Chương 208:Tranh nhau mua
Dương Hiên đành chịu, lưỡng lự đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Cuối cùng, khuôn mặt Lâm Nhã đỏ bừng mở cửa, giơ cánh tay trắng nõn ra, đặt trước mặt Dương Hiên.
“Ừ!”
Dương Hiên hơi kỳ lạ nhìn Lâm Nhã, vươn tay ra gãi nhẹ vào tay cô.
“Hử … Xem ra chất độc có thể thải ra ngoài, tuy nhiên hiệu quả kém hơn chút so với viên đan dược dưỡng da đã cải thiện trước đây.”
Dương Hiên lẩm bẩm nói, rồi căn dặn Lâm Nhã: “Em nhìn xem, trong cơ thể em có nhiều độc tố như vậy, dược lý chỉ có tác dụng bổ sung, sau này tốt nhất em nghỉ ngơi đúng giờ, đừng thức khuya.”
“Cái này anh cũng muốn quản ư?” Lâm Nhã hơi không phục.
“Anh bảo chị em giám sát em.” Dương Hiên chỉ nói vài lời, liền sắp xếp xong chuyện này.
Khi Lâm Toàn quay lại, Dương Hiên tiếp tục cho cô ấy uống thuốc dưỡng da. Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Lâm Toàn quy luật hơn Lâm Nhã, cho nên độc tố được loại bỏ tương đối ít.
Sau khi Dương Hiên nói suy nghĩ của mình cho Lâm Toàn nghe, đôi mắt của Lâm Toàn mở to, không thể tin được nhìn anh.
“Thứ này có tốt thật, nhưng chi phí quá cao, nếu mở cửa hàng bán, em sợ có rủi ro.”
Dương Hiên mỉm cười: “Không sao đâu, bây giờ anh đã cải thiện rồi, các bước chi phí và sản xuất đã được anh đơn giản hóa, nếu không độc tố thải ra ngoài sẽ có màu đen.”
Nghe thấy lời này, Lâm Toàn chống cằm suy nghĩ.
“Anh còn thứ này chứ? Ngày mai em sẽ mang đi cho mấy người nổi tiếng trong trung tâm thương mại thử xem.”
Dương Hiên cười ha ha, lấy ra hai hộp được đóng gói tinh xảo: “Chỉ có hai viên, tốt nhất là cho họ uống khi có nhiều người.”
……
Chiều ngày hôm sau, Lâm Toàn gọi điện thoại đến.
“Anh đoán xem, phản ứng của mọi người như thế nào?”
“Kinh ngạc vui mừng? Có ai tìm em đặt hàng không?” Dương Hiên vui vẻ hớn hở nói.
“Vừa nãy em cho một chị gái nổi tiếng dùng thử, cô ấy nói cô ấy bằng lòng giúp chúng ta quảng bá! Đúng rồi, cô ấy còn bảo em hỏi anh, định giá của thứ này là bao nhiêu?”
“Còn chưa nghĩ kĩ về chuyện này……”
Lẽ ra, nếu thuốc dưỡng da đưa vào thị trường cao cấp, giá chắc chắn sẽ tính bằng đơn vị mười ngàn tệ trở lên.
…….
Nếu đã quyết định làm như thế, vậy thì thuốc này không thể chỉ được quảng bá ở Trung Giang. Nghĩ đến đây, Dương Hiên mang theo ba viên thuốc dưỡng da mà anh tinh chế hôm nay đến công ty giải trí Kim Diệu.
Cả đường đi không bị trở ngại, Dương Hiên trực tiếp đến văn phòng của Tần Bàn Nhược, “Bộp” một tiếng đặt hộp thuốc chăm sóc và dưỡng da lên bàn.
Tần Bàn Nhược nghi ngờ nhìn anh, sau đó cầm chiếc hộp lên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc dưỡng da……”
Tần Bàn Nhược ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ vào chiếc hộp nói: “Tặng cho tôi à?”
“Không có tặng miễn phí, cô có thể quay về thử hiệu quả của thuốc trước, chúng ta lại bàn bạc chuyện tiếp theo.” Dương Hiên kéo ghế ngồi xuống.
“Hả? Anh lại muốn làm gì?” Tần Bàn Nhược nói, mở hộp ra, viên thuốc màu đỏ rất đẹp, Tần Bàn Nhược vẫn có thể lờ mờ ngửi thấy mùi thơm của dược liệu từ viên thuốc.
“Thứ này xem ra không rẻ đâu.”
“Định giá ước tính của tôi là hai trăm nghìn tệ.”
“Hai trăm nghìn!” Tần Bàn Nhược gần như nhảy dựng lên, mặc dù số tiền này không là gì với cô, nhưng viên thuốc nhỏ xíu này, có thể bán với giá này ư?
Tần Bàn Nhược cảm thấy không phải Dương Hiên là thằng ngốc, mà người mua viên thuốc này mới là thằng ngốc.
