gì nữa.”
Trong lòng Viên Thành Quyết thầm nghĩ, sau đó nhếch miệng cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em đừng vội vàng từ chối như thế chứ, anh nghe nói em hình như có phạm tội gì đó bị người nhà anh giam lại, nhưng anh đảm bảo chỉ cần em thành hôn với anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em bình yên vô sự.”
Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này, Viên Thành Quyết sử dụng cả chục lần đều linh nghiệm.
Nhưng lần này Lâm Toàn lại lạnh lùng một câu “không thèm” khiến hắn đột nhiên không nghĩ ra được cách nào khác.
Viên Thành Quyết nhíu mày, thái dương co lại, ánh mắt cảm thấy đầy thú vị.
Những cô gái bình thường chỉ cần đơn giản dụ dỗ một chút là đồng ý ngay, có chút vô vị. Còn cô gái cứng đầu ngang bướng này thì từ từ chinh phục mới thú vị.
Vì thế, Viên Thành Quyết cũng không vội, không tiếp tục đe dọa dụ dỗ Lâm Toàn nữa. Sau khi đóng cửa, hắn đi tìm ông nội của mình – Viên Thuật.
“Ông nội, hôm nay ông có mệt không, cháu xoa bóp cho ông nhé?”
Viên Thành Quyết không trực tiếp biểu lộ mục đích của mình, mà xoa bóp vai Viên Thuật để lấy lòng trước.
“Hừm, tiểu tử này, mỗi lần có việc gì cần nhở vả lại dùng chiêu này, nói đi, lần này lại là chuyện gì? Không phải sau khi gặp cô gái kia động lòng rồi chứ?” Viên Thuật nhấp một ngụm trà, ông ta hiểu rõ đứa cháu này như lòng bàn tay, sao có thể không đoán được ý định của đối phương chứ?
Tuy rằng định dùng Lâm Toàn để dẫn dụ Dương Hiên nhưng bây giờ thông tin đã lan ra bên ngoài rồi mà Lâm Toàn khi ở Viên gia trải qua những chuyện gì người bên ngoài cũng không hề hay biết, vậy nên cho cháu trai mình chơi bời một chút cũng không hẳn là không được.
Hơn nữa, cho dù giết Lâm Toàn trước đi, Viên gia cũng không có gì phải lo lắng cả.
“Vẫn là ông nội sáng suốt!” nhìn thấy tâm trạng Viên Thuật tương đối tốt, Viên Thành Quyết trực tiếp nói luôn: “Thế cháu không giấu giếm gì nữa, ông nội, con muốn cưới cô gái đấy làm vợ.”
“Cái…cái gì? Cô gái nào?” Viên Thuật suýt nữa thì phun luôn ngụm trà trong miệng.
Mình không nghe nhầm chứ? Đứa cháu bảo bối của mình lại muốn cưới Lâm Toàn làm vợ?
Chuyện này sao có thể được?
Địa vị của Viên gia là thế nào chứ? Là xưng vương xưng bá ở giới võ thuật.
Tuy rằng công ty nhà Lâm Toàn cũng coi như có chút thực lực nhưng nếu so với Viên gia thì còn thua xa.
Quan trọng nhất là Lâm Toàn đã từng kết hôn, thà rằng đến lúc đó giết Lâm Toàn đi.
Chứ kết hôn lần nữa thì chẳng phải là tái hôn hay sao.
Chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải là thể diện của gia tộc mất hết à?
“Chính là cô gái bị giam dưới tầng hầm đấy ạ? Người đẹp bậc nhất thành phố Trung Giang đấy ạ!” Mặt mày Viên Thành Quyết hớn hở, như hận không thể làm lễ kết hôn luôn với Lâm Toàn trong đêm nay.
“Không được, thân phận cô gái kia đặc biệt, hơn nữa đã từng kết hôn, căn bản không xứng với cháu!” Giọng điệu của Viên Thuật nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên Viên Thuật kiên quyết như vậy với Viên Thành Quyết.
“Đúng vậy, Viên đại công tử, cô gái kia bẩn thỉu như thế, anh nếu muốn cưới cô ta thật, chẳng hóa ra tự làm ô uế bản thân mình à?” Lâm Đông ở một bên nghe thấy Viên Thành Quyết muốn cưới Lâm Toàn, trong lòng cũng không vui vẻ gì.
Mẹ nó, ông đây tiêu hết tiền trong nhà, chính là muốn bọn mày giúp tao cho bọn Dương Hiên và Lâm Toàn biết tay, kết quả giờ lại nói với tao là muốn cưới Lâm Toàn làm vợ?
Thế chẳng phải sau này Lâm Toàn thành người nhà họ Viên rồi à? Loay hoay một hồi, người đã không giết được, mà thân phận của đối phương giờ ngược lại đè ép mình?
