Chương 173: Nổ vang
Không đợi Dương Hiên lên tiếng, Lâm Nhã liền nói: “Thật chứ? Vậy thỏa thuận xong rồi nhé!”
Nói xong, cô liếc nhìn Dương Hiên.
“Anh rể à, anh xem chị Tần đã nói đến thế rồi, anh giúp chị ấy đi mà.”
Lâm Nhã ôm lấy cánh tay Dương Hiên, giả bộ làm nũng.
Dương Hiên không thể nào chịu đựng được dáng vẻ này của cô, không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý.
“Ăn cơm thì chắc là không cần thiết đâu.”
“Anh rể là tuyệt nhất!”
Dương Hiên liếc nhìn Lâm Nhã, quả nhiên, con người ta trước mặt thần tượng của mình, IQ sẽ bị giảm bớt. Lâm Nhã hiện giờ chính là minh chứng rõ nhất cho câu nói này.
Thấy Dương Hiên đồng ý, chị Uyển Tinh và Tần Bàn Nhược cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Một tiếng sau, fans hâʍ ɦộ của Tần Bàn Nhược cuối cùng cũng giải tán hết.
Rõ ràng buổi biểu diễn đã kết thúc từ sớm, nhưng vẫn có một số người sẵn sàng chờ đợi lâu như thế, điều này chứng tỏ sức quyến rũ của Tần Bàn Nhược lớn đến mức nào.
Sau khi chờ thêm một lúc, Tần Bàn Nhược thay bộ quần áo đơn giản hơn, đeo khẩu trang và đội thêm mũ, ngay cả đôi giày cao gót bình thường luôn mang cũng đổi qua đôi giày vải.
Cả người cô được che đậy kín mít, đừng nói là đứng cách xa mười mét, ngay cả Dương Hiên nếu không nhìn kĩ thì cũng khó mà nhận ra.
“Được rồi đó, trang bị hoàn tất.”
Tần Bàn Nhược tạo tư thế chiến thắng.
“Chúng ta đi thôi!”
Ở bên kia, Vương Lâm Lập cuối cùng cũng đi vào, mặc dù bị đánh, nhưng điều đó cũng không thể ngăn được hắn ta đến xem buổi biểu diễn của Tần Bàn Nhược.
Hắn sớm đã dặn dò đàn em của mình, sau này sẽ trả thù công ty của Dương Hiên, với thế lực của Vương gia, để đối phó với một công ty bảo an không phải dễ như trở bàn tay sao?
Mặc dù, người đánh hắn có võ thuật không tệ, nhưng Vương gia nhà hắn không thiếu những người cường tráng có bản lĩnh.
“Ông đây sẽ cho mày biết hậu quả của việc đầu thai nhầm chỗ là như thế nào, tao nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh!”
Vương Lâm Lập nói thầm trong bụng, tuy nhiên hôm nay có việc quan trọng hơn cần làm, chính là vào hậu trường gặp Tần Bàn Nhược.
Hắn rảo bước về phía phòng thay đồ.
“Vương thiếu gia, anh không thể vào bên trong được.”
Một nhân viên ngăn hắn lại.
“Ha ha…” Vương Lâm Lập cười nhếch mép, rồi đột nhiên vung tay đánh nhân viên đó một bạt tai.
“Bốp.”
Bầu không khí bỗng im ắng, ai nấy đều lộ vẻ thông cảm, nhìn nhân viên xui xẻo kia, dần tản ra xa vài bước vì sợ bị liên lụy.
“Anh…” người nhân viên tay ôm mặt định nói tiếp.
“Bốp!”
Lại một cái tát nữa.
“Tâm trạng của bổn thiếu gia hôm nay không tốt, nếu như muốn tiếp tục ngăn cản, tao cũng không ngần ngại cho mày xuống sông đâu.” Ngữ khí của Vương Lâm Lập uy nghi đáng sợ, ai cũng biết, những lời này của hắn không phải đang trêu đùa.
Tuy nhiên, khi hắn ta vừa dứt lời.
Cánh cửa cũng đột nhiên được mở toang.
Nhóm người Dương Hiên bước ra ngoài.
Vương Lâm Lập sững sờ một chút, sau đó kinh hoàng, lửa giận trong người hắn bùng cháy dữ dội. Lúc này, hắn nhìn thấy Tần Bàn Nhược vừa tháo khẩu trang xuống.
“Vương thiếu gia, anh tới đây có chuyện gì sao?”
Thấy Tần Bàn Nhược ở đây, hắn ta cũng tạm thời kiềm chế cơn giận.
“Anh đến tìm em.” Vương Lâm Lập ra hiệu cho vệ sĩ đem hoa tới, “Chúc mừng buổi biểu diễn của em thành công tốt đẹp.”
Tần Bàn Nhược nhíu mày, dù trong lòng không thích nhưng cũng lịch sự nhận lấy hoa.
Cô biết, Vương Lâm Lập thần kinh có vấn đề, vì thế, khi đối mặt với người này, cô hơi lo lắng.
“Cảm ơn, Vương thiếu gia.”
Hắn gật đầu rồi quay sang chỉ tay vào Dương Hiên
“Hắn ta là gì của em? Sao lại có thể vào phòng thay đồ của em chứ?”
“Đây là người thân của tôi, haha, nói ra cũng thật trùng hợp, anh ấy cũng mua vé đến xem buổi biểu diễn của tôi hôm nay.”
Tần Bàn Nhược nói dối với đôi mắt tròn xoe, đến đứa trẻ ba tuổi cũng khó mà tin được.
“Hóa ra là vậy!” Vừa nghe đến đây, trong lòng Vương Lâm Lập đã kết án cho Dương Hiên tội tử hình.
“Vương thiếu gia, nhà tôi còn có việc, xin phép về trước nhé!”
