Chương 256: Cũng không phải người ngoài.
Dương Hiên hiểu ra, suy nghĩ của anh thật sai lầm.
Ngày trước vội vàng luyện tập nhiều trận pháp sơ cấp, nhưng đến giờ nhiều trận pháp anh không hề sử dụng lại khi giao đấu.
Vốn dĩ anh muốn vội vàng tập luyện hết các trận pháp sơ cấp, để học sự phi thường của những trận pháp cao cấp.
Nhưng đâu biết rằng, những trận pháp sơ cấp, mới là những gì tinh túy nhất của Đạo tông.
Anh không nghiêm túc tập luyện, nên những trận pháp sơ cấp khi sử dụng, từ đầu đến cuối không thể phát huy hết công lực.
Dương Hiên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ đến những thứ trận pháp kia, phác thảo đường đi nước bước.
Mượn vạn vật để biến hình.
Mượn trời đất để xông lên.
Hai ngón tay của anh chỉ lên trời, đột ngột mở hai mắt ra, hét lớn: “Lên!”
Rồng đất lại xuất hiện, bên ngoài Đạo tông, mặt đất bắt đầu rung chuyển một lần nữa.
Một con rồng đất còn lớn hơn cả con vừa nãy của Ngụy Ngư Nặc, dưới đất lao lên.
Rồng đất vụt lên không trung, ánh sáng lóe lên rực rỡ.
Cơ thể rồng đất to lớn nhìn về phía trước, sau đó cúi đầu phục vụ Dương Hiên.
“Không tệ không tệ, lĩnh ngộ rất nhanh chóng.” Ngụy Ngư Nặc bật cười.
“Đều nhờ có sư tỷ nhắc nhở.”
…
Ở Kiếm tông lúc này
Thiền Dư giơ kiếm lên, vẻ mặt trang nghiêm nhìn về hướng Đạo tông.
Anh ta nghe thấy tiếng rồng gầm vang, trong lòng cũng thầm kinh ngạc.
Người tuyệt mạch này, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn có thể thi triển trận pháp rồng đất đến trình độ này sao?
Dù là khí cơ hay dừng lại ở trình độ luyện khí sư, thì thực lực đều đã tăng thêm một cập bậc.
Kiếm tông của mình, cần phải đạt đến cảnh giới nào, mới có thể ngang hàng được với Dương Hiên chứ?
Quan Tử Nghiêu? Thiên tài?
Thiền Dư lắc đầu cười gượng, như vậy xem ra, tuyệt mạch của Đạo tông, phải ở trong trận pháp mới có thể thể hiện được thực lực.
Nhớ tới lúc Ngụy Ngư Nặc mới tu hành trận pháp, cũng là tuyệt mạch giống Dương Hiên bây giờ.
Thế nhưng trong hai tháng ngắn ngủi, cô ấy cũng chưa đạt đến trình độ này. Vậy Đạo tông đã xuất hiện một kẻ rất mạnh khác sao?
Xem ra sau này, trận pháp lớn để bảo vệ dãy núi sẽ có thêm người gánh vác, vậy cũng tốt.
Gánh nặng trêи vai của Ngụy sư muội, chắc cũng sẽ nhẹ đi một chút.
Thiền Dư vui mừng nở nụ cười, sau đó một âm thanh từ đằng sau truyền tới.
“Đại sư huynh, trưởng lão có lời mời.”
“Mau đi thôi.”
Anh ta trả lời lại, trong lòng thắc mắc. Lúc này trưởng lão có chuyện gì mà phải đi tìm mình nhỉ?
…
Tạ Minh Thành từ đảo Tiêu Dao trở về, cũng không hề rời khỏi Côn tông.
Mấy ngày nay, hắn ta tăng cường độ tu hành của mình.
Bất luận là tu hành chân khí hay là tu hành côn pháp, hắn ta đều không bỏ qua.
Những người còn lại đều vô cùng kinh ngạc, Tạ Minh Thành, không phải là thiên tài nổi tiếng, đại sư huynh của Côn tông sao?
Trêи đảo Tiêu Dao bị ai kϊƈɦ động, mà lại ra sức tu hành như vậy?
Phải biết rằng, trước kia khi nào nhớ đến việc tu hành thì Tạ Minh Thành mới chậm chạp ra luyện tập với bọn họ.
Hắn ta có tài năng thiên phú, công lực bỏ ra một nửa đã có thể tu hành thành công, khiến nhiều đệ tử trong Côn tông vô cùng hâm mộ.
Nhưng bây giờ, vị thiên tài trong mắt mọi người này, cũng trở nên cực kì cố gắng như vậy. Không chỉ khiến cho vài anh em cùng kỳ với Tạ Minh Thành cảm thấy áp lực, mà còn khiến rất nhiều anh em khác trong Côn tông cũng thấy bị đe dọa.
Đến thiên tài mà còn nỗ lực như thế, vậy thì bọn họ lại càng không có lí do để lười biếng.
Mà cùng lúc trưởng lão Côn tông cũng rất hài lòng với Tạ Minh Thành. Sau khi khen ngợi nhiều lần, cũng nhắc nhở mọi người noi theo.
Do đó, nhiều người cũng thầm oán trách Tạ Minh Thành.
“Hừ, một đám phế vật, làm được một ít nhiệm vụ cấp thấp của tông phái, đã tự cho mình có năng lực rồi hả!”
Tạ Minh Thành vô cùng khinh thường.
Lần này đi bắt Tặc Đạo Nhân, khiến hắn ta cảm nhận được rõ ràng rằng, thực lực của bản thân vẫn còn vô cùng kém cỏi.
Ở trong tông phái, là có được sự chăm sóc chiếu cố từ các sư huynh sư tỷ, nhưng nếu hắn ta tự thân một mình thì sao?
