Chương 114: Kinh hoảng
Uông đại sư khinh miệt liếc nhìn Dương Hiên mà không thèm động tay.
“Cậu có hiểu la bàn không? Nếu không hiểu thì cút sang bên kia mà hóng mát đi.”
Dương Hiên trực tiếp lắc đầu. Anh mượn la bàn không phải để nghiên cứu hướng vào, mà dùng từ trường của la bàn để làm náo loạn trận địa.
Tuy nhiên, việc Dương Hiên lắc đầu giống như để họ xác nhận rằng Dương Hiên đang càn quấy, khiến nhiều người tức giận.
“Nếu không có phận sự gì thì đừng giả bộ nữa, cút sang bên kia cho tôi, nhìn thấy cậu ông đây phiền lòng”
Sấu Hầu Tử không nhịn được, tiến lên trước muốn đưa tay ra giáo huấn Dương Hiên, khua tay bạt tai kϊƈɦ động Dương Hiên.
Nhưng lại bị Dương Hiên nắm chắc lấy cổ tay, không mảy may động tay được gì.
Vừa lúc này, Đường Kế Đức lên tiếng ngăn lại, thấy Dương Hiên không bị thương, giọng điệu cũng phần nào buông lỏng, nhưng ngữ khí cũng cọc cằn hơn.
“Sấu Hầu Tử, Dương Hiên dù sao cũng là người tôi đưa theo, anh dám làm hại cậu ấy à, muốn trở mặt với tôi sao?”
Sấu Hầu Tử muốn rút tay về, nhưng lại ngang ngược bất động, ngạc nhiên liếc nhìn Dương Hiên, đối với lời chất vấn cọc cằn của Đường Kế Đức, cũng cau mày nhăn mặt.
“Nếu cậu ta thực sự có năng lực, tôi không có gì để nói, nhưng ông xem bây giờ là tình huống gì, cậu ta không phân biệt rõ tình hình, nên mới gây ra chuyện, tôi giáo huấn dạy dỗ, chẳng lẽ sai sao?”
Mấu chốt của mọi thứ là nhóm người này đánh giá thấp thực lực của Dương Hiên, Đường Kế Đức cũng bất lực, nhưng ông ta mạnh giọng nói: “Đừng xem Dương Hiên còn trẻ tuổi, không có uy tín, nhưng trong mắt tôi, năng lực giám định kho báu của cậu ấy không ai có thể sánh bằng.”
“Hừ, không rõ thực hư, ai biết những gì ông nói là đúng hay sai, hơn nữa cho dù năng lực giám định kho báu của cậu ta là vô địch, nhưng trước mắt, cơ quan ngay trước mắt, phiền ông canh chừng người mà ông mang đến, đừng để cậu ta kiếm chuyện, gây thêm rắc rối cho chúng tôi.”
Sấu Hầu Tử không chịu phục.
Giám định và cơ quan là hai việc khác nhau, không thể nói nhập làm một.
Ngay cả khi Dương Hiên có khả năng giám định tốt thế nào, mà còn tinh thông việc cơ quan ám khí thì quả thực là chuyện nực cười của thiên hạ.
Hai người gây gổ qua lại, Dương Hiên thừa dịp Sấu Hầu Tử không chú ý, buông cánh tay đang kiềm chế anh ra.
Nhân lúc Uông đại sư người đang xoay tròn, nghịch ngợm chiếc la bàn trong vô vọng, anh đã nhanh tay đoạt lấy chiếc la bàn trong tay ông ta.
“Cậu!”
Uông đại sư rất tức giận, sau đó thấy Dương Hiên thực sự đã lấy la bàn của mình và ném mạnh về phía góc hang động.
Người này không chỉ cản trở công việc, mà còn ném đi bát cơm của ông ta, việc này dùng hai từ phẫn nộ đâu thể diễn tả hết được.
“Cậu đang làm cái quái gì đấy?”
Những người khác nghe thấy động tĩnh rồi quay lại, tình cờ thấy cảnh Dương Hiên cầm la bàn và ném nó đi.
Lúc này, Bàng lão tứ vẫn còn tức giận, lại càng thêm phẫn nộ, khuôn mặt đen sầm lại, tối dần đi.
“Đường lão đại, không phải là chúng tôi không nể mặt ông, là do người ông mang đến không biết sống chết, đã làm một điều ngu xuẩn như vậy, bây giờ tôi có vô tình ra tay dạy dỗ thì cũng không trách tôi được.”
Đường Kế Đức cũng nhìn thấy những gì Dương Hiên đã làm. Ban đầu, ông ấy nghĩ rằng Dương Hiên đã mượn để nghiên cứu, nhưng bây giờ Dương Hiên lại giận dữ ném ra ngoài, ông ấy muốn giải thích cũng không được.
Tất cả mọi người đang trách Dương Hiên vì không nắm rõ tình hình, vô cớ sinh sự Bàng lão tứ thậm chí còn choáng váng, muốn tiến lên phía trước động tay động chân với Dương Hiên.
Nhưng Dương Hiên chỉ liếc nhìn khinh bỉ mọi người, bước thẳng vào góc hang nơi dây leo rơi xuống.
