Chương 176: Ích kỉ
Vương Lâm Lập không tài nào tưởng tượng nổi, Vương Tầm Đạo, một thanh niên được Vương gia tôn lên đẳng cấp thiên tài, thậm chí trong tương lai còn có thể nắm trong Vương gia trong tay, lại có thể bị Dương Hiên đơn giản xử chỉ trong vài giây.
Sạch sẽ gọn gàng, không hề có một động tác thừa thãi.
Mới vừa nãy, cách Dương Hiên giải quyết Vương Tầm Đạo, không khác cách anh giải quyết những tên vệ sĩ là bao.
Đều là dùng sức mạnh kinh hoàng chèn ép lại.
Dương Hiên chán nản lắc đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn thẳng lên nhân vật chủ chốt.
Mọi chuyện cũng vì Vương Lâm Lập mà ra.
Vương Lâm Lập rùng mình như bị sét đánh, muốn tìm một chỗ để ẩn núp, nhưng phát hiện sau lưng trống rỗng chẳng có chỗ nào, chân sau lui vài bước đã chạm đến lan can. Lúc này hắn ta mới nhận ra cửa sổ thủy tinh đã vỡ vụn, vẻ mặt tuyệt vọng vô cùng.
“Tao vốn không phải người kiên nhẫn.” Dương Hiên tùy ý ngồi xuống: “Vương thiếu gia, mày nhiều lần khiêu khích tao, nên lần này tao chủ động tới tận đây, sao mày chẳng nói được câu nào vậy?”
“Tao…”
Vương Lâm Lập câm nín một hồi lâu mới thốt ra được một chữ.
Mặc dù trong mắt người khác hắn vốn là kẻ ngông cuồng, thế nhưng giờ phút này lại vô cùng sợ hãi.
Trước đây, trước sau đều được gia tộc ẩn dật Vương gia nâng đỡ, ai dám động vào hắn chứ?
Thế nhưng bây giờ, Dương Hiên không ngại ngần đánh cho Vương Tầm Đạo bay ra ngoài, sống chết không rõ như nào, thật sự là vô cùng lợi hại.
Người này, là người luyện khí!
Vương gia ẩn dật, người tu vi cao nhất, cũng chỉ luyện khí đến tầng mười, cho nên, trong lòng Vương Lâm Lập, người luyện khí chính là người mạnh nhất trong gia tộc này.
“A..” Dương Hiên cười lạnh lùng. “Chuyện này, nên có một kết cục cuối cùng, nếu mày không phục, thì mau xin viện binh đi, vì… bây giờ tao thắng rồi, mà tao thì cũng chưa chuẩn bị giết chết mày.”
Dương Hiên suy nghĩ một lát: “Người anh em kia của mày, lại giúp tao đề xuất một biện pháp khá hay. Thế này đi, một nửa cổ phần của bất động sản Nam Lâm, sáng mai, sẽ chuyển sang đứng tên công ty Đồ Lâm, còn nữa, Tần Bàn Nhược là bạn tao, sau này đừng tới làm phiền cô ấy nữa.”
Tới thì cũng đã tới rồi, Dương Hiên tiện thể giúp Tần Bàn Nhược giải quyết luôn phiền toái.
Vương Lâm Lập trong lòng vô cùng bực bội, nhất thời lưỡng lự.
Dương Hiên liền giẫm mạnh lên mắt cả chân của hắn.
“A!”
Vương Lâm Lập gào lên như heo bị chọc tiết, cơn đau thấu tim gan làm hắn ta đổ đầy mồ hôi.
“Vẫn cần phải cân nhắc sao?”
“Không… Không cần… Tao đồng ý với mày, đồng ý tất cả!”
Dương Hiên lùi lại một bước: “Vậy cứ như thế đi, sáng sớm ngày mai tao muốn được thấy kết quả. Tao đi đây, không cần tiễn!”
Đàn em của hắn trước đó, mang theo một đám người đứng bao vây ở cửa, nhưng nơm nớp lo sợ không dám tiến lên.
Thấy Dương Hiên đi tới, họ đều vô cùng kinh hãi, tản hết ra phía sau.
Đến khi Dương Hiên đi xuống tầng dưới, người đó mới vội la lên: “Vương thiếu gia, tôi đến muộn quá.”
“Cút!”
