Chương 235: Chính là như vậy
Cuối cùng đánh vào trêи đỉnh núi đối diện, dãy núi cao run rẩy dữ dội mấy lần, như đang khóc nức nở.
Dương Hiên nuốt nước miếng, cái này… có hơi quá rồi đấy.
Đạo tông mạnh đến vậy sao? Cho dù tông chủ của Hỗn Nguyên Tông đến đây cũng sẽ sợ trận pháp chữ Thủy này chứ?
Ngụy Ngư Nặc rất hài lòng với biểu cảm ngẩn người của Dương Hiên, nhẹ nhàng làm trận pháp tan biến: “Thế nào?”
“Lợi hại!” Cổ họng của Dương Hiên hơi khô, nếu sớm biết trận pháp lợi hại như vậy, anh đã tìm cách tu hành cái này từ lâu rồi.
Chẳng qua, lúc này trong lòng Dương Hiên lại có thêm một số nghi vấn, tại sao trận pháp lợi hại như vậy, nhưng không ai bằng lòng đến?
“Sư tỷ, tôi có một nghi ngờ.”
Ngụy Ngư Nặc ngồi bên lan can của đình, hai chân đung đưa lộ ra bắp đùi: “Không cần kiêng dè, cứ nói đi.”
“Trận pháy này lợi hại như thế, vậy tại sao… Tại sao chỉ có một mình chị?”
Ngụy Ngư Nặc nhún vai: “Lợi hại sao? Cậu chỉ thấy được hiện tượng ảo…”
Khi đang nói, cô ấy nhẹ nhàng móc ngón tay trỏ: “Cậu đến đây.”
“Hả?” Dương Hiên nghi ngờ đi đến gần, đến khi hai người chỉ còn cách một mét.
“Dừng lại, cậu nói, nếu hai người chiến đấu trong khoảng cách gần, cậu có chân khí bá đạo, mà tôi chỉ biết trận pháp, cậu nói xem, ai trong chúng ta sẽ thắng trong cuộc đấu?”
Dương Hiên suy nghĩ, rồi bừng tỉnh vỗ trán: “100% là tôi sẽ thắng”.
“Vậy là được rồi.” Ngụy Ngư Nặc đảo mắt: “Mặc dù uy lực của trận pháp là rất lớn, nhưng những kẻ từ Kiếm tông, Côn tông đã giết chết cậu trước khi cậu vẽ ra trận pháp!”
Đang nói chuyện, Ngụy Ngư Nặc tinh nghịch làm động tác cắt cổ, nhắm hai mắt lại và nghiêng đầu, giả vờ như đã chết.
“Bây giờ, cậu đã hiểu chưa, sư đệ?”
……
Thời gian của buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Quay trở lại nơi ở của Đạo tông, Dương Hiện đã có thu hoạch không tệ, mặt trời của buổi trưa chiếu xuống, Ngụy Ngư Nặc nhảy lên mái nhà, vô cùng thành thạo làm ra trận pháp chữ Âm, từng cái bóng mờ lớn chợt xuất hiện trêи đỉnh đầu cô ấy .
Cái bóng ở cửa chính của thiền điện giống như bị cắt đứt mất một phần.
Dương Hiên mỉm cười, trận pháp này hóa ra chú trọng vào từ “Tá”.
Việc làm cơm đương nhiên là để sư đệ như anh đi làm, trước đây mỗi lần đến giờ cơm, Ngụy Ngư Nặc đều cảm thấy rất buồn bực.
Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ đi đến ba giáo phái khác ăn ké, nhưng số lần tăng lên, Ngụy Ngư Nặc cảm thấy xấu hổ, bắt đầu tự mình nấu ăn.
Không thể làm ra món ăn ngon, mỗi lần ăn cơm mình nấu, Ngụy Ngư Nặc chỉ cảm thấy khó nuốt.
Vì vậy, khi cô ấy gắp mấy món của Dương Hiên làm vào miệng, thì không ngừng khen ngợi.
“Tay nghề của sư đệ rất tốt, sau này có lộc ăn rồi.”
