Chương 161: Không phải chứ
Sắc mặt Dương Hiên vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại căng thẳng như gặp kẻ địch, cẩn thận đề phòng Vương Binh lại bắt đầu muốn thăm dò.
“Tôi cũng đành chịu, cơ thể cô ấy quá mảnh mai, đoán rằng được tôi chiều hư rồi.”
Vương Binh nhìn chằm chằm Dương Hiên không có biểu hiện sơ hở nào, sắc mặt hoà hoãn, mỉm cười: “Chuyện hôm nay để cậu bị thiệt nhiều, tối nay tôi mời cậu uống một ly, được chứ?”
Có phải câu hỏi vừa nãy chỉ là thuận tiện hỏi không?
Trong lòng Dương Hiên do dự. Nhất thời không nắm bắt được suy nghĩa của Vương Binh, để tránh việc bản thân ngẩn ngơ trong phòng, còn phải xoắn xuýt giả vờ ngủ cùng giường với Thái Mỹ Lâm. Dương Hiên gật đầu đồng ý.
Mặt trăng đã ló lên, rõ ràng lúc này đã là nửa đêm, trời sẽ nhanh chóng sáng.
Vương Binh dẫn theo Dương Hiên đi khắp con đường, đến khi nhìn thấy ánh sáng của mấy bóng đèn neon mập mờ phủ lên dòng chữ Túy Kim Hương, chiếc Rolls-Royce màu đen mới chầm chậm dừng lại.
Trước cổng Túy Kim Hương người đến người đi tấp nập, những người phụ nữ ăn mặc hở hang và đủ loại đàn ông liếc mắt đưa tình, Dương Hiên khẽ cau mày, hiển nhiên anh không thích nơi xa hoa truỵ lạc này.
“Sao vậy? Lần đầu tiên đến nơi như thế sao?” Vương Binh nheo mắt trêu Dương Hiên: “Nhìn không ra em dâu xinh đẹp lại là một người rất giỏi quản lý chồng.”
Dương Hiên khẽ mỉm cười, “Cô ấy là một hũ giấm, với lại trong lòng tôi có một người là đủ.”
Dẫu sao vấn đề tình cảm là chuyện riêng tư của người khác, Vương Binh cũng không thể nói nhiều, liền chuyển hướng chủ đề.
Anh luôn cảm thấy Vương Binh đêm hôm khuya khoắt còn tìm mình ra ngoài uống rượu, không hề đơn giản như vậy. Lẽ nào mình đã lộ ra sơ hở ở đâu đó, Vương Binh nghi ngờ, lại thay đổi thủ đoạn thăm dò mình lần nữa?
Trêи mặt Dương Hiên trò chuyện vui vẻ với Vương Binh, nhưng tiếng báo động trong lòng đã kéo đến cực điểm.
Chỉ vài phút bước đến phòng Vip, nhưng trong lòng đã đấu tranh mấy đợt, trong mắt Dương Hiên sâu thẳm, càng thêm thận trọng cẩn thận.
“Nghe nói bang Thanh Long hôm nay có nhiều cao thủ thực lực rất mạnh, may mà có cậu ra tay, nếu không hôm nay chưa kể mất đi lô hàng đó, mấy chục người anh em của tôi đoán rằng cũng không dễ thoát khỏi bến tàu, tôi kính cậu một ly.”
Dương Hiên nâng ly rượu trước mặt, trong lòng khinh bỉ, lại là ma túy, tại sao một lần không thành công còn muốn dùng thủ đoạn tương tự, thay đổi loại ma túy để kiểm soát mình?
Dương Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết bản thân để lộ sơ hở ở đâu.
Lần trước tiêm ma túy vào cơ thể anh, chắc hẳn đã xảy ra sơ xuất. Căn cứ theo chu kỳ ma túy xâm nhập vào cơ thể, đã nhiều ngày trôi qua, chứng nghiện ma túy của anh phải lộ rõ.