Bị Tặc Đạo Nhân đánh bại một cách dễ dàng, khiến cho sự tự tin, sự tự tôn của hắn ta, như thể bị từng người từng người ném hết lên lò lửa đốt trụi.
“Còn cái tên Dương Hiên kia, mấy lần âm thầm làm tao bẽ mặt. Liệu hồn thì đừng để tao tìm được cơ hội, nếu không tao nhất định sẽ cho mày biết, danh hiệu đệ tử tiềm năng này của tao, là từ đâu mà có!”
Nếu không có người thần bí kia hỗ trợ, thì bọn họ lần này lành ít dữ nhiều.
Bản thân mạnh mẽ, mới là điều quan trọng nhất.
Điều này là đạo lý trong lòng Tạ Minh Thành.
Dương Hiên còn không biết, anh đã bị Tạ Minh Thành ghim chặt thù hận.
Ban đầu, ba người bọn họ rõ ràng là cứu Tạ Minh Thành. Mặc dù hắn ta là kẻ to mồm và có lòng tự ái cao nhất, nhưng Dương Hiên cũng không để bụng mấy điều này.
Anh chỉ coi Tạ Minh Thành là tu sĩ hơi có vấn đề thần kinh mà thôi.
Hôm nay, có một vị khách tới Đạo tông.
Lúc Dương Hiên nhìn thấy Thiền Dư, vẻ mặt hơi ngẩn ra, vội vàng dùng lực mạnh nhất để thu hồi lại hơi thở của mình.
Hai ngày nay luyện tập trận pháp, có lúc anh thả lỏng cơ thể, chân khí thỉnh thoảng sẽ đạt đến trình độ Trúc Cơ tiêu chuẩn.
Ngụy Ngư Nặc ngốc nghếch từ sáng đến tối không để ý, chắc sẽ không chú ý đến chuyện này.
Nhưng người đứng trước mặt lại không giống vậy.
Buổi kiểm tra thực lực đầu tiên, mọi người có giấu diếm thực lực của mình hay không, thì anh vẫn nhìn ra được Thiền Dư xuất chiêu như thế nào.
Không hề lòng vòng, vô cùng tàn nhẫn, kiên quyết.
Hơn nữa, dựa theo lời miêu tả của Ngụy Ngư Nặc về Thiền Dư, thì người này tính đa nghi, khác hẳn so với vẻ ngoài.
“Đại sư huynh, anh tới Đạo tông có chuyện gì không?” Dương Hiên đứng lên, cúi đầu lễ phép.
“À, tới tìm sư tỷ của cậu, cô ấy đang ở đâu?” Thiền Dư vẫy tay, tỏ ý bỏ qua luôn mọi phép tắc rườm rà, vẻ mặt sốt ruột nôn nóng.
“Sư tỷ đang ngủ trưa, để tôi đi gọi chị ấy dậy.”
Thiền Dư gật đầu.
“Tôi vào sảnh chính đợi.”
Dương Hiên cau mày, nhìn thần sắc của Thiền Dư, e là đã xảy ra chuyện gì xấu.
Đến phòng Ngụy Ngư Nặc, Dương Hiên hơi sững người.
Ngụy Ngư Nặc nằm trêи giường, ôm lấy nửa cái chăn. Một chân cô đặt trêи giường, chân còn lại gác cao tựa vào tường.
Nước miếng chảy ở khóe miệng, như đang nằm mơ được ăn cái gì, thậm chí còn nói mê.
“Cho tôi… chân…gà.”
Khóe miệng Dương Hiên khẽ nhếch lên, cái người tuyệt mạch này, dựa vào đâu mà đạt đến cảnh giới Trúc Cơ tầng ba chứ?
Dương Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay lay người cô.
“Dậy đi… Dậy đi…”
“Hả…? Sư… Sư đệ, nấu xong cơm rồi à?”
“Chị vừa mới ăn lúc nãy rồi mà.” Dương Hiên gượng cười, “Đại sư huynh tìm chị có chút chuyện.”
Ngụy Ngư Nặc lúc này đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn lại mới phát hiện tư thế ngủ của mình đúng là thật mất mặt.
Trong nháy mắt mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, vén mấy sợi tóc ra phía sau tai, cố tỏ ra vẻ hung dữ.
“Hãy quên đi bộ dạng vừa nãy của tôi!”
“Bộ dạng gì vừa nãy của chị sao? Tôi quên sạch rồi…”
“Tốt, coi như cậu hiểu chuyện.”
Ngụy Ngữ Nặc khẽ mỉm cười, đứng dậy đi tới sảnh chính.
Dương Hiên hơi do dự, không biết có nên đi theo hay không.
Sảnh chính.
Thiền Dư đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, nghe thấy tiếng bước chân mới mở mắt ra.
“Sư huynh, anh tìm tôi có chuyện gì vậy? Thậm chí phải đến tận Đạo tông.” Ngụy Ngư Nặc ngáp ngắn ngáp dài đi vào.
“Chuyện liên quan đến cô.”
“Tôi? Tôi thì có thể có chuyện gì sao?” Ngụy Ngư Nặc kinh ngạc nói.
Thiền Dư cau mày, nhìn kỹ thì thấy Dương Diên đang đứng sau lưng Ngụy Ngư Nặc.
Ngụy Ngư Nặc nhanh chóng chú ý vào nơi mà Thiền Dư đang chăm chú nhìn.
“Sư đệ của tôi cũng không phải người ngoài, anh cứ nói đi.”
Thiền Dư thấy Ngụy Ngư Nặc không để ý, thì mới bắt đầu nói.
“Mấy ngày trước, trưởng lão Kiếm tông tìm tôi…”
————————
/414
|