Chương 264: Kết thúc
Bây giờ, thế cục của cả Hiên Viên Tông chỉ có Văn tông đứng ở vị trí trung lập.
Thế lực mạnh nhất là Kiếm tông có mối quan hệ khá gần gũi với Đạo tông. Còn lại hội trưởng lão cùng với Côn tông thông đồng với nhau, ngầm trở thành thế lực lớn nhất.
Dưới núi Hiên Viên Tông non xanh nước biếc, kéo dài vô tận.
Dương Hiên, Ngụy Ngư Nặc đi đằng trước, Hướng Tử Mặc theo đằng sau từ xa.
Theo thông tin tình báo của Thiền Dư, điều kiện của Hiêu là Ngụy Ngư Nặc hoàn thành cuộc giao dịch ở thành Lang Yên.
Thành Lang Yên là trung tâm của giới tông phái. Năm ngày sau sẽ tổ chức một cuộc đấu giá chưa từng có.
Các loại linh khí, đan dược còn có công pháp hi hữu đều được đấu giá tại đây.
Trước đây, Hiên Viên Tông đã từng dùng danh nghĩa tông phái để tham gia, sau khi phát triển hơn, tài nguyên của tông phái ngày càng đông đảo nên dần dần cũng từ bỏ, không còn đi đến nơi này nữa.
Tích lũy ban đầu là cả một quá trình dài, đến bây giờ Hiên Viên Tông có thể lớn mạnh như thế là do dựa trêи sức mạnh của Bạch gia, đi đường tắt tránh đi những thứ không đáng có.
Ba ngày sau, bên ngoài thành Lang Yên.
Mấy hôm nay Hướng Tử Mặc đều không nói gì, bộ dạng chỉ biết tuân theo và lặng thầm hi vọng.
Nhìn thấy phải vào thành, lần đầu tiên Hướng Tử Mặc hỏi Ngụy Ngư Nặc: “Ngụy sư muội, sau khi vào thành tôi sẽ không đi cùng cô nữa. Tất nhiên tôi sẽ âm thầm chú ý giúp cô, có vấn đề gì cô có thể chủ động liên lạc với tôi.”
Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt nhìn Dương Hiên rồi lấy một cây nhang đặc chế từ trong túi ra “Dương sư đệ, cái này cậu cầm lấy, thanh nhang này chúng ta mỗi người giữ một nửa, trong vòng mười dặm chỉ cần dồn chân khí thì sẽ cảm nhận được vị trí lẫn nhau.”
Dương Hiên gật đầu nhận lấy.
“Vậy sư tỷ, tôi cũng tách ra đây, mấy ngày nay, tôi sẽ vào trong thành trước, giúp chị dò la tin tức.”
“Hai cậu cũng chú ý chăm sóc bản thân nhé.” Ngụy Ngư Nặc thở dài, nhìn bức tường thành cao vút cách đó không xa, tựa như ẩn chứa biết bao gian nan, nguy hiểm.
Sau khi tách nhau vào thành, Dương Hiên quan sát đánh giá cảnh vật xung quanh.
Không hổ là thành trì lớn nhất giới tông phái, kiến trúc nơi này còn hoành tráng hơn cả Hiên Viên Tông.
Ngói hồng xa xa của các tòa nhà như không nhìn thấy được điểm cuối, trải dài khắp nơi.
Từ hai bên đường rộng thênh thang, lúc này Dương Hiên chợt nhìn thấy thầy luyện đan đang bán đan dược tươi mới.
Dương Hiên tựa như một tu sĩ bình thường vào thành, ngẫu nhiên dừng lại xem quầy hàng.
Không ngoài dự liệu của Dương Hiên, tu sĩ lúc này lấy hàng ra, giá trị của món đồ trong tay cũng không được coi là quá đắt.
Ví dụ như quầy đan dược trước mặt này, phần lớn đều là đan dược luyện khí đan và dưỡng khí đan cấp thấp.
Những thứ đồ như thế này, một người luyện đan nghiệp dư như Dương Hiên cũng có thể chế ra được.
Xem ra hầu như những quầy hàng này đều là muốn dựa vào thanh thế lẫy lừng của hội đấu giá tông phái để thử vận may.
Đi qua con phố rộn ràng nhốn nháo, Dương Hiên tìm được một nhà nghỉ.
Điều nằm ngoài dự đoán của anh đó là ông chủ nhà nghỉ này lại chỉ là một người bình thường.
Ông chủ quan sát đánh giá Dương Hiên, cười nói: “Anh bạn này chắc là lần đầu đến thành Lang Yên hả?”
“Quả thật như thế, ông chủ có gì dặn dò không?”
“Ha ha, tuy rằng Chu Nặc tôi là một người bình thường, nhưng mọi người đều nể mặt. Mỗi khi thành Lang Yên mở, những tu sĩ vào đây ở đều sẽ có biểu cảm như cậu. Tôi cũng sớm đã quen rồi, người anh em cũng không cần hoài nghi, chỗ này của tôi tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ cần vào ở tôi đảm bảo cậu sẽ an toàn.”
