Chương 275: Gia tộc Nam Cung
Mới đi được nửa đường liền nhìn thấy hai người vừa rời đi đã quay lại, bốn người mặt đối mặt nhìn nhau.
Dương Hiên biết bọn chúng là kẻ trộm, lại không né tránh mà bước thẳng lên.
Hai người đó liền hoảng loạn, bộ dạng sợ sệt trốn chạy ra ngoài.
Dương Hiên không đuổi theo, mà quay đầu nhìn lại nơi bọn chúng vừa bước vào rồi đi tiếp, muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Mà hai người đó lại không biết Dương Hiên không đuổi theo, cứ chạy một mạch không ngừng nghỉ, cũng không có can đảm quay đầu lại nhìn. Sau khi chạy được một lúc, bọn chúng đột nhiên phát hiện đằng sau không còn động tĩnh nào nữa, mới từ từ quay đầu lại, thấy một khoảng trống.
“Bọn chúng đi đâu rồi?” Một người trong đó lên tiếng hỏi.
Người còn lại lắc đầu, hắn ta cũng không biết, vừa nãy chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
“Cậu quen biết bọn họ sao?” Người đó tiếp tục hỏi.
Người còn lại vẫn lắc đầu, trước đây hắn ta chưa từng gặp người này.
“Vậy chúng ta chạy làm gì, chúng ta đều quen biết nhân viên trông giữ kho ở đây, chắc chắn là hai tên trộm, mau chóng quay lại xem bọn chúng có phải trộm thứ đồ gì rất quan trọng không.”
Bọn chúng vội vội vàng vàng chạy về, đúng lúc nhìn thấy nhân viên trông giữ kho đang đứng nhìn chằm chằm vào cửa căn phòng nhỏ, biểu cảm sợ hãi và tức giận hiện lên trêи khuôn mặt.
Mệnh lệnh cấp trêи đưa xuống, lô hàng này nhất định không thể xảy ra vấn đề, không thì sẽ trừ tất cả tiền thưởng năm nay của bọn họ, hơn nữa sẽ giáng cấp từ vị trí giữ kho sang thành công nhân.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, lớn tiếng nói, “Chó chết, hai tên khốn nạn, lại dám đến nhà kho trộm đồ, tôi thấy các người không muốn sống nữa rồi.”
Hai tên trộm chết lặng, vội vã chạy ra bên ngoài nhà kho. Không hiểu sao tốc độ của bọn chúng lại không kịp, lần lượt bị đè ép xuống đất.
“Không phải chúng tôi trộm, thật sự không phải chúng tôi trộm.” Tên trộm lớn tiếng giải thích.
“Không phải các người thì còn ai, không có sự đồng ý của chúng tôi lại đi vào nhà kho thì chính là kẻ trộm, tôi đưa các người đến đồn công an.” Hai người đó dùng lực bắt lấy tên trộm đó, cưỡng chế đưa bọn chúng đến đồn công an. Bất luận bọn chúng có lí do to lớn nào nữa, đi vào nhà kho của người khác, chính là kẻ trộm, cho nên liền bị giam giữ trực tiếp.
Phòng làm việc của Hình Minh, một nhân viên cấp dưới kính cẩn đứng đó, “Xin lỗi bộ trưởng, đồ bị người khác trộm rồi, chưa giao đến tay của lão đại.”
Hình Minh đứng bật dậy, lớn tiếng nói, “Các cậu làm ăn kiểu gì vậy, đến chuyện nhỏ này cũng làm không xong, cần các cậu có ích gì nữa chứ?”
Cấp dưới đứng bên cạnh không dám nói câu nào, Hình Minh lúc nổi nóng đều khiến bọn họ sợ hãi.
“Trừ một tháng tiền lương của người canh giữ nhà kho, để cậu ta nhớ mãi.” Hình Minh nổi giận, sợ làm trễ chuyện của Dương Hiên, liền nghĩ chuyện nhấc điện thoại lên, cuối cùng lắc đầu, bây giờ Dương Hiên đang ở trong thời kì quan trọng, tốt nhất không nên bị quấy rầy.
“Cậu đi xuống chuẩn bị một phần giống vậy, giữ lại bên đó, nếu như có người đến lấy thì đưa cho cậu ấy. Nhớ kĩ, nếu xảy ra vấn đề tương tự, cậu đừng đến gặp tôi nữa.” Hình Minh nói xong, lạnh lùng khịt mũi.
Cấp dưới lập tức vâng lời, sau đó vội vàng rời đi, anh ta không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, Hình Minh khiến anh ta chịu nhiều áp lực.
Hai người bên Dương Hiên đã đến một khách sạn nhỏ bên cạnh, bắt đầu thu dọn và chuẩn bị balo cho từng người.
Sau khi thu xếp xong, họ dọn dẹp sơ qua rồi rời khỏi đây, đến vùng ngoại ô của khu vực săn bắn, lặng lẽ chờ đợi cuộc đi săn bắt đầu.
Lúc cuộc săn bắn chính thức bắt đầu, xung quanh đều có người canh giữ, không cho bất cứ ai đi vào, mười ngày sau, cổng ra vào mới được mở, đến lúc đó mới có thể đi ra.
