Chương 117: Quan tài gỗ
Dương Hiên thân là người trung gian chuyển lưu hai dòng khí âm dương, cũng không dễ chịu gì, lúc này trong tâm thức cỗ lực hấp dẫn kia dường như đã bão hòa viên mãn, thoáng chốc không một dấu vết, tan biến mất.
Cùng lúc đó, trêи cánh cửa đá đột nhiên xuất hiện cá chép gấm hai đuôi màu trắng đen, ánh sáng vàng vừa xẹt qua, trực tiếp nhập thẳng vào Dương Hiên.
“Nhĩ, Thượng Khả”
Ánh sáng vàng lóe qua, giọng nói của một người đàn ông xa lạ, vang vọng trong đầu Dương Hiên, tâm thức Dương Hiên chấn động kịch liệt, giống như tiếng động của một hồi chuông, âm thanh râm ran, quanh quẩn trầm bổng .
Âm thanh đó biến mất một cách không dễ dàng, Dương Hiên mới hồi phục lại thần trí cùng tri giác.
Dương Hiên định thần lại, khuôn mặt Đường Kế Đức cũng mang nét mệt mỏi rã rời, dường như già nua đi rất nhiều.
Vốn dĩ muốn thăm hỏi Dương Hiên về tình hình, Đường Kế Đức kinh ngạc phát hiện, chiếc cửa đá mà bọn họ nghĩ mọi cách đều cạy không ra, bây giờ lại tự mở toang.
“Cửa mở rồi! Cửa mở rồi!”
Những người khác cũng chăm chú nhìn hành động của Dương Hiên và Đường Kế Đức trước cửa, bởi vậy, cửa đá vừa mở ra, mấy người Sấu Hầu Tử lập tức thích thú xông vào.
Dương Hiên còn đang nán lại chờ cảm ơn Đường Kế Đức một câu, nhưng sự chú ý hiện giờ của Đường Kế Đức toàn bộ đều bị cánh cửa đá đang mở rộng thu hút.
“Chúng ta cũng vào xem thôi.”
Đường Kế Đức không đợi Dương Hiên trả lời, nhanh chóng rảo bước qua cửa, chỉ sợ bảo bối kếch sù nào đó bị mấy bọn Sấu Hầu Tử nhanh chân đến trước cướp mất .
Dương Hiên lại không vội vàng tiến vào, trải qua cảm giác lúc nãy, tự nhiên anh cảm thấy ở đây không bình thường.
Sau khi luồng khí nhập vào tâm thức, linh thức của anh lại không phát hiện ra điều dị thường, nguồn gốc của giọng nói không biết thăm dò từ đâu.
Dương Hiên ngờ vực, châu báu bên trong đối với anh căn bản không hề có chút hấp dẫn nào.
Dương Hiên thận trọng thăm dò linh thức, một lần nữa kiểm tra cửa đá, nhưng ngoài cảm nhận được chất đá giản dị tầm thường, không hề có một chút hơi thở linh khí trận pháp nào, Dương Hiên không từ bỏ mà đem phạm vi linh thức mở rộng, tất cả đều không có điểm nào bất thường, dường như những điều vừa xảy ra là một giấc mộng.
Dương Hiên kiểm tra không thu được gì, bên trong lúc này truyền tới một giọng nói vui mừng phấn khởi.
“Phát tài rồi, phát tài rồi, những thứ này đều là bảo vật có niên đại không dưới nghìn năm.”
Tay Hầu Sầu Tử nắm vài chuỗi vòng ngọc trang sức hoa tay múa chân, khuôn mặt tràn ngập sắc hồng hưng phấn.
Đường Kế Đức say mê chạm vào chiếc quan tài gỗ màu đen, các loại vũ khí đầy màu sắc được bố trí dày đặc đẹp mắt trêи bàn đá, trong ánh mắt lặng lẽ hiện lên vẻ tham lam vô đáy.
Mỗi người đều tự mình ôm vài món châu báu không tầm thường trong ngực, khó mà che giấu được sự kϊƈɦ động.
Đợi đến lúc ôm đủ đống châu báu thời viễn cổ trước mắt, cảm xúc vui sướиɠ phát tài mới chậm chậm qua đi.
“Ờ, thầy Dương, sao thầy còn đứng ngoài cửa?”
Đường Kế Đức đi một vòng quanh cổ mộ mà Dương Hiên vẫn còn ngẩn người đứng chôn chân tại cửa đá.
Không lẽ, sức mạnh kỳ lạ của cửa đá đó còn chưa tan biến.
Đường Kế Đức vẫn luôn tưởng rằng trêи cửa đá có thể tồn tại nhϊế͙p͙ hồn đại pháp gì đó, mặc dù lúc mấy người bọn họ cạy cửa đá, không hề xảy ra điều gì dị thường, nhưng từ xưa đã có lời đồn, có người do thể chất khác biệt, dễ dàng trêu chọc tới loài khác, có lẽ Dương Hiên là một trong số đó, bởi vậy Đường Kế Đức không hề hoài nghi anh.
Dương Hiên thăm dò hồi lâu không được gì, tránh việc dấy lên sự hoài nghi trong lòng Đường Kế Đức, ý nghĩ muốn thăm dò chỉ có thể tạm thời gác lại.
Đường Kế Đức thấy Dương Hiên lại gần, hắng giọng, ra hiệu mấy người Hầu Sầu Tử vẫn còn đang mò mẫm khắp nơi.
“Mọi người dừng lại một lúc đã ”
Còn thực sự tưởng mình là lão đại của bọn họ, tên Sầu Hầu Tử bất mãn phỉ báng trong bụng một câu, trêи tay vẫn là thuận theo dừng lại.