“Tất nhiên, đây chỉ là định giá sơ bộ, sau đó sẽ dựa theo phản ứng của thị trường để quyết định, rốt cuộc là tăng hay giảm giá, thì phải xem sức hút của cô rồi…”
Tần Bàn Nhược nghe thấy mơ hồ khó hiểu, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
“Ý của anh là … muốn tôi giúp làm đại diện cho thuốc này?”
“Tôi không đến để bàn bạc với cô, bây giờ cô là nhân viên của tôi.” Dương Hiên nhẹ nhàng nhìn cô và nói.
Tần Bàn Nhược lải nhải, muốn phản bác, nhưng không nghĩ ra lời bác bỏ.
“Hừ, tôi chỉ là bó rau, bị nhà tư bản như anh bóc lột…”
Dương Hiên cười khẩy: “Yên tâm, không thiếu phần tiền cho cô, dù sao cô bây giờ nhận nhiều đại ngôn như vậy, vô cùng bận rộn. Nếu tôi có thể làm thuốc dưỡng da này, đến lúc đó cô giúp tôi làm đại diện, chia cho cô một ít cổ phần.”
Tần Bàn Nhược nghe thấy Dương Hiên nói như vậy mới có chút động lòng: “Hừ, vì xem chúng ta là bạn nên tôi sẽ giúp đỡ lần này!”
Dương Hiên giơ ngón tay cái lên: “Đủ nghĩa khí.”
“Đương nhiên.”
……
Chẳng mấy chốc, Tần Bàn Nhược đã phản hồi lại Dương Hiên, ý của Dương Hiên lúc đó, là bảo Tần Bàn Nhược lấy đem về rồi dùng thử thuốc, dẫu sao độc tố thải ra cũng không thể được tẩy sạch trong một lúc.
“Dương Hiên, tôi nghĩ rằng tôi sắp phát tài rồi!” Giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Tần Bàn Nhược phát ra từ trong điện thoại, khiến Dương Hiên không nhịn được đưa tay gãi tai.
Trước đây phản ứng của Lâm Nhã và Lâm Toàn cũng không lớn đến thế, hơn nữa trước kia anh đã cho họ uống viên thuốc có hiệu quả tốt hơn.
“Thuốc này của anh cũng quá lợi hại, độc tố loại bỏ khỏi cơ thể là những thứ gì vậy?”
“Dính đặc, nhưng mà sau khi rửa xong thì rất thoải mái…”
“Nếu thứ này được bán cho những tiểu thư nhà giàu đó, nói không chừng thực sự khả thi, đúng rồi, anh đồng ý cho tôi bao nhiêu cổ phần?”
Tần Bàn Nhược ríu rít nói, vui sướиɠ suy nghĩ đến dáng vẻ sắp phát tài của mình.
“Độc tố trong gan và trong máu, tất nhiên, loại thứ này thực ra không chỉ phụ nữ mới có thể dùng. Còn chuyện cổ phần à … xem cô biểu hiện thế nào rồi mới quyết định.”
“Anh không được phép lừa tôi!”
“Được được được …” Dương Hiên lẩm bẩm.
……
Lâm Toàn ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong câu lạc bộ dưỡng sinh, nhìn nhóm người đông đúc trước mặt, không kiềm được đau đầu vô cùng.
Đều trách Dương Hiên, hiệu quả của thuốc quá tốt, những người chưa từng thử thuốc tấp nập đến đây, hỏi mấy vấn đề như đặt cọc, khi nào có thể đem đến.
Lâm Toàn vẫy tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng trước.
“Như thế này, thuốc dưỡng da là sản phẩm mới xuất hiện, hiện tại sản lượng bị hạn chế… Cho nên định giá có thể hơi cao, khoảng hai trăm nghìn, mà thuốc này chỉ có thể đặt trước, chúng tôi cũng dễ lên kế hoạch mua hàng.”
Đây là lời Dương Hiên nói với cô ấy, thực ra trong lòng Lâm Toàn hơi thấp thỏm.
Ai biết được, một vị phu nhân đập thẻ tín dụng trong tay lên bàn.
“Bà Vu đã nói, loại thuốc này bao nhiêu tiền cũng đáng giá, khi còn trẻ chúng tôi không chăm sóc tốt, bây giờ đã có tiền, làm sao có thể đối xử tệ bản thân được?”
“Đúng vậy, yên tâm đi em Lâm, em cứ việc ra giá, bà Vu nói bệnh viêm mũi từ ngày xưa của bà ấy đã được chữa khỏi sau khi uống thuốc này, đây không phải là thuốc chăm sóc và dưỡng da, đây là thuốc cứu người đó!”
“Cho tôi một viên…”
“Cho tôi nữa.”
Lâm Tòan nhìn nhóm phu nhân khí thế mạnh mẽ, không nhịn được hơi xấu hổ.
“Đừng vội đừng vội, mọi người đăng ký từng người một.”
……
Khi mặt trời lặn, Lâm Toàn mới bước ra ngoài, quay đầu nhìn lại kiến trúc của tòa nhà cao ngất này, trong lòng không khỏi có cảm giác hơi tự hào.
Thuốc là chồng của cô làm, phát triển và chuẩn bị tiền vốn bước đầu tiên là do cô phụ trách.
————————-
/414
|