Không lâu sau đó, một tiếng pháo nổ rền vang tuyên bố cuộc săn bắn chính thức bắt đầu, Dương Hiên đưa Tề Cấm đến một cái vũng nhỏ, dùng tuyết trắng lấp kín người, lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của con mồi.
Hai người Dương Hiên mai phục không lâu, liền có mười người mặc trang phục màu trắng đến trước mặt bọn họ. Theo đánh giá biểu tượng gia tộc, người đến chính là gia tộc Nam Cung.
“Vừa muốn tìm bọn họ, không ngờ lại dâng đến tận cửa. Tề Cấm, chuẩn bị, ám sát hai người có thực lực yếu nhất đằng sau. Sau khi hoàn thành lập tức rời khỏi đây, đừng dừng lại.” Dương Hiên nhỏ tiếng nói một câu sát bên tai Tề Cấm.
Tề Cấm gật đầu, bày tỏ đã hiểu rõ.
Dương Hiên dùng tay ra hiệu, đếm ngược ba, hai, một. Lúc anh đếm đến một, hai người đồng thời nhảy ra, cùng vung dao găm trong tay cắt đứt cổ họng hai người bên phía đối phương, sau đó liền quay người rời đi. Bọn họ không bận tâm phản ứng của gia tộc Nam Cung vì vốn dĩ không đủ thời gian.
Lúc gia tộc Nam Cung kịp phản ứng và chuẩn bị đuổi theo, phát hiện hai người Dương Hiên đã đi rất xa, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa.
“Hai tên khốn nạn, tốc độ khá nhanh đấy.” Người đứng đầu là một trưởng lão của gia tộc Nam Cung, tên là Nam Cung Bình.
“Trưởng lão? Chúng ta có cần đuổi theo không?” Một tên thuộc hạ bên cạnh hỏi.
Nam Cung Bình lắc đầu, “Bọn chúng chỉ có hai người, chúng ta còn lại tám người, mục tiêu quá lớn, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, vẫn bỏ đi thì hơn, sớm muộn gì bọn chúng sẽ rơi vào tay chúng ta thôi.”
Sau khi Dương Hiên và Tề Cấm đi một đoạn khá xa, Tề Cấm hoài nghi hỏi, “Tại sao chúng ta không ám sát tên cầm đầu, thế này chẳng phải có thể một mẻ tóm gọn bọn chúng sao?’
Dương Hiên lắc đầu, “Chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, Hình Minh từng nói nhiều quy tắc với tôi, duy nhất không nói quy tắc số tuổi hạn chế hoặc thực lực. Điều này cho thấy người đến rất có thể là cao thủ, đặc biệt là người đứng đầu của bọn chúng.”
Tề Cấm gật đầu, nếu như đối phương là một cao thủ, lần đầu tiên giết không được, rất có thể sẽ bị đối phương kéo lại. Đến lúc đó, người còn lại bao vây, muốn chạy thoát cũng khó khăn.
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Dương Hiên nghĩ một lúc, từ từ nói, “Mục đích quan trọng bây giờ chính là xác định rõ lối ra vào ở đâu, chuẩn bị cho cuộc tranh giành thứ hạng.”
Tề Cấm gật đầu, đây thật sự là một chuyện rất quan trọng.
Sau đó hai người tiếp tục tìm một nơi ẩn nấp, bắt đầu mai phục. Điều làm cho bọn họ thấy kỳ lạ là đối phương không hề có bất kì động tĩnh nào, trong mấy ngày nay bọn họ cũng không gặp đám người tấn công thứ hai.
Đến ngày thứ sáu, xung quanh bắt đầu náo nhiệt hơn, xuất hiện nhiều âm thanh tranh đấu, hơn nữa rất nhiều vị trí, tình hình chiến đấu cũng khá kịch liệt.
“Đến lúc chúng ta xuất phát rồi, mục đích của chúng ta là làm một ngư dân, không biết có thể kiếm được bao nhiêu đồ tốt.” Sau đó rời khỏi hang nhỏ mà họ đã ở đó chờ đợi suốt năm sáu ngày, bắt đầu chậm rãi đi về hướng có người đang đánh nhau.
Bởi vì không muốn để cho người khác biết hành tung của mình nên đi rất chậm, bọn họ đi hơn nửa giờ cho hành trình vài km. Tốc độ này đối với bọn họ mà nói đã rất chậm rồi.
Sau khi bọn họ đến hiện trường, phát hiện trận chiến sớm đã kết thúc, chỉ còn lại thi thể và nhiều loại vũ khí khác nhau trêи đất.
“Trận chiến của bọn họ chắc chắn rất kịch liệt, đều gãy chân gãy tay hết.”
Tề Cấm nhìn xung quanh một lượt, phát hiện một người nằm dựa vào gốc cây bên cạnh, hít thở mạnh, đồng thời không ngừng thoa thuốc lên vết thương của mình, cho dù đã nhìn thấy hai người Dương Hiên đến gần, cũng không dừng tay lại.
/414
|