Vương Lâm Lập cầm dao lên, cắm thẳng vào tai của tên đàn em, không thèm để tâm anh ta đang kêu gào thế nào, hắn ta kìm nén cơn đau đứng dậy, ánh mặt lạnh lẽo như băng.
“Thật là một đám phế vật, mau đi tìm anh Đạo xem tình hình như nào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Tuân lệnh!”
Dương Hiên rời khỏi bất động sản Nam Lâm, đi thẳng đến chi nhánh của công ty Đồ Lâm.
Đến phòng làm việc, nói luôn với Liễu Tiêu Tiêu: “Thông báo các phòng ban nhớ chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta thu nhận cổ phần của địa ốc Nam Lâm.”
“Ơ?” Liễu Tiêu Tiêu ngơ ngác không rõ.
“Sáng mai, Vương Lâm Lập sẽ tới đây tặng chúng ta một món quà, không cần khách khí gì mà cứ nhận lấy.”
Liễu Tiêu Tiêu một lúc lâu sau mới gật đầu một cái.
“Vâng.”
Từ chi nhánh Đồ Lâm đi ra, trời đã tối, Lâm Nhã lúc này chắc ăn cơm tối rồi, Dương Hiên cũng lười về nhà để nấu cơm, nên tùy tiện tìm một quán ăn sạch sẽ để ăn tối.
Đúng lúc vừa ăn xong, anh nhận được cuộc điện thoại từ Hình Minh.
“Dương Hiên, gần đây mọi chuyện thế nào?”
“Trở về Lĩnh Nam tu dưỡng một thời gian, còn lại đều không xảy ra biến cố gì lớn cả.” Dương Hiên khẽ cười, sau đó hỏi lại: “Có chuyện gì không?”
Hình Minh tự nhiên cười lớn: “Nếu tìm cậu, chắc chắn là có chuyện, lần này có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho cậu.”
Dương Hiên nghe xong, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo: “Nói một chút cho tôi xem.”
“Bạch gia tại Hải Đô, bị tiêu diệt rồi.”
Dương Hiên kinh ngạc, gia tộc Bạch gia ở Hải Đô, trước đây Dương Hiên cũng từng nghe qua, Bạch gia là một gia tộc luyện võ, những năm gần đây phát triển vô cùng nhanh chóng, đến bây giờ, gần như trở thành gia tộc đứng đầu của Hải Đô.
Nhưng không ngờ một gia tộc như vậy lại có thể bị tiêu diệt.
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Tối hôm qua.”
“Vậy tôi cần làm gì?”
Nhiệm vụ lần này, khả năng là liên quan đến Bạch gia.
“Hải Đô vốn là biểu hiện cho mối quan hệ bình đẳng giữa ba đại gia tộc. Bây giờ Bạch gia bị sụp đổ, hai gia tộc còn lại sẽ bắt đầu cuộc tranh giành lợi ích.” Nói đến đây, Hình Minh ngừng lại một chút: “Tôi muốn cậu đi Hải Đô, chỉnh đốn lại thương hội, tìm ra chân tướng hung thủ vụ án Bạch gia.”
Dương Hiên cười gượng gạo, việc này còn khó hơn nhiều lần so với việc điều tra kẻ trộm mộ.
“Được, ngày mai tôi sẽ lên đường.”
“Để mọi chuyện thuận lợi, tôi sẽ điều thêm vài người đi cùng cậu, yên tâm họ đều là những cao thủ.”
“Cảm ơn lãnh đạo.” Dương Hiên thản nhiên đáp lại.
Cúp điện thoại, anh than thở một tiếng, cuộc sống yên bình còn chưa được tận hưởng đủ.
Về đến nhà, Dương Hiên thấy Lâm Nhã đang gác đôi chân dài lên bàn uống trà, tay thì tách hạt hướng dương, nằm xem phim truyền hình dài tập.
“Anh rể, sao bây giờ anh mới về?”
“Bận quá, nên đành phải vậy thôi. À đúng rồi, ngày mai tôi đi Hải Đô một chuyến, không biết bao giờ mới quay lại. Cô có cần về thành phố Trung Giang không?”
Suy nghĩ trong đầu Lâm Nhã vùn vụt chạy qua.
“Trở về chán lắm, hơn nữa, vất vả lắm em mới có một đợt nghỉ dài hạn.”
