Chương 221: Đừng bỏ tôi một mình!
Dương Hiên nhớ rất rõ, Hình Minh đã dặn anh rằng, ma trận bát quái đặc biệt này có thể tạm thời làm suy yếu cảnh giới của người tu chân.
Anh vội nhảy ra ngoài, đĩa bát quái lập tức bay lên rồi bay xuống dưới chân của Tưởng Thông Thần. Sau đó, ánh sáng bỗng nhiên tỏa lên, vô số những kí tự kì quái từ bên trong châm pháp vọt ra, cuốn lại giống như một sợi dây thừng, siết chặt lấy hai cánh tay của Tưởng Thông Thần.
Tưởng Thông Thần nhìn thấy cảnh này, hai con ngươi trợn trừng lên như gặp phải quỷ đến mức sắp bắn cả ra ngoài.
Cuối cùng hắn cũng cũng cảm giác có chuyện không ổn, vì khi mấy kí tự kì quái bay sát gần đến hắn, Tưởng Thông Thần có thể cảm nhận rõ được tốc độ lưu thông chân khí của hắn bị chậm lại.
Dương Hiên không bỏ qua một giây cơ hội nào, nhanh chóng lao tới, dưới ánh mắt đang khϊế͙p͙ đảm sợ hãi của Tưởng Thông Thần, anh lấy từ trong nhẫn trữ vật một súng xịt.
Họng súng đen ngòm, chĩa thẳng vào trước mặt Tưởng Thông Thần.
Tưởng Thông Thần tròng mắt như sắp rách ra, điên cuồng giãy giụa.
“Tao… Mẹ kiếp chúng mày!”
Nhưng hắn sao làm được gì dưới sự giam cầm của đĩa bát quái, giống như một dây xích chặt chuyên để giam lại mấy con chó hung hãn, khiến hắn ta lực bất tòng tâm.
Vào giờ phút này, quãng thời gian nằm gai nếm mật của Dương Hiên, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Sát cơ hiện lên, Dương Hiên không do dự nổ súng, không hề có chút suy nghĩ sẽ giữ lại cái mạng cho Tưởng Thông Thần.
“Đoàng!”
Tiếng súng vọng lại về từ phía dãy núi, Tưởng Thông Thần khuôn mặt bốc khói đen ngòm, tóc bị đốt trụi, một mùi hôi thối tràn ngập trong không khí.
“Đoàng!”
Dương Hiên không hề chần chừ, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhanh chóng nã thêm một phát súng nữa.
Lúc này đĩa bát quái xiềng xích đã đến giới hạn, toàn bộ trận pháp bắt đầu nới lỏng. Cánh tay Tưởng Thông Thần mất đi sự kìm kẹp, nhưng hắn cũng không tài nào đứng lên nổi.
Dương Hiên bắn hai phát súng trực tiếp vào mặt hắn, kể cả thần tiên Đại La có bay tới, e là cũng chỉ có thể trốn chạy bay đi, còn chưa nói tới việc, Tưởng Thông Thần vừa rồi tu vi còn bị suy yếu.
“Rầm!”
Thân thể to lớn của Tưởng Thông Thần đổ rầm xuống đất, một cái chết nhanh gọn quyết liệt.
Dương Hiên hờ hững quay người, trêи sân vẫn còn một vài đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, đang lờ đờ đứng dậy.
Những người này thật là hèn hạ, dám dùng loại thủ đoạn như vậy để đối phó với tông chủ.
Dương Hiên cũng không để ý tới bọn họ, dù sao bây giờ những người này tu vi đã bị Vân Đóa đánh cho suy yếu, nên không thể gây ra một chút uy hϊế͙p͙ nào.
“Nếu muốn giữ mạng sống, thì sau này sống phải biết cúi đầu khiêm tốn!”
Dưới lớp mặt nạ màu đen, giọng điệu lạnh lùng của Dương Hiên vang lên.
“Trước kia các cậu làm những điều ác gì, tôi sẽ không truy cứu. Sau này, nửa đời còn lại, hãy sống như một người lương thiện bình thường!”
Dương Hiên giọng điệu kiên quyết, thế nên dù mọi người trong lòng rất khó chịu, tông chủ của bọn họ đều chết hết, hơn nữa hiện giờ bọn họ cũng không còn tu vi, nên ý tưởng báo thù bị cuốn theo gió biến mất.
Thật ra thì, nhiều người đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lí bị diệt khẩu bịt đầu mối, bây giờ nhìn thấy Dương Hiên như vậy, trong lòng bọn họ nảy sinh chút cảm giác kì quái.
Kiểu chiến thuật vừa đánh vừa xoa! Loại kế sách này, Dương Hiên cũng hiểu một chút.
Đệ tử của tông phái lục đục tản dần đi. Cả dãy núi đồ sộ hùng vĩ, trong một tòa kiến trúc xa xỉ tráng lệ, giờ chỉ còn lại vài người nhóm Dương Hiên. Trêи mặt đất rộng lớn cũng thấy hơi trống trải.
Dương Hiên kiểm tra một chút, đút cho mấy người kia viên Hồi Nguyên Đan.
Mấy viên này chuẩn bị không nhiều, Dương Hiên đau lòng than trách, thầm nghĩ có nên về nói lại cho sếp một chút, để anh ta hoàn trả lại.
Suy nghĩ này lóe lên rồi biến mất. Đúng lúc Dương Hiên đang vô cùng nhàm chán, thì Vân Đóa mở mắt.
Nhìn thấy Tưởng Thông Thần chết, cô nghi hoặc nhìn Dương Hiên.