Đúng vậy, đi vào thôi.
“Cậu ta, cứ thế mà đi vào sao?”
Lộ đại sư vừa nãy chỉ đứng bên cạnh không nói gì, nhìn mọi chuyện ồn ào sôi nổi, bây giờ ông ta chỉ vào góc Dương Hiên đã khuất bóng, không dám tin mà hét lên.
Những người khác cũng không phải bị mù. Sau khi thấy Dương Hiên cứ thế bước vào, không thể tin rằng chính mình cũng đã chạy lên.
Quả nhiên, tất cả các kháng cự trước đó đều biến mất.
Một vài người nhìn thấy Dương Hiên đi vào góc hang, vội vã đuổi theo, nghĩ thầm rằng, Dương Hiên cũng là một bậc thầy trộm mộ sao? Hay là do may mắn?
Uông đại sư cũng vội vã tiến lên nhặt la bàn của mình, thấy la bàn không bị hư hại gì, nhẹ nhõm thở ra, chạy chậm đi theo mấy người phía sau.
Không biết có phải vì cơ quan lúc đầu không, mà sau đó không còn thấy cơ quan ám khí nào nữa. Dương Hiên phát hiện ra việc kiến tạo các ngôi mộ phía sau rất thưa thớt bình thường.
Lục đại sư và Uông đại sư cũng dần lấy lại sự tự tin sau khi phá vỡ bí mật của các cơ quan cơ bản.
Đường Kế Đức liếc nhìn Dương Hiên, người dường như không chấp vặt chuyện lúc nãy, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Dương, thầy cũng đã nghiên cứu về cơ quan lăng mộ à?”
Nhưng ngôi mộ quá lớn, dưới không gian hẹp, dù âm thanh có nhỏ đến đâu, vẫn nghe vang vọng.
Nghe Đường Kế Đức hỏi câu hỏi này, liên quan đến thái độ của mọi người đối với Dương Hiên. Những người khác không thể không dỏng tai chú ý đến câu trả lời tiếp theo của Dương Hiên.
Dương Hiên đã giải phóng ý thức tâm linh của mình, khám phá các cấu trúc gần đó, không để tâm nói “Không, nhưng khi tôi đang nghiên cứu cuốn sách lịch sử kỳ lạ trước đây, tôi đã thấy một cái gì đó tương tự và muốn thử.”
Sự tôn kính của những người khác vừa trỗi dậy, trong nháy mắt lại tan biến.
Hóa ra động thái không tự nguyện của Dương Hiên chính là may mắn, không phải là trình độ thâm sâu.
Sấu Hầu Tử hơi khinh thường, nhưng không lên tiếng chống lại Dương Hiên nữa.
“Đợi đã!”
Dương Hiên đột nhiên thốt ra, dọa mọi người một phen.
Mọi người không thể không thận trọng, quan sát xung quanh để tìm hiểu những gì Dương Hiên phát hiện.
Nhưng một cơn gió thổi qua, dường như không có gì bất thường.
“Lại làm sao vậy? Ranh con.”
Mặc dù từ ngữ tên Sấu Hầu Tử nói ra không sỉ nhục Dương Hiên, nhưng giọng điệu lại không tốt như thế, thầm nghĩ rằng, không trực tiếp mắng chửi Dương Hiên, đã xem như đền đáp việc Dương Hiên vô tình phá được cơ quan rồi.
Dưới ánh đèn vàng của đèn pin, Dương Hiên nhìn con đường rộng rãi và khô ráo trước mặt, mặt đầy trầm tư.
Mặc dù anh không thể cảm nhận được sự bất thường gần đó, nhưng mặt đất khô và phẳng lại khiến Dương Hiên cảm thấy kỳ lạ.
Linh cảm nhất định có điều gì đó không ổn.
“Con đường này cảm giác có gì đó không đúng lắm.”
Lúc này, Lộ đại sư – người đã khẳng định rằng con đường này an toàn, cũng không dám gật bừa.
“Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi trong việc dẫn đường cướp mộ, phía trêи hẹp, dưới tròn và đường trơn. Không có gì bất thường cả.”
Lộ đại sư giương mắt kính và dẫn đầu bước về phía trước.
Những người khác chờ đợi một lúc, và đúng như dự đoán, không có gì bất thường xảy ra, không khỏi cười nhạo Dương Hiên.
“Có phải chó táp ngáp phải ruồi, ăn may mới phá giải được cơ quan ám khí, liền cảm thấy mình trêи thông thiên văn, dưới tường địa lí, cái gì cũng biết?
Lộ đại sư khinh bỉ quay lại, những người khác cũng lắc đầu đi theo về phía trước.
Đường Kế Đức để ý, nhìn thấy Dương Hiên bất động, cũng dừng lại tại chỗ.
Đột nhiên, lại một cơn gió khác, sức gió mạnh hơn nhiều, có một chút nhiệt hơi nóng.
“Aaaa…”
Một vài người phía trước hét lên, Đường Kế Đức liếc nhìn theo, đôi mắt ông ta kinh sợ run rẩy.
————————
/414
|