Chương 120: Giao đấu
Lúc vào mộ khó khăn, nhưng khi ra khỏi ngôi mộ thì đơn giản hơn nhiều.
Đoàn người của Dương Hiên, ngoài việc xử lý mấy cơ quan chưa gặp phải lúc trước, hầu như không phí chút sức lực nào đã đi qua được đoạn đường gian nan nhất.
“Cuối cùng cũng ra ngoài rồi”.
Cách cửa động chỉ còn một bước, Sấu Hầu Tử ngồi trêи một hòn đá, hít một hơi thật sâu.
Mấy người khác cũng không thiếu cái cảm giác trải nghiệm nhẹ nhõm vui vẻ sau khi gặp hoạn nạn lại thấy ánh mặt trời này.
Linh thức của Dương Hiên dần tan biến, cảnh tượng bên ngoài bỗng chốc hiện rõ, anh khẽ cười, khi ra ngoài, mấy người sẽ không cười được nữa.
“Đã trễ hơn nửa ngày rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, mọi người mau đi thôi”.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Kế Đức cứ cảm thấy phía bên ngoài hang động lúc chập tối quá yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng chim kêu mệt mỏi về tổ lúc chập tối cũng không có.
Đường Kế Đức cau mày, chăm chú nhìn động tĩnh bên ngoài dây leo, nhưng chỉ có làn gió thổi cỏ lay động, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Chẳng lẽ thật sự là ảo giác? Lẽ nào sau khi có được bảo vật quan trọng đã cẩn thận quá mức rồi?
Đường Kế Đức lắc đầu, tiên phong đi ra ngoài động.
Mấy người khác cũng đi sát phía sau.
Dương Hiên đi cuối cùng, tiện tay ném một hòn đá về phía trận pháp, sau khi cảm giác được trận pháp lại lần nữa che phủ hang động, bây giờ mấy người Đường Kế Đức có muốn quay lại hầm mộ cũng không được nữa.
Đôi mắt Dương Hiên chợt rực sáng, anh khẽ cụp mi xuống che giấu kỹ biểu cảm của mình, khóe miệng mỉm cười.
Bây giờ muốn đi, tiếc là đã không kịp nữa rồi.
“Người ở trước động tất cả giơ tay lên!”
Đường Kế Đức mới miễn cưỡng cảm nhận được một chút hoàng hôn còn sót lại ngoài cửa hang động, đã bị mười mấy người mặc đồng phục cảnh sát nấp trong bụi cỏ đột nhiên lao tới, bao vây xung quanh.
Đường Kế Đức liếc nhìn mười mấy khẩu súng trường màu đen trước mặt, ánh mắt dần trở nên u ám.
“Là ai?”
Đường Kế Đức không để tâm đến những cây súng dài hơn vài mét có thể bóp cò bất cứ lúc nào, ông ta quay người lại nhìn đám người sau lưng với ánh mắt căm giận.
“Là ai tiết lộ tin tức cho cảnh sát, cút ra đây cho tôi!”
Đường Kế Đức đảo mắt nhìn qua một lượt đám người đang co rúm lại vì sợ hãi.
Sấu Hầu Tử ngoài vẻ hoang mang, giận dữ nhìn xung quanh, hiển nhiên hắn cũng muốn tìm ra kẻ phản bội đã bày ra kế bắt rùa trong hũ này.
Hơn nữa Sấu Hầu Tử trộm mộ nhiều năm, hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào rọ, cho dù trước đó đã bại lộ, bị cảnh sát bắt làm người nằm vùng bí mật cũng không rửa sạch được tội danh bao năm nay, bản thân bây giờ vẫn phải vào tù.
Nếu như hắn chỉ vì bản thân suýt chút nữa phải vào tù mà phản bội đồng nghiệp, thì người nhà hắn cũng không tránh khỏi bị trả thù bởi người nhà của người mà hắn bán đứng.
Đường Kế Đức nghĩ, dù Sấu Hầu Tử hơi ba phải, cũng không ngốc đến mức phá hoại luật lệ trong giới trộm mộ Lĩnh Nam.
Nói đến luật lệ giới trộm mộ, dĩ nhiên sẽ nói tới người trộm mộ ở Lĩnh Nam tại sao lại hung hăng ngang ngược như thế.
Cũng chính vì nếu một người bị cảnh sát bắt được, hắn có bị đánh chết cũng tuyệt đối không mở miệng, sẽ không làm người khác bị liên lụy, nếu không thì chín đời họ hàng, mười tám đời tổ tông của hắn sẽ bị những gia tộc trộm mộ khác trả thù.
Tuy cũng có vài kẻ tiểu nhân có lúc không giữ được miệng mà tiết lộ ra vài điều, nhưng nhân vật bị liên lụy cũng không tính là nhân vật quan trọng, không ảnh hưởng lớn đối với giới trộm mộ, giới trộm mộ vừa hay nhân cơ hội đó giết gà dọa khỉ, sau này lại càng không có ai dám tiết lộ bất cứ điều gì ngoài chuyện của bản thân trước sự thẩm vấn của cảnh sát nữa.
Vì vậy, giới trộm mộ Lĩnh Nam mới mọc lên như cỏ dại.
Đây là luật lệ mà mỗi người trộm mộ trước khi nhập bọn đều phải hiểu rõ, Sấu Hầu Tử sinh ra trong giới trộm mộ chắc hẳn biết rất rõ, nếu hắn phản bội đồng nghiệp thì hắn sẽ gặp phải điều gì!
Bàng lão tứ cũng vậy, mà Lộ đại sư, Uông đại sư càng nắm trong tay không ít tiền của trong giới trộm mộ, bọn họ chính là một cửa rất quan trọng của giới trộm mộ, dĩ nhiên cũng chẳng tội gì tự phá đi chén cơm của mình, lại còn khiến mình rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.
