Chương 279: Trận đấu bằng đá
Dương Hiên gật đầu, anh khá hài lòng với kết quả này. Bọn họ vốn dĩ muốn sống thoải mái qua mấy ngày này, nhưng không ngờ vừa nghỉ ngơi một ngày đã có người tìm đến.
Một người đứng bên ngoài canh gác vội vàng vào trong hang động, nói: “Không hay rồi, có người đến, chắc là năm sáu người, trêи người đều có vết thương, đang chạy rất nhanh về bên này.”
Sắc mặt Dương Hiên hơi thay đổi, sau khi liếc nhìn Đông Phương Môn liền nói: “Có biết là người của thế lực nào không?”
Tên thuộc hạ suy nghĩ một hồi, sắc mặt bừng tỉnh: “Là người của gia tộc Tây Môn, người dẫn đầu chính là trưởng lão – Tây Môn Hồng của bọn họ.
Đông Phương Môn hơi khinh thường, vội nói: “Đừng cho họ vào, tên Tây Môn Hồng đó không phải thứ tốt đẹp gì.”
Dương Hiên thở dài một hơi, khẽ nói: “Đông Phương tiên sinh, ông cũng là một người hiểu đạo lý, lẽ nào ông không suy nghĩ thử tại sao chúng tôi lại cứu ông à?”
Đông Phương Môn nghe câu này, mới nghĩ lại sự tình, không có ai sẽ tự dưng vô cớ giúp đỡ mình, chắc chắn là có mục đích khác.
“Năm gia tộc lớn các người còn không hiểu rõ sao? Có người đang cố ý đối phó với mấy người. Không chỉ là gia tộc Đông Phương và gia tộc Tây Môn các người, mà gia tộc Nam Cung cũng gặp phải tổn thất lớn, vào được mười người chỉ còn lại một người, bọn họ không phải đối phó với năm đại gia tộc các người, mà là đối phó với đất nước của chúng ta.”
Đông Phương Môn nghe thấy câu này lập tức tỉnh ngộ, hiểu ra đạo lý trong đó: “Cậu nói gia tộc Thác Bạt và gia tộc Bắc Minh cũng bị tấn công?”
Dương Hiên gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ, thì chắc cũng đã bị tấn công rồi.”
Sau khi nói xong, anh đi thẳng đến bên ngoài khe núi, nhìn thấy mười mấy người nước ngoài theo phía sau gia tộc Tây Môn, chỉ có điều thực lực của bọn họ không mạnh.
Anh lập tức ra tay, chỉ mấy chiêu đã giết sạch mấy người này, sau đó đi đến trước mặt những người của gia tộc Tây Môn, vội vàng nói: “Mọi người cũng bị tấn công rồi sao?”
Người của gia tộc Tây Môn cũng không tin tưởng Dương Hiên, thân thể dần lùi về sau, không muốn trả lời câu hỏi của Dương Hiên.
Sau đó Đông Phương Môn đi ra từ trong hang núi, khinh thường nói: “Lão già Tây Môn, mạng của ông cũng lớn thật đó, vậy mà lại không chết.”
Mặc dù Tây Môn Hồng vẫn đứng đó, nhưng thân thể sớm đã không ổn, được đệ tử của gia tộc miễn cưỡng kéo đến đây.
“Đông Phương Môn, ông vẫn còn to mồm như vậy, tôi thấy ông cũng không tốt hơn tôi là bao, còn mặt mũi mà cười nhạo tôi.” Mặc dù Tây Môn Hồng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề tức giận.
“Mau vào trong đi, bên trong sẽ ấm hơn.” Đông Phương Môn né người ra để người của Tây Môn vào trong.
“Đông Phương Môn, ông có lòng tốt như vậy à? Bằng lòng để bọn tôi vào ư?” Tây Môn Hồng không dám tin, hai người bọn họ mười mấy năm nay vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung, coi thường lẫn nhau.
“Đừng có ở đây tán dóc, còn ở đây nữa vết thương của ông sẽ nhiễm trùng đó.” Đông Phương Môn nhìn vết thương trêи người ông ta, không nhẫn nhịn được liền nói.
Tây Môn Hồng do dự một lát, vẫn dắt theo người của mình vào trong hang núi.
Sau khi vào trong, Đông Phương Môn liền bắt đầu càm ràm: “Lần này tôi để ông vào đây không phải xem trọng ông, mà là không muốn trơ mắt nhìn người nước mình bị người nước ngoài ức hϊế͙p͙?”
Tây Môn Hồng bật cười không nói lời nào, ông hiểu con người của Đông Phương Môn này, ngoài miệng cứng rắn nhưng tốt bụng.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền hỏi: “Ông nói gì? Vì đất nước của chúng ta? Quốc gia chúng ta xảy ra chuyện gì sao?”