Nhưng vì gần đây có nhiều việc, Dương Hiên đã quên điều này, không hề biểu hiện ra triệu chứng nghiện ma túy.
Do đó, Vương Binh đã đa nghi.
Dương Hiên ngửi thử, thuốc lần này trong tay dường như khác với lần trước. Đây là thuốc có tính bộc phát nhanh, có nghĩa là sau khi uống, sẽ có triệu chứng nghiện ngay.
Trong đầu Dương Hiên phân tích thành phần ma túy do mũi ngửi được, tính toán theo công thức các triệu chứng sẽ bùng phát, đôi mắt chăm chú.
“Anh Binh, gần đây Khưu Đạo Khuê không quá yên phận, luôn cử người đến đánh úp. Nếu tôi uống say, khó tránh cho người ta lợi dụng cơ hội.”
Đây là từ chối uống? Lẽ nào đã sợ?
Đôi mắt của Vương Binh lạnh lùng, trong nụ cười lại có thêm chút kiên nhẫn hỏi: “Không sao đâu, tối nay tôi sẽ cử thêm một số người bảo vệ trong ngoài phòng cậu, cậu cứ yên tâm uống đi.”
Nhiều ngày trôi qua như vậy, người thường đã sớm bùng phát triệu chứng nghiện ma túy trước đây. Cho dù thể chất Dương Hiên tốt hơn người thường, chịu đựng được thì cũng không thể không có một chút động tĩnh nào.
Vương Binh nghĩ đến kết quả phản hồi của mấy ngày nay theo dõi. Mặc dù tin vào ánh mắt của Giang Nam, cũng cảm thấy tính cách của Dương Hiên sẽ không có vấn đề. Nhưng nhớ đến cảnh Dương Hiên cứu chữa Thái Mỹ Lâm. Sau đó hắn cũng từng hỏi Dương Hiên, bản thân Dương Hiên cũng thừa nhận quả thực anh biết y thuật.
Nọc độc của rắn hổ mang, cắn một phát hơn mười mấy phút sau là có thể giết chết người, nhưng Dương Hiên lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy cứu người sắp chết. Nói không chừng y thuật của Dương Hiên đã vượt trội, nên đã hiểu thấu thủ đoạn của hắn, loại trừ ma túy trong người.
Vương Binh liếc nhìn Dương Hiên đang có vẻ băn khoăn.
Đây là khảo nghiệm cuối cùng hắn cho Dương Hiên. Nếu Dương Hiên thành thật uống, trúng độc, hắn sẽ yên tâm đem chuyện hàng của Mã Ninh giao cho Dương Hiên. Nhưng nếu Dương Hiên từ chối …
Khóe miệng của Vương Binh nhếch lên độ cong khát máu.
Vậy thì không thể giữ lại……
Đã nói đến đây, nếu anh còn do dự một lần nữa, Vương Binh ắt sẽ nghi ngờ anh, có suy nghĩ muốn giết anh.
Bia sủi bọt màu cam vàng trước mặt, trong linh thức thấy rõ ràng những hạt độc bất thường đó, Dương Hiên ngẩng đầu, cầm lấy ly bia lớn một ngụm uống hết.
“Vậy tối nay làm phiền anh Binh cử thêm một số người bảo vệ an toàn của tôi và Mỹ Lâm.”
Thật sự chú ý đến cuộc đánh úp của Khưu Đạo Khuê sao? Vương Binh liếc nhìn mắt thấy đáy ly bia, cười ha ha.
“Đây là đương nhiên, lời hứa của Vương Binh tôi đã định, cậu yên tâm đi, tối nay chúng ta không say không về.”
Dương Hiên nhìn từng ly bia trước mặt đều đã bị bỏ thêm ma túy, linh khí bên trong cơ thể rõ ràng đang chống lại độc tố ngoại xâm nhập, từng chút một đi xuống đan điền.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, để tránh mình biểu hiện không tốt, lộ ra sơ hở, Dương Hiên quyết định thực sự trúng độc một lần, giành lấy tín nhiệm của Vương Binh.
