Chương 272: Đánh chết
Tốc độ kiếm như vậy, quả thực quá chậm.
Tay trái của Dương Hiên vững chắc che chở cho Ngụy Ngư Nặc, cổ tay phải vừa di chuyển thì một âm thanh khẽ phát ra từ trong trường kiếm, đồng thời linh khí trong cơ thể với một tốc độ điên cuồng trước nay chưa từng có, ngưng tụ về phía trường kiếm trong tay. Linh khí trong cơ thể trở nên cuồng bạo, cảm xúc hung tợn giống như một loại kịch độc, nhanh chóng ăn mòn tinh thần của Dương Hiên.
Sự hung tợn tàn nhẫn trêи gương mặt đã đạt đến giới hạn.
Tóc dài không gió mà bay, sự ớn lạnh quanh cơ thể càng lúc càng dữ dội, đột nhiên anh liếc nhìn tên mặt sẹo, trêи đôi môi tái nhợt lộ ra một nụ cười gian ác.
Tay phải xuất hiện một đường màu đỏ, ánh sáng giống như màu máu đang lưu chuyển trêи thân trường kiếm, trường kiếm màu xanh đậm rất kỳ dị đã biến thành một thanh trường kiếm màu máu, giống như dính đầy máu tươi, từng giọt tí tách rơi xuống.
Anh nhìn tên mặt sẹo, đôi môi tái nhợt, có một màu đỏ tươi kỳ lạ, âm thanh khàn khàn, giống như tiếng quỷ khóc than phát ra từ vực tối, khiến người khác sợ hãi.
“Mày sẽ chết!”
Môi màu đỏ, âm thanh khàn khàn, thứ tà mị kia giống như cơn ác mộng, xông vào đầu óc của tên mặt sẹo, hắn phát ra một tiếng la hét hoảng hốt khác thường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đặt ʍôиɠ ngồi phịch trêи mặt đất, sức mạnh như hắn mà cũng phải chịu ảnh hưởng.
Chỉ là sau khi chịu chút ảnh hưởng, tên mặt sẹo đã lấy lại bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng như chưa từng có gì thay đổi.
Mười sáu đường trường kiếm lập tức ập tới, trong chớp mắt tách thành mấy chục đường giao thoa với bóng kiếm, khiến người khác nhìn đến hoa mắt.
Mười sáu đạo kiếm xuyên mây!
“Huyết sát tuyệt sát!”
Huyết sát tuyệt sát!
Bỗng nhiễn Dương Hiên nhảy lên, trường kiếm cắt qua hư không, một luồng sức mạnh được chém ra từ thanh kiếm trong tay. Luồng sức mạnh lóe qua trong chớp mắt, phạm vi ảnh hưởng rộng tới mấy chục mét, giống như một con sông máu dài lao nhanh qua, bao phủ khắp cơ thể của bốn người.
Đồng thời lúc này, Dương Hiên đột nhiên tăng tốc, chạy nhanh về phía trước, tạo khoảng cách với mấy người phía sau.
“Không ổn!” Sắc mặt lạnh lùng của tên mặt sẹo lần đầu tiên biến đổi, đó là sự căm phẫn tột độ, trong ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn đáng sợ.
Thân hình vừa chuyển động, tên mặt sẹo chớp mắt đã biến mất tại chỗ, tốc độ cực nhanh, rồi xuất hiện sau lưng Dương Hiên, cơ thể Dương Hiên bỗng nhiên dừng lại.
Xì xì! Xì xì! Xì xì! Xì xì!
Theo bốn âm thanh dị thường nặng nề, trong cơ thể của bốn tên sát thủ ào ra dòng máu cao mười mét, cơ thể bốn người giống như mảnh gỗ, bị chặt thành hai đoạn, máu phóng lên tạo thành một bầu trời đầy máu, mặt đất nhuốm màu màu đỏ thẫm.