Đông Phương nhắc lại sơ lược những chuyện Dương Hiên nói với ông ta lúc nãy với Tây Môn Hồng, còn nói đây là một âm mưu chiếm hữu đất nước của nước ngoài, mục đích chính là để xâm phạm nơi này lần nữa.
Sau khi Tây Môn Hồng nghe xong câu này lập tức giận dữ: “Bọn khốn nạn, vậy mà lại dám là ra chuyện thế này, xem ra thật sự không muốn sống rồi.”
Đông Phương Môn thở dài tiếp tục nói: “Không biết ba gia tộc còn lại thế nào rồi, có thể thoát khỏi từ tay bọn chúng hay không đây?”
Tây Môn Hồng cũng không biết, chỉ có thể nghe theo ông trời thôi.
Trôi qua thêm nửa ngày, đệ tử của gia tộc Đông Phương lại chạy vào hang núi, vội vã nói: “Trưởng lão, không xong rồi.”
Đông Phương Môn nhìn người của mình hấp tấp như vậy thì không vui lắm, lớn tiếng quát: “Có chuyện gì nữa, gấp gáp như thế, không thể chững chạc chút à?”
Thuộc hạ của ông ta cũng không trả lời, trực tiếp nói: “Bọn họ giết tới nơi rồi, số người không ít, có đến ba mươi bốn mươi người.”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Môn lập tức hoảng sợ, vội nói: “Vậy phải làm sao đây, chúng ta ở đây chỉ có mười mấy người, sao chống lại hơn mấy chục người bọn họ chứ?”
Tây Môn Hồng tỏ vẻ khinh thường: “Vừa mới nói thuộc hạ xong, bản thân cũng trở thành bộ dạng đó, thật là không chững chạc.”
Mặc dù nói thế, những trong lòng vô cùng nặng nề, không biết nên làm thế nào.
Sau khi Dương Hiên suy nghĩ một hồi, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Chúng ta có thể làm thế này…”
Sau khi nghe xong đề nghị của Dương Hiên, ba người đều bật cười cùng lúc: “Lần này nhất định phải cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta.”
Sau đó tất cả mọi người cùng nhau lên đường, bắt đầu gài bẫy ở những nơi phủ đầy tuyết. Kế hoạch của Dương Hiên rất đơn giản, xung quanh nơi này đều là những sườn núi dốc rất dễ ngã vào mấy tảng đá. Những tảng đá này có thể làm vũ khí tấn công bọn chúng, mặc dù không thể khiến bọn chúng chết tại chỗ, những có thể phân tán lực chú ý của chúng, để Dương Hiên và Tề Cấm có cơ hội ra tay, một phát giết sạch.
Tảng đá xung quanh rất nhiều, hơn nữa khá tròn, với thực lực của bọn họ rất dễ đẩy xuống.
Sau khi sát thủ nước ngoài vào đã vào trong khe núi, liếc mắt nhìn xung quanh, không phát hiện dấu vết có người sinh sống liền hỏi: “Cậu chắc chắn ở đây chính là nơi ẩn núp của bọn chúng sao?”
Một tên thuộc hạ vội bước lên nói: “Không sai, chính là nơi này, người của chúng ta đã chết ở đây.”
Người đàn ông dẫn đầu nghe thấy câu này liền khua tay, “Các anh em, lên, lúc soát phía trước. Nhất định phải chú ý an toàn bản thân.”
Trong lòng hắn ta có dự cảm chẳng lành, song lại không biết có chỗ nào bất thường.
Chính vào lúc này, từng tiếng hét lớn vang lên khắp khe núi, từng tảng đá to lớn từ trêи sườn núi bên cạnh ập tới. Tốc độ vô cùng nhanh, người bình thường căn bản không ngăn nổi.
Vì bảo vệ tính mạng của mình, mọi người đều dồn lực chú ý lên tảng đá của sườn núi, không ai chú ý đến Dương Hiên và Tề Cấm đã âm thầm ẩn nấp bên cạnh bọn họ.
Mục tiêu đầu tiên của họ là hai người đàn ông thủ lĩnh, chỉ cần giết hai người đó trận chiến lần này sẽ thắng lợi một nửa.
Khi tảng đá lăn xuống bên cạnh bọn họ, cơ thể họ vừa vụt qua liền tránh được chúng. Đang lúc bọn họ vui mừng, Dương Hiên và Tề Cấm đột nhiên xuất hiện trước mặt, không chút do dự tung ra một đòn chí mạng.
Khi bọn họ chưa kịp phản ứng lại thì vũ khí đã xuyên qua tim. Lúc bọn họ chết vẫn có chút không dám tin, phía sau mình sao lại có sát thủ.
Sau khi hai tên thủ lĩnh chết, hai người Dương Hiên cũng không rảnh rỗi, không ngừng nhảy tới nhảy lui ở xung quanh, kết liễu nhiều sinh mạng của những người khác, giống như sứ giả đến từ địa ngục.
/414
|