Ông chủ Chu Nặc vỗ ngực, vẻ mặt tự tin cam đoan.
Tuy rằng không biết ông ta lấy đâu ra tự tin này, nhưng lúc này Dương Hiên cũng không nghĩ quá nhiều về nó.
Nếu như ông chủ này đã có thể mở tiệm kinh doanh ở đây, cho dù không phải là tu sĩ thì chắc sẽ có chỗ nào đó hơn người.
Giá nhà nghỉ cũng không phải quá đắt, một đêm là mười linh thạch, giá cả này Dương Hiên có thể chấp nhận được.
Bước vào căn phòng sạch sẽ, Dương Hiên đóng cửa, buông vật dụng xuống, mở cửa sổ gỗ ra, chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy sân khấu chính của cuộc đấu giá.
Phong cách kiến trúc của sân khấu chính có vẻ giống với miếu chùa nhưng lại hoành tráng to đẹp hơn.
Quan sát một lúc, kho tàng kiến thức của Dương Hiên cũng được nâng lên ít nhiều, anh lại nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Xác nhận được lúc này Ngụy Ngư Nặc cũng ở một nơi cách đó không xa.
Dương Hiên nhắm mắt lại, lúc này, cuối cùng anh cũng có cơ hội để đánh giá cảnh giới mà mình đã thăng cấp.
Trúc Cơ tầng bốn…
So với Trúc Cơ tầng ba, Trúc Cơ tầng bốn có thêm phần cảm nhận thần thức, ví dụ như khoảng cách mà thần thức trước đây của anh triển khai cảm nhận nhiều nhất cũng chỉ trong phạm vi ba km. Còn bây giờ khoảng cách đã có thể đạt được mười km rồi.
Đây là khái niệm gì?
Rất đơn giản, nếu như có một người tu hành bí ẩn xuất hiện trong phạm vi mười km, Dương Hiên có thể xác định được vị trí bằng tốc độ nhanh nhất.
Hơn nữa, chỉ cần người đó có cảnh giới thấp hơn bản thân anh thì sẽ sớm bị anh phát hiện.
Nếu lúc đầu anh có được loại năng lực này thì khi giao đấu với Tặc Đạo Nhân, căn bản không cần phải dùng đến Lưu Năng để làm mồi nhử.
Bản thân anh có thể cảm nhận được hơi thở của Tặc Đạo Nhân, sau đó tìm đến và giết chết cô ta.
Quả thực nó còn tiện hơn cả máy theo dõi.
Dương Hiên quá đỗi vui mừng.
Năng lực này quả là một công pháp trong cuốn sách Vô Diệp.
Trước kia khi nhàn rỗi Dương Hiên cũng đã từng thử, nhưng lúc đó kho tàng kiến thức không có cách nào mở rộng, khoảng cách tìm kiếm quá ngắn, cũng chưa có tác dụng gì nhiều.
Ngoại trừ điều này ra, Dương Hiên cảm nhận chân khí của mình cũng đã mạnh mẽ hơn.
Đạt được tu vi như vậy, lại có được sự tương trợ của Đạo tông, lần này tổ chức Hiêu kia dù có hùng mạnh hơn nữa, nếu bản thân buông lỏng cảnh giác Dương Hiên cũng rất có tự tin có thể xử được hết.
Ông trời thực sự đang giúp ta, Dương Hiên mở to mắt, gạt đi những bất an trong lòng.
“Cốc cốc cốc . . .”
Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Hiên ra mở cửa. Trước mặt là một luyện khí sư mặc hán phục, dựa vào hơi thở có thể đoán được, người này ít nhất cũng đạt đến cấp độ luyện khí tầng năm.
Trong tay anh ta bưng cơm ngon canh ngọt.
“Tôi là đầu bếp của nhà nghỉ, đây là cơm tối ông chủ gửi cho cậu.”
Dương Hiên sửng sốt, đón lấy đĩa cơm, trêи mặt cũng nở nụ cười.
“Thay tôi cảm ơn ông chủ.”
“Không có gì.” Người này mỉm cười rồi xoay người bước đi.
Dương Hiên đặt khay thức ăn lên bàn, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Ông chủ nhà nghỉ rõ ràng là một người thường mà đầu bếp thì lại là một luyện khí sư.
Hơn nữa, chiều nay anh cũng xác nhận, cả nhà nghỉ cũng chỉ có hai người này.
Dùng kim bạc thử thức ăn thì không có độc.
“Hai ngày này chắc cũng không nhàm chán lắm.”
Chỉ là Dương Hiên không ngờ, thông tin Ngọa Long truyền đến khiến anh rất bất ngờ, bây giờ có thể thả lỏng hơn.
Cấp trêи và tông phái đã thương lượng ổn thỏa, nhiệm vụ của đám người Dương Hiên tất nhiên cũng bị hủy bỏ, mọi người đã có thể trở về thành phố.
/414
|