Máu tựa như mưa, rơi trêи gương mặt, trêи mái tóc, trêи cơ thể mỗi người, khuôn mặt mỗi tên sát thủ đều trắng bệnh dị thường, trong ánh mắt của mười hai tên sát thủ còn lại lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, tay cầm kiếm hơi run rẩy.
“Giết!”
Thanh kiếm kỳ lạ, giống như con rắn uốn lượn, hành tung ảo ảnh lơ lửng trêи trời, khi đến gần Dương Hiên chỉ cách một mét, nó giống như rắn độc phun ra lưỡi rắn, bỗng nhiên đâm về phía hai bên eo của Dương Hiên.
Dương Hiên chỉ còn tay phải có thể sử dụng, kiếm chỉ có một cây, lựa chọn cũng chỉ có một. Dưới góc độ của kiếm như vậy, bất kỳ ai đều buộc phải đưa ra một lựa chọn, nhất định phải bỏ lại một thứ. Nhưng kiếm thuật như vậy, với Dương Hiên mà nói, anh không cần đưa ra lựa chọn.
Quay người về bên trái, che chở cho Ngụy Ngư Nặc. Dương Hiên không quan tâm đến bóng người xông đến ở phía sau, tay phải anh cầm kiếm, trường kiếm màu máu hung hăng chém về phía trước cánh đó nửa mét.
“Keng!” Một âm thanh dị thường trong trẻo của thanh kiếm vang lên, thanh kiếm sắc bén hiện ra trong không trung. Lực phản đòn cực lớn xuyên qua trường kiếm, đâm vào trong cơ thể của Dương Hiên.
“Hừ!” Một tiếng hừ mạnh, khóe môi của Dương Hiên chảy ra một vết máu. Đến cuối cùng vẫn là cảnh giới khá thấp, tu vi của tên mặt sẹo ít nhất cao hơn anh hai tầng, thực lực hai bên vẫn có chênh lệch.
Mượn sức phản đòn này, cơ thể Dương Hiên đánh về phía xa, quay người xông về phía tên mặt sẹo.
“Cái gì?” Tên mặt sẹo rõ ràng đã hoảng sợ, hắn không ngờ một kiếm này của mình, vậy mà anh có thể chống đỡ! Điều này đương nhiên nằm ngoài dự đoán của hắn, Dương Hiên có lực phán đoán nhạy bén như vậy sao.
“Huyết sát tuyệt sát.”
Luồng sức mạnh màu máu lại xuất hiện, lập tức tăng vọt đến hơn chục mét, xông về phía tên mặt sẹo, nét mặt của tên mặt sẹo lập tức trở nên vô cùng tuyệt vọng, cơ thể lạnh băng không cách nào nhúc nhích, đôi mắt chăm chăm nhìn luồng sức mạnh màu máu vút qua trước mắt.
“Phế vật!”
Tên mặt sẹo tay cầm nhuyễn kiếm đứng trước mặt ba người, lạnh lùng nói.
“Tế diệp sát!”
Kiếm khí vô cùng nhỏ bé giống như từng sợi tóc, cuồn cuộn không ngừng bay ra từ trêи liễu diệp kiếm*. Giống như sâu nhỏ ăn lá, sợi tóc mỏng manh rơi trêи kiếm màu máu, phát ra âm thanh ăn thịt người dày đặc, chỉ trong cái nháy mắt, mấy tên sát thủ biến mất không thấy bóng dáng. (*liễu diệp kiếm: loại kiếm rất mỏng nhẹ và dẻo dai, có thể cuốn tròn quanh người)
Dương Hiên chém ra một kiếm không có kết quả, nhất thời đã rơi vào nguy hiểm.
Dương Hiên ɭϊếʍ máu đỏ trêи khóe miệng, khô khan lạ thường, khi giao đấu đến bước này, Dương Hiên đã sắp không cầm nỗi kiếm trong tay nữa, sức lực đã hao tổn không ít.