“Tôi rửa chén, cậu nấu cơm thế nào.”
“Ngày may nhớ dậy sớm chút, bữa sáng cũng do cậu làm!”
Dương Hiên không thể phản kháng, ai bảo vị trí hiện giờ của Ngụy Ngư Nặc trong Đạo tông là nhất chứ?
Mỗi ngày đều yên tĩnh, đôi khi có âm thanh luyện tập phát ra từ bên Kiếm tông, Côn tông.
Dương Hiên hiểu ý mỉm cười, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ của ba người Triệu Vô Đạo tại chi nhánh của tông phái khác, đáy lòng cũng yên tâm hơn.
Phải nói rằng, nếu không phải tông chủ của Hiên Viên Tông vi phạm quy tắc của giới thế tục, nơi đây quả thực là một nơi tốt để tu đạo.
Dương Hiên mỗi sáng sớm thức dậy, liền bắt đầu âm thầm ghi nhớ trận pháp, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi loại trận pháp của thuộc tính đều có rất nhiều phân nhánh.
Ghi nhớ đến mức đau đầu, Dương Hiên cũng biết học theo dáng vẻ của Ngụy Ngư Nặc, đi lên mái nhà ngồi một lúc.
Sau nửa tháng im lặng trôi qua, Dương Hiên đã hiểu được hơn một nửa trận pháp của thuộc tính Thổ.
“Không tệ không tệ, thằng nhóc này rất có thiên phú!”
Hôm nay, khi Ngụy Ngư Nặc xuất hiện trước mặt anh, đã mang theo một thùng đan dược lớn.
Dương Hiên nuốt nước bọt, khá giàu có nhỉ.
Cái này cho dù cho lợn ăn, cũng có thể ăn trong mấy ngày!
“Mặc dù trận pháp tốt, nhưng đừng quên rằng chân khí mới là nguồn gốc của người tu đạo, đồ để dựa vào trước sau thì cũng chỉ là để dựa vào, cơ thể mới là điều tiên quyết.”
“Tôi biết rồi.”
Dương Hiên gật đầu và nhận lấy đan dược.
Chiếm phần lớn bên trong là đan dược bồi bổ cơ thể, đương nhiên, thực ra Dương Hiên có hay không loại thuốc này đều không sao cả, bây giờ sức mạnh cơ thể của anh đã là Trúc Cơ tầng ba, ăn thứ này cũng không có tác dụng gì.
Chỉ là có một viên nguyên khí, giúp người tu Trúc Cơ thăng cấp cực lớn…
Có phải cô ấy đã lấy nhầm thứ này không?
Dương Hiên thầm nghi ngờ, cũng không quá lo lắng, sau mười mấy ngày tiếp xúc, anh biết người phụ nữ Ngụy Ngư Nặc này, không thể giở trò.
Không chút do dự đặt viên nguyên khí vào nhẫn không gian, chuẩn bị tìm cơ hội để uống.
Võ đài thi đấu giữa các đệ tử sơ cấp đã xác định sau mười lăm ngày nữa, cách ngày những người họ vào Hiên Viên Tông, vừa đúng một tháng.
Đến lúc đó, các nhân vật có cấp bậc trưởng lão của ba tông phái khác cũng sẽ đến xem, nếu có người ưa thích, nói không chừng muốn thu làm đệ tử bế quan, được dốc lòng dạy dỗ.
Mà người đó, sau này có thể trở thành trụ cột của Hiên Viên Tông.
“Tiểu Hiên Tử, chúng ta đi hóng gió nào, cả ngày từ sáng đến tối thấy cậu ghi nhớ trận pháp, sắp chết vì buồn chán mất thôi.”
Dương Hiên đã từng bác bỏ và kháng nghị cái biệt danh này, nhưng lúc bắt đầu người phụ nữ này đã gật đầu đồng ý, ngày hôm sau lại tiếp tục kêu gọi như thể không có gì sai cả.
Người luôn bị áp bức phải tập làm quen với điều đó, Dương Hiên chính là như vậy.
————————
/414
|