“Người họ Viên chúng ta nói chuyện lại có phần cho cậu xen miệng vào à?” Vừa rồi bị Lâm Toàn từ chối hai lần, Viên Thành Quyết vốn tâm trạng buồn bực lại gặp đúng Lâm Đông tìm đến ăn chửi nên trực tiếp đổ lửa giận lên người Lâm Đông.
Lâm Đông cắn răng nghe mắng mà không làm được gì, chỉ đành nén cục tức xuống.
Viên Thuật thấy Viên Thành Quyết quá kiên quyết, không có ý bỏ cuộc thì thở dài, nói: “Cháu đã muốn cưới cô gái kia làm vợ như thế thì cháu nói xem, cô ấy có điểm gì tốt? Chỉ trong thời gian ngắn thế đã bị cô ấy làm cho mê mẩn như vậy? Hơn nữa cháu có nghĩ tới việc sau này hai người kết hôn rồi mặt mũi gia tộc biết để vào đâu không?”
Đối mặt với sự chất vấn của Viên Thuật, Viên Thành Quyết không hề hoảng hốt: “Ông nội, trước đây con luôn là háo sắc đa tình, đối với tình cảm không hề bận tâm, nhưng cô gái này làm trái tim con đập nhanh, khiến con vô cùng khát vọng, về phần thể diện gia tộc, con cảm thấy đến lúc đó sẽ không có ai dám nói xấu Viên gia chúng ta một câu, nếu có, vậy trực tiếp dạy dỗ bọn chúng một trận cho bọn chúng nhớ đời, Viên gia chúng ta hùng mạnh như vậy, còn phải đi lo người khác nghĩ gì về mình sao?”
Viên Thành Quyết nói năng cực kỳ cao ngạo, không coi ai ra gì.
Bỗng chốc, Viên Thuật cười ha ha đứng lên: “Được lắm, được lắm, đúng tác phong của người Viên gia, Thành Quyết cháu nói rất đúng, trêи thế gian này, Viên gia chúng ta không sợ trời không sợ đất, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có gì phải lo lắng hết.”
“Cháu muốn lấy cô gái kia làm vợ, ông nội ủng hộ cháu! Tuy nhiên bây giờ cô gái kia còn có việc cần dùng đến! Chuyện kết hôn cứ từ từ đã.”
Lời nói của Viên Thuật khiến Viên Thành Quyết đầy hưng phấn: “Ông nội, cháu biết còn cần dùng cô ấy để dẫn dụ chồng cô ấy nữa, cháu còn nghe nói, chồng cô ấy cũng có chút thực lực.”
“Đến lúc đó, cho cháu ra tay đi! Để cô ấy thấy rằng cháu còn mạnh hơn chồng cô ấy, nhìn thấy sự mạnh mẽ của cháu rồi cô ấy nhất định sẽ quay đầu lại mà yêu cháu!”
Cô gái nào không thích chàng trai mạnh mẽ bá đạo?
Viên Thành Quyết cười gian xảo một tiếng, hai mắt phát ra sự âm hiểm sâu xa, toàn thân cứng rắn, khí thế tỏa ra bốn hướng.
Sức mạnh của một võ tướng, không hề giấu giếm mà phát ra.
“Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà? Tuy nhiên cũng coi như để lại cho Dương Hiên chút thể diện, cho hắn chết ở trong tay hậu bối xuất sắc nhất của Viên gia, coi như không thiệt!”
Viên Thuật vẻ mặt đầy ý cười. Nhưng Lâm Đông bên cạnh lại một vẻ mặt khổ não.
“Viên đại sư, trước đây không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Sao bây giờ lại…?”
Tuy nói rằng Dương Hiên ép Lâm Thiết Sơn nhảy lầu nhưng chị họ Lâm Toàn cũng rất đáng hận!
“Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng bây giờ tôi phải đáp ứng mong muốn của cháu nội tôi đã!” Viên Thuật trừng mắt nhìn Lâm Đông, dọa Lâm Đông không dám làm gì nữa.
“Tôi sẽ giết Dương hiên nhưng Lâm Toàn này thì phải giữ lại. Còn về thù lao đã hứa, nể mặt Lâm Toàn là chị họ của cậu, Viên gia bọn ta không cần nữa!”
“Không cần nữa? Có nghĩa là Dương Hiên sẽ chết và Lâm Thị vẫn là của tôi?” Lâm Đông ngơ ngác, không giấu nổi sự vui mừng trêи khuôn mặt.
Nếu như sản nghiệp gia tộc lại trả về cho mình thì cái điều kiện kia thực ra cũng không phải không được.
“Ừm, Viên gia chúng ta nói lời giữ lời!” Trong lòng Viên Thuật cười chế nhạo, Lâm Thị bây giờ cũng như một sản nghiệp vỏ không nứt rách. Đến khi Viên Thành Quyết lấy Lâm Toàn rồi thì Đồ Lâm của Lâm Toàn không phải cũng sẽ là của Viên gia sao?”
Có Đồ Lâm rồi còn cần rác rưởi làm gì?
————————
/414
|