Trong cơ thể đan điền trở nên yên tĩnh hơn, điều động linh khí gặp phải trở ngại, bởi vì Dương Hiên thật sự đã quá mệt mỏi.
Nhưng cúi đầu nhìn Ngụy Ngư Nặc trong lòng, cô gái này vẫn đang gánh vác trọng trách, sao có thể cứ như vậy mà chết ở nơi này được.
Dương Hiên nắm chặn kiếm trong tay, anh đưa ra lựa chọn.
Trêи gương mặt của Dương Hiên, bỗng nhiên giận dữ, phát ra tiếng gầm thét điên cuồng: “Giết!”
Trường kiếm màu máu, nhanh chóng biến thành một thanh hắc kiếm màu đen giống như mực, một cơn gió lốc xám xịt lượn lờ xung quanh Dương Hiên.
“Táng thiên tử ngục!”
Kiếm màu đen, tối đen như mực, chém ra một mảng bóng mờ màu đen. Giống như sương mù dày đặc, nhanh chóng bao phủ khắp nơi. Tên mặt sẹo muốn lùi, nhưng phát hiện phạm vi của chiêu này quá rộng, hắn không thể nào lùi được. Thế là hắn cắn răng, xông vào bóng mờ bao phủ. Không hề có chút do dự hay sợ hãi nào, cứ như vậy mà xông vào.
Tuy nhiên, khi tên mặt sẹo bước vào, hắn hoảng hốt nhận ra, hắn đã không còn nhìn thấy Dương Hiên đâu nữa. Trước mắt là một mảng tối đen, năm ngón tay cũng không nhìn thấy.
Trêи mặt tên mặt sẹo hiện rõ vẻ hoảng sợ.
“Siết cổ!”
Âm thanh trầm thấp lãnh đạm như ma quỷ vang lên, cơ thể của tên mặt sẹo lập tức trở nên lạnh lẽo, trong bóng đen, âm thanh xì xì xuyên vào da hết sức nặng nề, nhưng sau khi hay âm thanh kỳ lạ này vang lên, cũng không có âm thanh nào phát ra nữa. Tại đây, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, lạ thường.
Sương mù màu đen, đang dần dần tan biến. Cách đó không xa, cuối cùng tên mặt sẹo cũng ngã gục xuống, không cam tâm.
“Khụ khụ khụ!”
Dương Hiên lúc này cũng không còn sức lực, sắc mặt trắng bệch, linh lực trong cơ thể không còn, có thể nói lúc này người bình thường cũng có thể giết được anh.
Đến khi Dương Hiên đã hấp thu một ít linh thạch, cơ thể cuối cùng đã có luồng linh khí chuyển động, mới đặt Ngụy Ngư Nặc nằm thẳng trêи mặt đất, rồi truyền một ít linh khí vào cơ thể Bạch Y đang hôn mê.
Có được linh khí của Dương Hiên, một lát sau hai người họ từ từ tỉnh lại, nhìn dáng người phía trước trong ánh mắt lộ ra sự cảm kϊƈɦ, “Dương Hiên, cảm ơn!”
Ngụy Ngư Nặc quay đầu nhìn bóng dáng tên mặt sẹo cách đó không xa, trêи gương mặt hiện ra nụ cười, “Tốt quá rồi, cuối cùng tên mặt sẹo đã chết rồi!”
“Đúng vậy, sư tỷ. Có điều, sao chị lại một mình chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu không phải tôi đến kịp thời, thì chị đã gặp nguy hiểm rồi.”
Dương Hiên nhìn tên mặt sẹo đã chết, lúc này mới yên tâm chạy đến trước mặt Ngụy Ngư Nặc, giọng điệu trách mắng nói.
Ngụy Ngư Nặc cũng ý thức được sai lầm của mình, cô cúi đầu, hối lỗi: “Xin lỗi, Dương Hiên. Tôi sai rồi, cậu đừng giận tôi nữa.”
“Giờ biết sai rồi sao?”
“Ừ ừ.”
/414
|