“Đường lão đại, ông có chuyện gì thì trực tiếp nói ra đi, tâm tư mọi người hiện giờ đều đặt trêи bảo bối, trì hoãn thêm một giây đều cảm thấy ngứa ngáy đến phát hoảng trong lòng.” Bàng lão tứ lên tiếng hỏi.
Những người khác vội vàng gật đầu tán thành.
Bọn họ tiến vào đã được một lúc, kéo dài thêm một giây chính là thêm một phần nguy hiểm, dù gì cũng là đang ở dưới lòng đất mịt mù tăm tối, ai biết được lượng không khí trong đây có thể duy trì được thêm bao lâu.
Uông đại sư lườm bọn họ, đốt lên ngọn đèn dầu, không biết có phải là cảm giác sai hay không, luôn cảm thấy không khí dưới chóp mũi loãng đi mấy phần.
Đường Kế Đức tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, chẳng qua còn chưa mở ra huyệt mộ, nhiều châu báu như vậy, mấy người bọn họ căn bản không thể mang toàn bộ ra ngoài.
“Tôi đang nghĩ chúng ta tiến vào cũng được được một khoảng thời gian, để tránh việc kéo dài thời gian quá lâu, dẫn đến việc ngoài ý muốn, tôi nói ngắn gọn thôi, trước mắt trong mộ thất đã có nhiều châu báu như vậy, theo đôi mắt quan sát nhiều năm của tôi, mỗi một dạng đồ cổ ở đây đều là trân bảo không dưới nghìn năm, chưa nói tới những vật tùy thân mang theo trong chiếc quan tài còn chưa mở nắp kia.
Đám người Sấu Hầu Tử vuốt ve cổ vật yêu thích trong tay, cũng thấy được đạo lý này.
Đường Kế Đức tiếp tục: “Thời gian trước mắt không còn nhiều, mấy người chúng ta căn bản không thể mang đi toàn bộ, không bằng bàn bạc trước, để Dương Hiên giúp ta giám định vật phẩm đáng giá nhất trong số đó, sau đó chúng ta đem theo tất cả những vật phẩm quý giá có thể mang theo, những thứ còn lại không thể mang đi, sau này lại một lần nữa phân chia đến lấy, cho dù nơi này bị người khác phát hiện, đồ tốt cũng đều đã bị chúng ta lấy trước rồi, cũng không chịu thiệt.”
Lời Đường Kế Đức nói không sai, mấy người Sầu Hầu Tử trong lòng dù không cam tâm, nhưng bọn họ nhìn chung chỉ có vài người, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Vậy chúng ta mở quan tài trước đi.”
Bàng lão tứ nuối tiếc đặt đồ cổ trong tay xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chiếc quan tài màu đen có niên đại hàng ngàn năm nhưng vẫn không hề phai màu.
Từ kinh nghiệm đào trộm mộ mà nói, ngoài mộ thất đều là dụng cụ sinh hoạt phổ thông của người chết, thông thường những thứ quý giá đều là vật tùy thân mang theo.
Hiện tại trong mộ thất, những trang sức châu báu đồ cổ kỳ lạ và trân quý như vậy đều có rồi, vậy trong quan tài sẽ là dạng bảo bối như thế nào đây?
Đám người Sầu Hầu Tử biết được huyền diệu trong đó, không kìm được mà ɭϊếʍ khóe miệng, ánh mắt thèm thuồng tham lam.
Việc không nên để chậm trễ thêm, nói xong liền hành động, mấy người lão đại như Đường Kế Đức có kinh nghiệm, phân phó mọi người đứng ở ví trí gần nhau, sau khi tự mình đứng tại ví trí bên quan tài, Đường Kế Đức phát ra khẩu lệnh.
“Mở nắp!”
Dưới sự hợp lực của mấy người Đường Kế Đức, quan tài gỗ chậm rãi được nâng lên, Dương Hiên với lí do thân hình gầy ốm, bị vứt bỏ sang một bên.
Do đó ánh mắt Dương Hiên rõ ràng nhìn thấy thời khắc quan tài được nhấc lên, bên trong tỏa ra một linh khí bức người trêи trang phục đẹp đẽ chói mắt mê người.
Linh thức Dương Hiên gấp rút thu lại, nhanh chóng quét vào bên trong cỗ quan tài, vài quyển sách cổ ánh vàng kim được bảo quản hoàn hảo như cũ, một số chiếc linh ngọc sáng trong, ánh sáng màu trắng mập mờ của ngọc bài ngọc trúc, còn có một vài loại linh ngọc dường như có trong truyền thuyết không thể phân biệt được.
Dương Hiên liếc nhìn một cách tổng thể, lại phát hiện ra một điều vô cùng kỳ lạ.
Theo lý mà nói, nếu thực sự là một linh mộ đại năng, quan tài của ông ta không nói đến có trận pháp bảo hộ, ngăn chặn những kẻ quấy rối linh giá của bản thân, cũng sẽ phải thiết lập một vài cơ quan ám khí độn giáp, phòng ngừa bọn họ giày xéo lăng tẩm, ảnh hưởng tới việc an giấc ngàn thu của mình.
Nhưng ngoại trừ việc gặp rắc rối với cửa đá cùng lúc vào động, những thứ khác đều chỉ có thể được tính là ám khí cạm bẫy vặt vãnh, trong mộ đến một chút phòng hộ cũng không có.
Mấy người Đường Kế Đức nhẹ nhàng không phí sức đã mở được nắp quan tài, một tu giả sao có thể đem lăng tẩm của bản thân thiết lập đơn giản đến vậy, thật là không hợp lẽ thường.
Kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Dương Hiên quét mắt qua thi thể được đặt trong quan tài, ánh mắt sáng rực lên.
————————
/414
|