Chương 166: Thăng cấp
Dương Hiên không quay trở về thành phố Trung Giang ngay, sau khi nói vài lời tạm biệt với Thái Mỹ Lâm, anh mua vé trở về Lĩnh Nam.
Tới một khách sạn, sau khi Dương Hiên rửa mặt qua loa, trong đầu suy nghĩ và ghi lại kế hoạch của mình.
Lần trước khi anh đặt chân vào ngôi mộ, linh châu tại đan điền đã xảy ra phản ứng kì lạ.
Bây giờ, vật báu trong ngôi mộ chắc đã được đưa ra bên ngoài để bảo vệ.
“Cái thứ có liên kết với linh châu, hẳn là một món đồ rất thần kỳ, Lĩnh Nam hôm nay, ngoài tôi ra, có lẽ cũng chẳng có ai có thể phát hiện ra năng lượng dưới hầm mộ này đâu.”
Dương Hiên chọn thời gian phù hợp để thăm dò một lần nữa.
Ban đêm, Dương Hiên chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi thong thả ra ngoài.
Con đường dẫn tới ngôi mộ bây giờ vắng tanh, nửa đêm từng cơn gió lạnh thổi tới, giữa những ngôi mộ phát ra những tiếc than khóc lạnh lẽo.
Nhưng cũng không khiến Dương Hiên sợ hãi, ngoại trừ chuột và dơi, cũng chẳng có thứ gì dám bước vào.
Đây chính xác là ý của Dương Hiên.
Dương Hiên đặt tay vào chỗ đan điền, khi anh tiến vào ngôi mộ những biến động kỳ lạ càng lúc càng rõ ràng.
“Linh châu này thật sự là một bảo vật, sau này cho dù kẻ địch có bất cứ kì trân dị bảo gì tôi đều có thể cảm nhận được ngay.”
Một lần vô tình, thu hoạch được đồ vật quý báu như vậy, khiến Dương Hiên thật sự bất ngờ.
Sâu trong ngôi mộ, Dương Hiên lắng nghe chỗ tường đối diện, vừa rồi anh đi qua đi lại tứ phía, dùng linh châu ‘thăm dò’, mỗi khi tới gần bức tường phía trước, phản ứng của đan điền càng trở nên nhạy cảm hơn.
“Xem ra, chính là nơi này.”
Mặt tường này không có gì đặc biệt, bức tường vô cùng thô ráp, nhưng cũng còn hơn nhiều chỗ khác ở trong ngôi mộ, chẳng khiến người ta hứng thú.
Chắc hẳn, đây là tâm nguyện ban đầu của của người giấu kho báu?
Dương Hiên đặt hành lí xuống, hạ thấp người, bước chân anh bỗng nhanh hơn.
“Bụp!”
Nắm đấm ẩn chứa sức mạnh, hung hăng đấm mạnh lên bức tường.
“Bịch!”
Âm thanh sụp đổ mà Dương Hiên tưởng tượng không hề xuất hiện, ngược lại chỉ có một tiếng vang nhỏ.
Dương Hiên vẫn chưa nhụt chí, trái lại càng thêm vui mừng ngạc nhiên, với sức mạnh bây giờ của mình nếu là một vách tường bình thường thì cú đấm vừa rồi ít nhất cũng trực tiếp làm nổ nát bức tường rắn chắc này, điều này chứng tỏ những thứ bên trong vô cùng quý giá.
Dương Hiên vẫn chưa sử dụng lực mạnh hơn, anh đứng dậy quan sát xung quanh.
Xem thử có còn thứ đồ gì mờ ám khác thường.
Nhưng tìm một vòng Dương Hiên cũng không phát hiện được gì.
“Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi, bức tường này nhất định chỉ có người đạt đến cảnh giới cao mới có thể mở nó ra sao?”
Ngay khi anh đang lẩm bẩm nói, một luồng ánh trăng theo một đường nhỏ tiến về phía đông, chiếu lên mặt vách tường.
Dương Hiên khẽ nhíu mày, sau đó bước sát vào chăm chú quan sát, anh tiến lên phía trước vài bước, dùng tay lau bụi trêи mặt tường.
“Là trận pháp!”
Hóa ra là dùng cách này để mở bức tường.
Dương Hiên chạy nhanh đến chỗ ánh sáng trêи tường, cắn ngón tay, lấy máu làm bút, đột nhiên một luồng khí xuất hiện trêи tường.
Chỉ thấy mặt tường tối đen hiện lên một luồng ánh sáng, Dương Hiên không khỏi che mắt lại.
Sau một lúc, luồng ánh sáng biến mất, mặt đất bắt đầu chấn động mạnh, bùn đất từ ngôi mộ không ngừng tung ra, Dương Hiên vội vàng cầm hành lí chạy ra bên ngoài.
“Động tĩnh này cũng lớn quá rồi đấy.”
Anh sờ mũi cảm thấy hơi bực tức, tầm mắt Dương Hiên chưa từng rời khỏi vách tường kia.
Cuối cùng, ở trêи mặt tường có trận pháp làm trung tâm, bức tường nứt ra xuất hiện vết nứt lớn bằng một người.
“Xem ra, người thiết kế ra mật đạo này, tu vi ít nhất cũng ở tầng cao nhất của cấp bậc Trúc Cơ, hoặc chí ít cũng là đỉnh cao của Trúc Cơ.”
