Chương 253: Tại sao
Ba món rau một món canh, Dương Hiên đã nhanh chóng làm xong.
Lúc đến sảnh chính, Ngụy Ngư Nặc đã khôi phục thái độ bình thường, đang ngồi cắn hạt dưa.
Nhìn thấy những món ăn đủ màu sắc hương vị trêи bàn ăn, cô giơ ngón cái lên khen ngợi:
“Vẫn là kỹ thuật nấu ăn của sư đệ tốt, mấy ngày nay không ăn được gì, trong lòng cứ nhớ về mấy món ngon của cậu….”
Ngụy Ngư Nặc buông hạt dưa xuống, đi qua giúp làm một việc duy nhất trong bữa tối – xới cơm.
Sau một hồi trò chuyện, Dương Hiên đột nhiên nhớ tới trận pháp Tặc Đạo Nhân sử dụng trêи đảo.
Anh kể lại những thứ mình đã nhìn thấy với Ngụy Ngư Nặc, ngoại trừ việc anh cất giấu trận pháp chữ Mộc không gian.
“Sương mù trêи đảo dày đặc, hơn nữa còn chứa khí độc, Tặc Đạo Nhân còn chưa đạt tới cảnh giới Trúc Cơ mà cũng có thể sử dụng trận pháp có sức mạnh như vậy, sự ảo diệu của Đạo tông thật sự khiến người khác không hiểu nổi.”
Ngụy Ngư Nặc không nghĩ vậy, cô khẽ mỉm cười, “Thứ này chắc là có vẻ giống với trận pháp lớn bảo vệ dãy núi, nghe cậu nói như vậy, tôi thấy hơi hối hận, lúc đó không đi cùng các cậu.”
“Đạo pháp liên quan đến trời và đất, trận pháp cũng giống vậy, Tặc Đạo Nhân có thể lấy tu vi luyện khí vây hãm Nhan sư muội, chắc chắn cũng đã có thời gian chuẩn bị.”
“Muốn nghiên cứu tỉ mỉ sự khác biệt giữa Đạo tông chúng ta và những tông phái khác, thật ra khác biệt nằm ở chỗ thời gian dùng để chuẩn bị.”
Dương Hiên gật đầu, “Ý của sư tỷ là Đạo tông chúng ta, muốn giành chiến thắng khi giao đấu thì nhất định phải chuẩn bị chu đáo, ra tay trước một bước sao?”
“Đúng là vậy…” Sau đó cô lại khẽ nhíu mày, hình như Ngụy Ngư Nặc nghĩ đến vài chuyện không hay, “Trước kia sư tôn chỉ thiếu một nước cờ đã bị trận pháp phản đòn, bị trọng thương…”
Sư tôn mà Ngụy Ngư Nặc nói đến, chính là người nắm quyền ở trong Đạo tông, cũng là người dạy trận pháp cho Ngụy Ngư Nặc.
Trước đây Dương Hiên đã từng nghe cô ấy nói, sư tôn chính là tu sĩ Trúc Cơ tầng chín. Ngoài việc bày mưu tính kế xa ngàn dặm thì trong Hiên Viên Tông, chỉ cần chỉ một ngón tay là có thể lấy được đầu của kẻ địch trong hơn mười km.
Ngụy Ngư Nặc nói như vậy, nhưng trong lòng Dương Hiên ít nhiều cũng sẽ không tin lắm.
Người đạt đến cảnh giới Trúc Cơ thật sự có thể làm được đến trình độ này sao?
Nếu sư tôn thật sự mạnh như vậy thì tại sao Đạo tông lại suy tàn như hôm nay, chỉ còn lại hai người là Ngụy Ngư Nặc và bản thân anh.
Có thể hình tượng người đó trong lòng Ngụy Ngư Nặc quá lớn, vì vậy trong lời nói của Ngụy Như Nặc có hơi cường điệu hóa.
…
Ngày thứ hai, Dương Hiên bị Ngụy Ngư Nặc đánh thức.
Dĩ nhiên dùng từ đánh thức này đã nho nhã lắm rồi.
Ví dụ như bây giờ, Ngụy Ngư Nặc ngồi cạnh giường anh.
Một tay ra sức túm chặt gò má, một tay thì kéo tai của anh, ánh mắt lóe lên tia sáng lờ mờ.
Thời điểm cô ấy bước vào phòng, Dương Hiên đã tỉnh.
Phát hiện Ngụy Ngư Nặc cố ý xông vào.
Che giấu hơi thở của mình, Dương Hiên thầm nghi ngờ, không hề mở mắt.
Anh không ngờ rằng cô gái này lại vén chăn anh lên.
Cảm nhận được hơi thở của Ngụy Ngư Nặc phả lên mặt mình, trong lòng Dương Hiên hoảng sợ.
Không phải sư tỷ thèm muốn thân thể anh chứ?
Dương Hiên tuy là người đứng đắn, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi suy nghĩ lệch lạc.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Anh bỗng nhiên mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí lúc này chỉ còn lại tiếng chim kêu ríu rít trêи mái hiên, tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Ngụy Ngư Nặc thấy anh tỉnh dậy, hiễn nhiên là bị dọa sợ khϊế͙p͙ vía, biểu cảm trêи mặt lộ rõ vẻ có tật giật mình, sau đó né tránh ánh mắt anh.
Trong lòng hơi chán nản, rõ ràng mình cũng tự kiềm chế rồi, không nên…
“Sư tỷ, chị có chuyện gì không?”
Dương Hiên hỏi thẳng.