Dương Hiên liên tục uống bia do Giang Nam đặt trước mặt, chưa được vài phút, trong tâm trí dường như bị tê liệt.
Thật là chất độc thần kinh lợi hại!
Đôi mắt của Dương Hiên mờ đi không thể nhìn rõ ly bia trước mặt, tay nghiêng ngả cầm sai vị trí.
“Tôi đã say à?”
Dương Hiên cau mày nhìn vào bàn tay trống rỗng. Một trận kɧօáϊ cảm phấn khích không tên dâng lên trong cơ thể, khiến anh nhịn không được run rẩy.
“Anh Binh, tôi không thể uống nữa, đưa tôi quay về đi, tôi nhớ Mỹ Lâm rồi.”
Vương Binh nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của Dương Hiên, rõ ràng chất độc đã có tác dụng. Đây là một loại thuốc thần kinh mạnh và bá đạo hơn thuốc lắc, người bình thường uống một ly đoán rằng trong vài phút sẽ bị nghiện ma túy, thân thể phấn khính nóng nảy không yên.
Dương Hiên đã uống rất nhiều bia chứa độc tố, rõ ràng đã bùng phát độc, còn có thể duy trì tỉnh táo kiềm chế ham muốn của bản thân, phần nghị lực này quả thực khiến người khác sinh lòng khâm phục.
“Anh Binh, hôm nay đến đây thôi, muộn quá rồi, vợ của anh Dương đoán là cũng không yên tâm.”
Lần khảo nghiệm cuối cùng, triệu chứng trúng độc của Dương Hiên, cho dù Dương Hiên hết sức áp chế, nhưng dáng vẻ nghiện ma túy không thể là giả, ước tính lần trước cũng chỉ dựa vào ý chí của bản thân áp chế cơn độc tố, khiến không ai nhận ra điều đó.
Giang Nam nháy mắt với Vương Binh, Vương Binh cũng thấy đủ nên dừng lại, nội tâm buông lỏng, trong giọng nói cũng chân thành và cười giả tạo: “Về thôi, dáng vẻ Dương đại thiếu gia của chúng ta chính là đợi không kịp nằm trêи đầu gối của người đẹp rồi, ha ha ha … “
Cả cơ thể có luồng hơi nóng bao quanh, trán của Dương Hiên lộ ra gân xanh, trong đầu đã bị độc tố xâm nhập chỉ còn lại ɖu͙ƈ vọng vô cùng rạo rực.
Dường như nghĩ đến khoảng thời gian đẹp đẽ với Lâm Toàn, Dương Hiên ngớ ngẩn cười ra tiếng.
“Vợ ơi, anh nhớ em.”
Vương Binh và Giang Nam liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười khi đạt được ý đồ.
Cảnh đêm không bởi vì tiết mục ở góc này mà trở nên ảm đảm đi.
“Hừ hừ hừ”
Thái Mỹ Lâm mắt lim dim mở cửa phòng.
“Em dâu, tối nay Dương Hiên đã uống say, làm phiền em chăm sóc.”
Vẻ mặt Thái Mỹ Lâm sững sờ nhìn Vương Binh đưa Dương Hiên về với gương mặt đỏ bừng, cả người đầy hơi bia ngã nhào về phía cô.
Cô đưa hai tay ra khó khăn đỡ lấy Dương Hiên đang nhào vào gáy của cô.
Vương Binh và Giang Nam giống như đến từ tương lai, biến mất trong nháy mắt.
Hơi thở vào gáy của Dương Hiên hơi dồn dập. Thái Mỹ Lâm cảm thấy cơ thể Dương Hiên có nhiệt độ cao hơn người thường, hai tay đang không yên phận đặt ở eo của cô.
Trong lòng Thái Mỹ Lâm đã có dự đoán xấu.
Không phải chứ?
————————
/414
|