Nói xong, cô quay sang vẫy tay với Dương Hiên, gọi anh ra khỏi hậu trường.
Vương Lâm Lập nhìn đám người rời đi, nở nụ cười oán hận.
“Tần Bàn Nhược à Tần Bàn Nhược, để tôi xem em làm sao để bảo vệ được người thân của mình đây!”
…
Ngồi trêи xe trở về, Tần Bàn Nhược vẫn còn sợ hãi, vuốt ngực nói:
“Dọa chết tôi rồi, cái tên họ Vương này, mỗi lần tới đều không báo trước, suýt chút nữa liên lụy đến mọi người.”
“Liên lụy? Sao lại nói thế?” Dương Hiên không hiểu lắm.
“Đồ ngốc, khẳng định là anh ta thích tôi, vì thế chắc chắn sẽ không thể dễ dàng để cho người đàn ông nào ở bên cạnh tôi rồi”, Tần Bàn Nhược cảm thấy phiền não, “Có điều, anh ta là một cổ đông của công ty Tinh Xán, ngay cả có ghét anh ta tôi cũng chẳng thể nào từ chối gặp mặt anh ta được.”
“Ha ha, chị Tần à, anh rể tôi không sợ anh ta đâu, ngay cả khi vệ sĩ của anh ta cộng lại cũng không phải đối thủ của anh rể tôi.”
“Em đừng nói khoác nữa.” Tần Bàn Nhược bĩu môi, hiển nhiên là không tin lời của Lâm Nhã, “Dù sao thì hôm nay cũng phải cảm ơn mọi người, lời mời mọi người ăn cơm để cảm ơn tôi nói được làm được. Nếu như mọi người không chê, tôi sẽ nấu cơm ở nhà, sau đó mời mọi người qua ăn nhé!”
“Cô biết nấu cơm sao?” Dương Hiên hơi bất ngờ.
“Ừm, tôi kêu người làm, rồi sau đó mời mọi người qua ăn”. Tần Bàn Nhược bối rối, trong lòng không ngừng mắng chửi Dương Hiên.
Không được, vẫn nên ít nói chuyện với người này thì hơn, thật biết cách làm người ta buồn bực.
Ngay lúc bọn họ trở về, mọi thông tin liên quan đến công ty bảo an Đồ Lâm cũng như của Dương Hiên đã đến tay của Vương Lâm Lập.
Trong khách sạn năm sao Lĩnh Nam, Vương Lập Lâm sau khi vui vẻ với một ngôi sao mới nổi của Tinh Xán, liền lập tức đuổi cô ta đi.
Sau đó, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, xem xét kỹ lưỡng thông tin trong tay.
Suy cho cùng trong số con cháu của các gia tộc lớn, hắn ta cũng chỉ như một kẻ vô dụng, nhưng xét về năng lực, Vương Lâm Lập vẫn mạnh hơn nhiều so với những kẻ khác.
Vương Lâm Lập xem xong tài liệu của công ty Đồ Lâm, thầm nghĩ, xem ra tên Dương Hiên này cũng có chút thế lực.
“Tuy nhiên, muốn đối đầu với Vương gia, những thứ này vẫn chưa đủ. Trêи thế giới này, một số loại năng lực, không phải người tầm thường như các người muốn là có thể có được.”
“Dám dành phụ nữ với tao, dám làm ông đây xấu mặt, chỉ dựa vào một cái công ty cỏn con thì không đủ tư cách.”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình, ngày mai, tao sẽ về gia tộc xin viện trợ, đến lúc đó, Vương gia sẽ phái bậc thầy luyện khí đến đây, tao xem mày có đánh lại được không.”
“Dĩ nhiên, chỉ đánh mày thì không thể loại bỏ sự tức giận và thù hận trong lòng tao, tao muốn mày, công ty của mày và cả gia đình của mày, tất cả đều phải biến mất.”
Vương Lâm Lập đặt tài liệu xuống, rót thêm một ly rượu vang đỏ, ngân nga bài hát nổi tiếng của Tần Bàn Nhược, cười như điên dại tưởng tưởng cảnh Dương Hiên quỳ xuống chân mình khuất phục.
Còn Tần Bàn Nhược, vốn dĩ hắn muốn dùng cách thức nhẹ nhàng dụ dỗ để khiến cô tiếp nhận tình cảm của hắn, bây giờ xem ra, có lẽ cần phải dùng chút thủ đoạn để khiến người phụ nữ này hiểu ra, ai mới chính là vua của Lĩnh Nam này.
Tuy nhiên điều Vương Lâm Lập không hề hay biết là dù hắn ta có là con cháu đích tôn của Vương gia, hay cả gia tộc Vương gia đứng trước mặt Dương Hiên, anh cũng có thể ung dung đối mặt.
Vương gia không có tu sĩ nào đạt đến cấp bậc Trúc Cơ, cứ coi như cử ra một trăm người đạt cấp bậc luyện khí đến đây, thì Dương Hiên cũng có thể giải quyết bọn chúng trong nháy mắt.
Do đó, Dương Hiên không để ý đến chuyện này, thay vì lo lắng những rắc rối vụn vặt này chi bằng để thời gian tu luyện vẫn hơn.
Có viên đá năng lượng trong tay, cộng với sự tăng cường của trận pháp, Dương Hiên hoàn toàn có thể tiến bộ vượt bậc.
Sáng hôm sau, những tiếng nổ ồn ào vang dội đã đánh thức anh.
Dương Hiên bước ra ngoài nhìn thấy một đội xây dựng đang dừng lại bên ngoài khu vườn của biệt thự.
Bộ dạng này là muốn đang phá bỏ sao? Dương Hiên nghi ngờ bước qua đó xem thử.
————————
/414
|