Dương Hiên không dừng lại, tiếp tục đi vào con đường ấy.
Sự u ám bao trùm, Dương Hiên không biết đi bao lâu, cuối cùng ở trêи vách tường cũng có chút tia sáng truyền ra.
Nơi đây vốn dĩ là tầng hầm, ánh sáng này hiển nhiên cũng là do báu vật phát ra.
Anh bước nhanh hơn, đi tới đáy sâu của mật đạo, một luồng sáng mở ra trước mắt.
Bên trong mật thất to lớn, những viên đá tràn đầy màu sắc và năng lượng, khiến đan điền của Dương HIên giống như gặp phải chấn động lớn.
Khóe miệng của Dương Hiên kinh ngạc một lúc lâu mới xúc động lên tiếng.
“Như vậy cũng nhiều quá đi.”
Nếu như mỏ đá năng lượng khổng lồ này nằm trong tay một vài gia tộc ẩn dật, cũng đủ khiến gia tộc đó có thêm được vài người luyện khí.
Dương Hiên nhặt viên đá năng lượng lên, bắt đầu hấp thu chân khí.
Khoảng chừng nửa tiếng, Dương Hiên đã hấp thu xong.
“Xem ra, linh khí nơi này cũng rất hữu ích cho việc hấp thu năng lượng.”
Dương Hiên mỉm cười, tiếp tục nghĩ đến một vấn đề khác.
“Chủ nhân của nơi này không thể nào chỉ giấu năng lượng ở đây được?”
Dương Hiên nhảy thẳng lên hang động cao hơn.
Nhìn từ nơi này, ngôi mộ tựa như một phòng tập thể hình nhỏ, chỗ anh đứng vô cùng thông thoáng thuận tiện, mỗi một ngóc ngách đều có thể thu hết trong tầm mắt.
Ở phía Đông Nam, Dương Hiên nhìn thấy đài tu luyện.
Anh nhảy thẳng qua đó.
Không nằm ngoài dự đoán của anh, đài tu luyện này ước chừng khoảng mười mét vuông, ba bộ sách được sắp xếp chỉnh tề.
Dương Hiên cầm lên một quyển.
“Di Hoa Tiếp Mộc…”
Đúng như tên gọi của nó, Dương Hiên khẽ cười, nhìn một cách đại khái, môn công pháp này, thật ra chiêu thức không phải bản thân tự tạo ra, mà ngược lại là công pháp sao chép của người khác, lấy lực đánh với lực.
Đơn giản mà nói, quyển công pháp này dạy mọi người làm thế nào để học lõm chiêu thức của người khác.
Mà ngoại trừ việc tiếp tục tiến về phía trước, dùng cách thức mạnh hơn, thật ra chính là tận tay giết người.
Phía dưới hai quyển sách cổ đều giống nhau, bộ này có ba cuốn là: thượng, trung, hạ.
Quyển hạ bắt chước thân pháp.
Quyển trung bắt chước thần pháp.
Quyển còn lại là thân pháp và thần pháp, chắc hẳn, vị tiền bối luyện đến tầng này cũng là người tinh thông công pháp.
Dương Hiên hơi xúc động, đứng thẳng người, cung kính hành lễ với ba quyển sách cổ.
“Làm phiền rồi.”
Sau đó mở hộp bên cạnh ra.
Đan xen giữa màu đỏ và màu vàng có mấy viên đan dược.
Nét mắt Dương Hiên vui mừng, như thể nghĩ tới điều gì, vội vàng cầm ra một tờ giấy, lấy đan dược ra khỏi túi, đặt lên mũi và khẽ ngửi.
“Là Trúc Cơ Đan!”
Không ngờ, lần này đến đây cũng không phải uống phí thời gian.
Tối nay ở Lĩnh Nam có quá nhiều sự ngạc nhiên, thực sự là một nơi may mắn của Dương Hiên.
“Có Trúc Cơ đan còn có viên đá năng lượng, cấp bậc Trúc Cơ chỉ gần trong gang tấc thôi!”
Dương Hiên ngồi xếp bằng trêи đài tu luyện.
Sau đó anh nuốt một viên Trúc Cơ Đan vào bụng, năng lượng kì quái ấy làm dịu đi tứ chi của anh, làm anh thoải mái phát ra hai tiếng rêи nhẹ.
Bởi vì tràn đầy linh khí, chân khí trong cơ thể Dương Hiên cũng đang điên cuồng bốc lên, chỉ trong chớp mắt luồng khí chuyển động quanh một vòng.
Cảm nhận được điểm này, trong lòng Dương Hiên quá đỗi mừng rỡ.
Tùy ý lấy một viên đá năng lượng, lại một lần nữa ngồi tĩnh tọa.
Ba ngày sau, theo một tiếng gầm chấn động, áo của Dương Hiên phát nổ, lưu lại vài mạt vụn quấn ở ngang hông.
“Soạt.”
Mạt vụn quần áo rơi xuống, Dương Hiên mở mắt ra, trong ánh mắt anh tràn đầy sự thư thái thoải mái, tựa như thế gian này đều thần phục dưới chân anh.
Anh siết chặt nắm đấm, niềm hưng phấn không kiềm chế được.
“Cuối cùng cũng đạt được cấp bậc Trúc Cơ rồi!”
————————
/414
|