Chương 147: Bắn súng
Khưu Đạo Khuê ra chiêu thức rất mạnh mẽ, mắt có thể thấy và nhận biết sự ác liệt và hung ác trong đó.
Sắc mặt của mọi người xung quanh bị Khưu Đạo Khuê không giữ lại khí thế ép đến mức hơi thở không ổn định, hít thở không thông.
Cho dù đứng từ xa, bọn họ cũng bị ảnh hưởng khó chịu đến thế. Vậy thì thằng nhóc từ nơi khác đến bị Khưu Đạo Khuê tận lực nhắm tới, há không phải trong khi hít thở đều là dao.
Mọi người xung quanh tò mò có phải Dương Hiên đã không chịu nỗi khí thế của Khưu Đạo Khuê, cơ thể đã bị chảy máu.
Nhưng đợi bọn họ nhìn qua đó, Dương Hiên vẫn đứng yên như núi, dường như không hề bị ngoại lực bên ngoài ép buộc, ung dung thoải mái vô cùng nhàn nhã.
Thằng nhóc đến từ nơi khác này rốt cuộc là ai? Là thực lực tự kiềm chế mạnh mẽ, không chút sợ hãi? Hay là bị dọa ngốc nên quên cả phản ứng?
Khưu Đạo Khuê nhìn Dương Hiên cười khinh bỉ, đây là dọa đến ngu người luôn rồi, lập tức khiến mày không có cơ hội để cười.
Đầu nhọn sắc bẹn của cánh quạt được tạo thành từ miếng sắt không tên, trêи tay xòe ra mấy đạo khí, lao thẳng đến gáy của Dương Hiên, theo sát đó, lưỡi quạt sắc bén, lộ rõ lợi hại, chỉ cần hơi vẩy nhẹ thì giữa cổ sẽ bị một sợi tơ cắt ra tia máu.
Khưu Đạo Khuê nhất định phải lấy được mạng nhỏ của Dương Hiên.
Những người khác nhìn thấy cú đánh mạnh mẽ, nhanh như gió của Khưu Đạo Khuê, cũng không nhịn được tấp nập kinh ngạc hô lên.
“Khưu lão đại uy vũ.”
Bất kể nói thế nào, Khưu Đạo Khuê là lão đại của cảng Y Vân, không đề cập đến việc bọn họ sợ hãi hay là tôn trọng hắn ta, nhưng thằng nhóc từ nơi khác đến, liên tục giả vờ trước mặt Khưu Đạo Khuê, phát ngôn bừa bãi, rất nhiều dân địa phương của cảng Y Vân cũng nhìn không quen thói hung hăng của Dương Hiên.
“Khưu lão đại, giết hắn, để cho những người nơi khác đó biết cảng Y Vân không phải là nơi mà một thằng nhóc từ nơi khác có thể hoành hành ngang ngược.”
“Đúng, giết hắn, giết hắn!!”
“Một người nơi khác lại có thể dám hung hăng như vậy, giết chết hắn.”
……
Tiếng la hét đòi đánh đòi giết nườm nượp không ngớt. Xem ra cảng Y Vân này có thể trở thành khối u ác tính ngoan cố của Hạ Hoa, chung quy không thế thiếu tính cách chống cự người nơi khác góp phần vào chuyện này.
Nhiều người biết Dương Hiên được Vương Binh dẫn đến, mặc dù thứ hạng trong tứ thiên vương lão đại cảng Y Vân không tính là gì cả, nhưng trong lòng dân địa phương vẫn rất có phân lượng. Trong xếp hạng đứng nhất, Vương Binh xếp thứ hai đương nhiên bị bọn họ xem nhẹ.
Nhất thời quên mất cảng Y Vân đoàn kết cùng chống cự lại người từ nơi khác đến, Vương Binh hơi hối hận hắn đã khiêu khích hai bên đánh nhau. Nhưng nhìn thấy Dương Hiên không né tránh, dáng vẻ không còn sức đánh trả, trong lòng cũng cho rằng Dương Hiên sợ là đã dọa đến ngu người luôn rồi.
Dương Hiên không có khả năng sống sót!
Vương Binh lắc đầu thở dài, không muốn tiếp tục xem. Nhân lúc sự chú ý đều tập trung trêи người Khưu Đạo Khuê và Dương Hiên, hắn từng bước đi tới lối vào của hội trường mới đến.
“Anh Binh, chúng ta rời đi à?”
Vương Binh nhìn người hắn sắp xếp đưa thuốc cho Dương Hiên quay lại, gật đầu: “Ừ, đi thôi, không cần dùng đến sắp xếp trước đó.”
“Ơ, tại sao Vương lão đại lại đi rồi? Không phải hắn muốn chiêu mộ người từ nơi khác này à?”
Có người nhìn thấy Vương Binh đang cất bước rời khỏi, đã hơi thổn thức, cũng không nhịn được cảm thán. Quả thực chỉ có thể làm lão nhị. Kỹ năng nhìn người, tuyển người không tốt bằng Khưu Đạo Khuê.
Mọi người dự đoán chắc chắn sẽ trở thành linh hồn chết dưới lưỡi quạt của Khưu Đạo Khuê, nhưng lại khẽ nhếch khóe miệng, khinh bỉ hừ một tiếng.