“Không có gì, hôm nay dẫn cậu đi thăm sư tôn.”
“Sư phụ vẫn chưa chết à?” Mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu Dương Hiên bỗng biến mất, vội vàng hỏi một câu.
Ngụy Ngư Nặc lắc đầu, “Cậu đi theo tôi là được rồi.”
Với khuôn mặt ửng đỏ, vừa dứt lời Ngụy Ngư Nặc bước ra khỏi phòng.
Trong đầu Dương Hiên xuất hiện rất nhiều nghi vấn, chuẩn bị một bữa sáng đơn giản, rồi hai người đi ra sau núi Hiên Viên Tông.
Hai người họ đi thuyền đến đình giữa hồ, Ngụy Ngư Nặc lấy tay nhẹ vẽ một đường, tạo ra trận pháp chữ Thủy.
“Đây là giải trận.” Ngụy Ngư Nặc nói một câu, sau đó chỉ tay về phía dãy núi cách đình giữa hồ không xa.
Làn nước xuất hiện trêи không trung, bay lên trời như một con rồng nước.
Hồ nước đó từ cuồng bạo trở nên yên tĩnh, từ trêи xuống dưới hình thành một con đường bằng nước nối thẳng đến ngọn núi hiểm trở kia.
Dương Hiên kinh ngạc trước bản lĩnh của cô ấy, há hốc miệng một hồi lâu, không nói lời nào.
Ngụy Ngư Nặc lại rất bình tĩnh nhếch miệng cười.
“Đi thôi.”
Vừa nói vừa bước trước một bước lên trêи con đường nước.
Dương Hiên nhanh chóng đuổi kịp và giẫm chân lên trêи đó, cảm nhận được một làn sóng mềm mại kỳ lạ.
Cùng với cảnh sắc núi non xanh biếc và tiếng côn trùng kêu, cảm giác thật giống như đang ở một nơi đẹp như tiên cảnh.
Trong hoàn cảnh này, Dương Hiên vừa cảm thấy tinh thần sảng kɧօáϊ vừa có cảm giác hơi kỳ lạ.
Chân khí giống như tia nước nhỏ không ngừng chuyển động trong đan điền.
Cuộc giao đấu với Tặc Đạo Nhân lần trước, không có thu hoạch gì, đến bây giờ phần cơ duyên đó lại xuất hiện rồi sao?
Rõ ràng Dương Hiên cảm nhận được cánh cửa của Trúc Cơ tầng bốn, bây giờ đã ở rất gần rồi.
Nhưng Ngụy Ngư Nặc ở phía trước, anh chỉ có thể liều mạng kiềm chế chấn động chân khí ở trong cơ thể tránh để bị lộ.
Xem ra mình phải tìm một cái cớ để ra khỏi tông phái một chuyến, không thì lúc phá cảnh giới sẽ chuốc lấy phiền phức.
vKhi vừa nghĩ vậy thì hai người đã đi đến đỉnh ngọn núi hiểm trở.
Hai người họ đến trước sơn động, Dương Hiên nghi hoặc nhìn Ngụy Ngư Nặc.
Sau đó thấy Ngụy Ngư Nặc đưa tay chỉ vào sơn động.
“Sư tôn chết ở trong đó.”
“Ặc…” Dương Hiên khẽ gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ý của Ngụy Ngư Nặc.
Từ khi vào Đạo tông đến nay, luôn là Ngụy Ngư Nặc lo liệu mọi việc, dù sao nhiều năm chưa thu nhận đệ tử như vậy, nên cũng không thông thạo quy trình lắm.
Vài ngày trước nghe được lời của một vị trưởng lão, mới biết rằng Đạo tông thu nhận đệ tử, không cần biết sư phụ còn sống hay đã chết, đều phải đưa người đến thăm một lần.
Cho nên mới có chuyến đi ngày hôm nay.
Dương Hiên nhìn thẳng vào trong sơn động, dần dần tập trung tinh thần. Trước mắt hình như xuất hiện một vòng xoáy không gian rất lớn, xung quanh bỗng nhiên hiện ra nhiều cảnh tượng kì quái đáng sợ.
Biển máu, xương trắng, linh hồn ác quỷ…
Không ngừng quấy nhiễu tinh thần anh.
Bỗng nhiên anh hoảng sợ, chuyện này là thế nào? Chỉ nhìn một lần mà đã rơi vào ảo giác rồi ư?
Sau đó chuyện khiến anh sợ hãi hơn đã xuất hiện!
Dương Hiên phát hiện bản thân hoàn toàn không cử động được, cánh tay của anh dường như bị trói lại bởi sức nặng của một ngọn núi, không thể nào nhấc lên nổi.
Muốn nói gì đó, nhưng đã phí hết sức lực cũng không thể nào mở miệng.
Toàn thân anh trở nên lạnh như băng, chẳng lẽ sư tỷ đã phát hiện điều gì? Muốn giết chết anh!
Không đúng, không phải như vậy! Chết tiệt, tại sao chứ!
Trong lòng Dương Hiên vô cùng lo lắng, đột nhiên anh rất sợ cứ phải đứng một chỗ như vậy mãi mãi!
Sư phụ trêи danh nghĩa kia tại sao lại có ác ý đối với mình như vậy?
Trong đầu Dương Hiên đột nhiên xuất hiện những cảm giác trước nay chưa từng có như phẫn nộ, tức giận, sốt ruột… Tất cả cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong lồng ngực anh, giống như chỉ cần một khoảnh khắc nữa bộ ngực của anh sẽ nổ tung.
Anh trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thầm nghĩ.
————————
/414
|