Đường Kế Đức nhìn chằm chằm những người khác bằng ánh mắt tàn ác, Dương Hiên biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng tràn đầy sát ý.
“Là cậu!”
Đã bị bại lộ, dù sao cũng đến lúc thu lưới, Dương Hiên không định giả vờ nữa.
Dương Hiên dẹp bỏ vẻ mặt ngụy trang, bình tĩnh ngẩng đầu, không sợ hãi nhìn về Đường Kế Đức.
“Là tôi”.
Đường Kế Đức siết chặt nắm đấm, xương kêu răng rắc.
“Cậu thật đáng chết!”
Lúc này, những người khác nhìn Đường Kế Đức và Dương Hiên với vẻ mặt căm hận.
Sấu Hầu Tử lập tức thét lên.
“Ông chủ Đường, đây là người đáng tin cậy mà ông đặc biệt tìm đến sao? Còn nói cái gì mà đại tông sư giám định bảo vật, bây giờ còn kéo cả lũ chết chung, dự tính thế nào, vẫn liên lụy đến ông đây… A… Ông đây còn chưa được hưởng thụ cuộc đời giàu sang, không muốn ngồi tù!
Mấy người Bàng lão tứ không lên tiếng, nhưng rõ ràng trong mắt cũng hiện lên sự căm hận và phẫn nộ.
Đường Kế Đức không để ý đến mấy người Sấu Hầu Tử rêи rỉ như sắp chết, mà nhìn về phía Dương Hiên bằng ánh mắt lạnh băng căm hận.
“Cậu là do cảnh sát phái tới nằm vùng? Hay là không chịu nổi sự tra hỏi thẩm vấn mà lúc đó quyết định khai báo?”
Đường Kế Đức nhớ lại học thức của Dương Hiên căn bản không hề giống cảnh sát, mà lúc đầu đi mời Dương Hiên, biểu hiện của Dương Hiên cũng không giống giả vờ, ông ta không hiểu nổi sao Dương Hiên lại là người tiết lộ tin tức.
Nói cách khác, Đường Kế Đức cũng không muốn thừa nhận người có kinh nghiệm dày dặn như ông ta, lại nhìn lầm người.
Dương Hiên bình thản hỏi một câu, “Hai lý do này có gì khác nhau sao?”
Đường Kế Đức run lên, “Trả lời tôi! Ít nhất thì hãy để tôi biết mình chết như thế nào, tránh việc lần sau lại tái phạm, cậu nói xem đúng không?”
Đường Kế Đức tâm địa ác độc, chân khẽ động, luồng khí đen tỏa ra như gió, năm ngón tay giơ lên, lập tức hướng về phía cổ họng Dương Hiên.
“Xem ra ông đang vùng vẫy tìm cái chết hả?”
Chân Dương Hiên nhẹ di chuyển, dễ dàng tránh được một nắm tay hung mãnh của Đường Kế Đức.
Khuôn mặt Đường Kế Đức tối sầm lại, ngay sau đó khóe miệng cong lên một cách tàn nhẫn.
“Cậu che giấu kỹ lắm, xem ra cậu là cảnh sát rồi”. Chân Đường Kế Đức quét qua một luồng gió, đá về phía eo của Dương Hiên. “Có điều, cảnh sát mấy người cũng coi như là điều động nhiều binh lực, để bắt một tên trộm mộ nho nhỏ như tôi mà phái ra cả đại tông sư giám định bảo vật kiêm giảng viên am hiểu Hóa Học và Lịch Sử, cũng xem như là dùng nhân tài vào việc nhỏ.”
Tay trái Dương Hiên không nhanh không chậm gạt chân phải mang theo sức mạnh hiểm độc của ông ta, cảm thấy thân thể hơi tê cứng, nhưng không đáng lo, chân phải cũng tặng lại một chiêu, luôn tiện nói.
“Loại người có thể hại chết tổ trưởng thần bí như ông được coi là kẻ trộm mộ, thì trêи thế giới này không có kẻ trộm mộ rồi.”
Hai người không bắt được nhau, ông đi tới tôi đi lui để thăm dò một phen, đánh như vậy cũng coi như là náo nhiệt.
Lúc này, viên cảnh sát cầm súng trường lại trở nên mơ hồ.
Sao bọn họ chưa đánh mà bọn giặc này đã tự đánh nhau loạn lên rồi.
“Tiêu Đại, chúng ta có cần ra tay ngăn lại không?”
Người được gọi là Tiêu Đại, chính là người đã được Dương Hiên thông báo đến, thành viên tổ C trong tổ chức Ngọa Long.
Vốn dĩ khi bọn họ nhận được tin tức của Dương Hiên vẫn còn nghi ngờ Dương Hiên trong thời gian ngắn như vậy liệu có thể tóm gọn mấy người trộm mộ Đường Kế Đức không.
Nhưng Tiêu Đằng nhớ đến việc thăm dò thực lực trong tòa nhà khu cư dân cũ, cho dù Dương Hiên nhúng tay vào, hay là sự khuất phục sau khi giao đấu với anh, đều khiến cậu ta chọn đến đây tìm kiếm kết cục.
Cho dù để đội trưởng mới nhận chức tự tin quá mức kia chỉnh đốn cũng được, để tránh quay về không thể giải thích với tổ trưởng Hình Minh.
Tiêu Đằng liếc mắt nhìn Dương Hiên đang đánh nhau kịch liệt với Đường Kế Đức, cậu ta không định ra tay, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: “Không sao, người đang đánh nhau với Đường Kế Đức là người của chúng ta”.
————————
/414
|