“Khiêu vũ trêи quảng trường chính là khiêu vũ trêи quảng trường, nhìn thì đẹp đó, khi rãnh rỗi giải trí một chút cũng không tệ.”
Tóc trêи trán của Dương Hiên bị đứt mấy cọng, Dương Hiên cười nhạo ca ngợi nhìn Khưu Đạo Khuê: “Sau khi thưởng thức xong màn trình diễn của mày, tiếp theo đến lúc thực hiện lời hứa của tao rồi.”
Những lưỡi dao đã ở trước mặt, thằng ngốc từ đâu đến này còn dám ngang ngược, ba hoa khoác lác.
Mọi người nhìn nhau. Mặc dù bọn họ không biết lời hứa mà Dương Hiên nói là gì, nhưng ánh mắt nhìn vào Dương Hiên đều giống như đang nhìn một thằng đần.
Đôi mắt của Khưu Đạo Khuê cũng tương tự vậy, trêи tay dùng lực, dường như có thể ngửi thấy mùi máu: “Đã sắp chết đến nơi, miệng mày còn lợi hại hơn nữa cũng không có cơ hội để mở miệng.”
Dương Hiên cười khinh bỉ hừ một tiếng: “Tao đã nói, tao sẽ khiến mày sau này không thể ở cùng với phụ nữ, để tránh đôi mắt của mày thường không có nơi nhìn, nhìn trúng người không nên nhìn.”
Ngay sau đó, Dương Hiên cơ thể mềm dẻo trực tiếp ngửa mặt ra sau, tránh khỏi công kϊƈɦ của Khưu Đạo Khuê.
Khoảnh khắc ngửa mặt lên, thong thả bay lên một cước, thẳng đến nguồn sống phía dưới người của Khưu Đạo Khuê.
Đôi mắt của Khưu Đạo Khuê trừng to, trong lòng ngạc nhiên, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tốc độ phản ứng đánh trả của Dương Hiên quá nhanh, vẻ mặt Khưu Đạo Khuê hoảng sợ chỉ có thể cứng đờ chịu đựng một cước đầy uy lực cắt đứt đời sau của Dương Hiên.
“A……”
Khưu Đạo Khuê bị Dương Hiên đá một cước bay lên rồi rơi xuống.
Tình hình bỗng chốc đảo ngược, mọi người không nhịn được mở to mắt, đôi mắt dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Nhóm người vừa hét lên đòi giết Dương Hiên, càng câm nín không tiếng động, không dám kêu gào, tránh né đi về phía không dễ thấy.
Cảng Y Vân luôn một lòng chống lại người ngoài, nhưng ai có nắm đấm cứng hơn thì người đó là lão đại, đây cũng là quy tắc ngầm của cảng Y Vân.
Nếu không cũng sẽ không có đủ loại thế lực vùng lên và không ngừng thay thế ở cảng Y Vân.
“Hừ … A … Đau quá …”
Khi Khưu Đạo Khuê rơi xuống đất, cơn đau phía dưới người khiến hắn ta không quan tâm đến mọi thứ, chỉ có thể lấy hai tay dùng lực che chỗ bị thương, liên tục lăn qua lại gào thét trêи mặt đất.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Binh bước đến cửa, nghe thấy tiếng hét sợ hãi phía sau chỉ còn lại tiếng gào bi thảm, giọng nói quen thuộc đó khiến hắn không thể tin được.
Vương Binh lập tức dừng bước, dường như để chứng minh chủ nhân của giọng nói, có phải là lão đại cảng Y Vân đó, người luôn đè ép hắn, lo lắng quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy một thế hệ xã hội đen của Ám Bang gây nên rung chuyển trời đất, lại có thể không quan tâm đến thể diện lăn lộn trêи mặt đất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Binh bước nhanh quay lại.
Thuộc hạ của Khưu Đạo Khuê cũng kịp phản ứng, ngay lập tức đỡ Khưu Đạo Khuê dậy, từng người lấy ra vũ khí, bao vây Dương Hiên.
Dương Hiên nhìn một hàng khẩu súng lậu trước mặt, khẽ mỉm cười.
“Sao vậy? Một người không đánh lại tôi, muốn đánh hội đồng à?”
Vương Binh nhìn thấy trận chiến này, cũng dừng lại bước chân, do dự không biết có nên trắng trợn trực tiếp đối đầu với người của Khưu Đạo Khuê không.
Những người khác nhận thấy ở đây có thể diễn ra một trận xả súng lớn, trêи mặt hoảng sợ xanh mặt, không có hứng thú xem náo nhiệt, toàn bộ biết điều rút khỏi nhà hàng Ngư Gia.
Ông chủ của nhà hàng đã thấy quen với cảnh tượng này, nên thuần thục kêu nhân viên của mình rút lui, đợi sau khi xong việc cùng hai băng đảng đàm phán bồi thường là được.
Dù sao đây là quy tắc cũ.
Nỗi đau bị tuyệt tử tuyệt tôn thậm chí có thể so sánh với nỗi đau cắt xương khoét ruột. Khưu Đạo Khuê đã đau đớn một lúc lâu mới lấy lại sức, những cũng bởi vì nơi đó đã đau đến tê tê, chắc hẳn đã trở nên vô dụng.
Trong mắt của Khưu Đạo Khuê đầy huyết sắc, tàn bạo trừng nhìn Dương Hiên, hét lên: “Bắn súng, giết hắn cho tao!”
————————
/414
|