“Cháu đoán không sai, là chú làm, dùng thứ đồ chơi này này!” Vừa nói, Dương Hiên vừa ném súng xịt xuống đất.
“Cái này không đúng với quy tắc, chú làm như vậy sẽ gây phiền toái đến Ngọa Long.” Vân Đóa nhíu mày một cái, sắc mặt ảm đảm. Bây giờ trạng thái của cô không tốt, nhưng cũng may tu vi cao, cho nên mới tỉnh lại sớm hơn đám người Trúc Thanh Đàm một chút.
Dương Hiên sau khi nghe xong, nhún vai một cái, nêu ra lí do anh đã sớm chuẩn bị từ trước.
“Yên tâm, chú là người mới, không quen thuộc chút gì về quy tắc quy củ của giới tu chân, sếp mà biết tin này, chỉ sợ anh ta còn mừng thầm.” Dương Hiên duỗi người, thấy trước ngực đau đến tê dại.
Mùi vị bị một người Trúc Cơ tầng mười cho ăn một quả đấm chính diện vào người, đúng là không dễ chịu chút nào.
Vân Đóa hơi ngẩn người ra, sau đó đứng dậy.
“Này, nếu cháu đi về phía trước, tôi sẽ ra tay đấy!” Dương Hiên cũng vội đứng lên theo, bất đắc dĩ nói.
Anh không quên, nhiệm vụ lần này không phải là giết Tưởng Thông Thần, mà là đưa Vân Đóa trở về.
“Cháu sắp chết rồi!” Vân Đóa khuôn mặt không cảm xúc quay đầu lại.
“Trò đùa này không vui chút nào!” Dương Hiên nhíu mày một cái, anh có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của Vân Đóa rất lưu loát, không giống dáng vẻ của một người sắp chết.
Vân Đóa chỉ biết cười gượng gạo.
“Là thật đó. Trạng thái bây giờ, chẳng qua chỉ là chân khí không phát tán ra được, nên vẫn miễn cưỡng duy trì tim cháu thôi. Tất cả đều là giả, chỉ là cháu đang hồi quang phản chiếu mà thôi. Chú đừng quên, cháu và Tưởng Thông Thần chính diện giao tranh, cháu bị thương nặng hơn nhiều so với nhóm dì Trúc…”
Trêи mặt cô không có lấy một chút thần sắc bi thương, ngược lại còn có vẻ thư thái.
“Chú giúp cháu nói một lời tạm biệt với bọn họ…”
Vừa nói, cô vừa di chuyển thân thể tàn tạ, từ từ đi về phía cánh cửa.
Dương Hiên im lặng, đến khi Vân Đóa đi ra đến cửa chính, anh mới lên tiếng: “Người đi rồi, không cần giả bộ nữa.”
An Hữu Ý và hai người còn lại mở mắt. Trúc Thành Đàm dữ tợn nhìn Dương Hiên: “Tôi sẽ không để anh làm phiền con bé lần nữa!”
Dương Hiên không đáp lại, ánh mắt cười cợt nhìn về hướng cánh cửa chính.
“Mọi người không cản được tôi đâu.”
An Hữu Ý hai tay siết chặt, như thể có thể lao về phía Dương Hiên bất cứ lúc nào.
Dương Hiên không quan tâm lắm, đi lên vỗ nhẹ một cái vào đầu Bùi Dương, gọi anh chàng xui xẻo này tỉnh lại, rồi mới chậm rãi đi về phía cửa chính.
“Chuyện còn lại, cứ để tôi xử lí là được.”
“Anh chờ đấy cho tôi!” Trúc Thanh Đàm gầm lên.
Bùi Dương ngơ ngác nhìn thi thể của Tưởng Thông Thần, trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi nói: “Anh ta thật sự làm thịt luôn đại lão của tông phái ư…”
Bùi Dương vốn chỉ là tu sĩ luyện khí tầng sáu, kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, tạm gọi là một chuyên gia có năng lực chạy trốn.
Nhưng anh cho rằng phản ứng như vậy không tệ, rất nhiều lúc, dựa vào năng lực này, dưới tình huống nguy hiểm mới bảo toàn được tính mạng.
Lúc đối đầu với Tưởng Thông Thần, thời gian để anh lấy súng xịt từ trong nhẫn không gian ra cũng không có.
Thế nên anh lại càng thấy phục Dương Hiên thêm mấy phần.
Giới của người tu chân, tôn sùng sự mạnh mẽ.
Có thể Dương Hiên dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng thân xác thật sự của Tưởng Thông Thần vẫn do Dương Hiên giết. Về điểm này, kể cả có là sếp, cũng chưa chắc đã làm được.
Thấy Bùi Dương ngồi nhìn thi thể của Tưởng Thông Thần đến ngẩn người, An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm lúc này mới phải ứng lại được.
Trong lòng Trúc Thanh Đàm vẫn rất sợ hãi… Người này, đến cả Tưởng Thông Thần còn giết được, nếu như ra tay với bọn họ, chẳng phải dễ dàng như giết một con kiến hay sao.
Vừa rồi cô ta còn phát ngôn xằng bậy với Dương Hiên, đúng là cũng thái quá, không biết tự lượng sức mình.
Thế nhưng…
Trúc Thanh Đàm tự chống đỡ cơ thể tàn tạ của mình để đứng dậy.
“Tôi muốn đi xem xem.”
“Tôi cũng đi.”
An Hữu Ý cũng đi theo tới.
Hai người họ đi xa rồi, Bùi Dương ngồi đó mới kêu lên.
“Anh cả, chị cả, đừng bỏ tôi ở đây một mình.”
————————
/414
|