“Vậy được, mai cô ra Lĩnh Nam chơi đi, có chuyện gì thì gọi điện báo cho tôi.” Dương Hiên thấy cô không muốn trở về, cũng không ép buộc cô, chỉ sợ nhóm Vương Lâm Lập tìm đến gây phiền toái, trong đầu đang chuẩn bị gọi Liễu Tiêu Tiêu điều mấy người tới bảo vệ, thì nghe thấy Lâm Nhã nói.
“Em có thể cùng anh đi Hải Đô không?”
“Không được, chuyện lần này không phải chuyện tốt. Đưa cô đi cùng, tôi sợ lại xảy ra chuyện.” Dương Hiên không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.
Nghe giọng điệu của Hình Minh là Dương Hiên có thể cảm giác được sự nguy hiểm trong chuyện này. Thế lực có thể tiêu diệt cả một gia tộc luyện võ, chắc chắn phải có người giới tu chân tham gia.
“Ích kỉ…” Lâm Nhã nhỏ giọng oán trách.
Thế nhưng trong lòng cô biết, nếu nhiệm vụ lần này của Dương Hiên không khó khăn, thì anh chắc chắn sẽ cho cô đi cùng.
Dương Hiên giả bộ như không nghe thấy gì.
Trở về phòng ngủ, Dương Hiên nhận được tin tức từ Hình Minh, có dạng một liên kết. Dương Hiên mở liên kết đó lên, hiện lên chỉ là những báo cáo về tình hình hiện nay của các thể lực tại Hải Đô.
Ba đại gia tộc tại Hải Đô, chia ra thành Tam gia gồm: Bạch, Chu, Lợi, trong đó Bạch gia có thế lực mạnh nhất, nhưng đến nay thì đã trở thành dĩ vãng rồi. Ba gia tộc này, bên nào cũng luyện võ, trong nhà có không ít số lượng các võ giả.
Lướt xuống dưới, cũng đại khái là về tình hình của thương hội.
Dương Hiên không đọc kĩ, chỉ lướt tiếp xuống, có một dòng tin thu hút ngay sự chú ý của anh.
“Vợ chưa cưới của Bạch Hạo Nhiên, chiều ngày hôm nay đã tuyên bố sẽ tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Bạch gia.”
Dương Hiên đọc đến đây, đôi mắt anh khẽ nheo lại.
Người phụ nữ này, không biết tránh dị nghị sao? Chẳng nhẽ cô ta không sợ bị người khác nghi ngờ rằng mình tham gia vào việc tiêu diệt Bạch gia?”
Người phụ nữ này tên là Ninh Khuynh Thành, danh tiếng lừng lẫy, được mệnh danh là người đẹp nhất Hải Đô. Dương Hiên đọc đến đây, trong lòng không có chút nghi ngờ. Dù sao Bạch gia cũng là gia tộc có thế lực đứng đầu, còn Bạch Hạo Nhiên thì là người sắp thừa kế Bạch gia, cưới người phụ nữ thân phận như vậy, cũng là điều bình thường.
Dương Hiên chú ý đến cái tên này.
“Tạm thời đọc đến đây thôi.”
Dương Hiên đi tắm rửa xong, đặt điện thoại xuống rồi nghỉ ngơi.
Đang trong giấc ngủ, mắt Dương Hiên khẽ cử động, cảm nhận được có người đang đi vào phòng anh.
Tiếng bước chân vô cùng quen thuộc… là Lâm Nhã? Muộn thế này, cô còn tới đây làm gì?
Anh đang định mở mắt ra nhìn cho rõ, thì nghe thấy tiếng Lâm Nhã thận trọng hỏi.
“Anh rể, anh ngủ chưa?”
Lâm Nhã nói rất nhẹ, nếu là người bình thường, có khi cũng không nghe được câu nói này của cô.
Dương Hiên muốn xem cô định làm gì, nên tiếp tục giả bộ ngủ.
Nào ngờ, cô gái này chỉ lẳng lặng ngồi xuống đầu giường, sau đó lặng im không nhúc nhích.
Dương Hiên không mở mắt, nên chỉ có thể dựa vào vị trí bị trũng xuống ở trêи giường và âm thanh tiếng thở, để phán đoán chỗ Lâm Nhã đang ngồi lúc này.
Nghĩ lại thấy cũng có chút bất tiện, nên anh càng không có lí do gì để mở mắt ra.
————————
/414
|