Chương 285: Gian tế
“Hai người các ông đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh, rốt cuộc là có ý gì?” Đông Phương Môn là người có tính tình nóng nảy, ông ta không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
“Chúng ta có thể lợi dụng người khác để thoát thân.” Tây Môn Hồng nói xong thì liếc mắt nhìn Dương Hiên.
“Không tệ, nhưng làm sao có thể khiến Nam Cung Khuyết trở thành gián điệp của chúng ta, dẫn người của Hoắc Đốn vào một chỗ, sau đó một phát tóm gọn cả lũ.” Dương Hiên dứt lời, vô thức nở nụ cười.
“Đây quả là cách hay, nhưng làm sao để Nam Cung Khuyết đồng ý làm chuyện này đây?” Đông Phương Môn sốt ruột hỏi.
Dương Hiên bật cười, anh chậm rãi đi tới chỗ Nam Cung Khuyết, nhỏ giọng thì thào: “Chỉ cần ông làm cho tôi một việc, nếu ông có thể sống sót sau khi hoàn thành, tôi sẽ xem xét tha mạng cho ông, để ông có cơ hội được sống tiếp.”
Nam Cung Khuyết nghe thấy vậy, lập tức ngẩng cao đầu: “Cậu mau nói đi, chỉ cần không phải chết, chuyện gì tôi cũng đồng ý làm.”
Dương Hiên gật đầu, cười nói: “Chỉ cần ông có thể dẫn người của Hoắc Đốn tới đấy, chúng tôi sẽ nghĩ cách quăng lưới tóm gọn chúng chỉ trong một lần. Nếu làm tốt chuyện này, tôi có thể đứng ra đảm bảo, sẽ tha mạng cho ông.”
Hai người bọn họ nói rất nhỏ, những người khác hoàn toàn không nghe rõ được lời họ nói.
“Không thành vấn đề, tôi đồng ý với cậu.” Nam Cung Khuyết không hề do dự nào, thẳng thắn chấp nhận lời đề nghị của Dương Hiên.
“Tốt nhất ông đừng giở trò với tôi, ông nên nhớ cho kỹ, tuy tôi không phải người xuất thân từ năm gia tộc lớn, nhưng tôi không phải người không có lai lịch, nếu ông dám giở trò với tôi, tôi đảm bảo sẽ chôn sống toàn bộ người nhà ông cùng với ông.” Giọng nói lạnh băng của Dương Hiên khiến tim ông ta đập thình thịch, trong đầu hoàn toàn mất đi suy nghĩ sẽ phản bội Dương Hiên.
“Cũng đừng nên nghĩ rằng tôi không biết người nhà ông ở đâu, nói cho ông biết, chỉ cần tôi muốn tìm, bọn họ có trốn cũng không thoát.” Dương Hiên tiếp tục buông lời đe dọa.
Nam Cung Khuyết vội vàng gật đầu, tỏ ý rằng mình tuyệt đối không giở trò.
Sau đó, ông ta theo Dương Hiên đi đến trước mặt đám người Đông Phương Môn, cười nói: “Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị chút chứ nhỉ.”
Đông Phương Môn và Tây Môn Hồng cũng không hỏi gì thêm, cả hai người bọn họ đồng loạt gật đầu, vốn dĩ trong lòng họ đã xem Dương Hiên như người phe mình rồi.
Tuy nhiên Thác Bạt Dư lại không hiểu điều này, ông ta sốt sắng hỏi: “Hai người vừa lén lút nói gì vậy? Tại sao lại không để chúng tôi cùng nghe?”
Dương Hiên bật cười, anh không trả lời, bởi anh không muốn nói giao dịch giữa mình và Nam Cung Khuyết ở đây, bên cạnh có nhiều người như vậy, nếu nói ra chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu.
Đông Phương Môn vội nói: “Thác Bạt Dư, ông nói gì vậy, mọi người ở đây đều là anh em một nhà, đừng để mối quan hệ này bị sứt mẻ chỉ vì lời nói của ông. Cậu ấy chắc chắn sẽ không làm hại chúng ta.”
“Chắc chứ? Ông dám đảm bảo không? Ai nói tên này là anh em một nhà với chúng ta, cậu ta cũng đâu phải người của năm gia tộc lớn. Không lẽ mấy người biết thân phận của cậu ta hay sao?” Thác Bạt Dư liên tục đưa ra những vấn đề khác nhau, như thể ông ta đang muốn nhắc nhở Đông Phương Môn và Tây Môn Hồng. Từ lúc gặp mặt tới giờ bọn họ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Dương Hiên, bọn họ chấp nhận anh chẳng qua là vì anh đã ra tay giúp đỡ họ mấy lần.
Dương Hiên thở dài, cười nói: “Nếu ông đã không tín nhiệm tôi như vậy, thì tôi cũng không cần thiết ở lại nơi này nữa, chuyện ở đây giao lại cho mọi người, tôi đi trước đây.”
Đông Phương Môn nghe vậy, ông ta chạy vội tới chỗ Dương Hiên, sốt sắng nói: “Người anh em à, đừng để ý đến lời nói của ông ta, trước đây ông ta không ở đây, nên không hiểu chuyện.”
Tây Môn Hồng cũng đi tới, vội vàng nói: “Tiên sinh, ông ta không cố ý đâu mà, dù sao ông ta cũng là một người lãnh đạo, cẩn thận một chút cũng không phải điều gì xấu.”
Lúc này Dương Hiên mới chịu dừng bước, anh cũng không muốn làm bọn họ mất mặt ở đây.
Tuy nhiên Thác Bạt Dư vẫn không chịu từ bỏ chuyện này, ông ta nói: “Tiên sinh, tôi không quan tâm chuyện trước kia của cậu, nhưng giờ cậu nhất định phải nói rõ thân phận của mình cho chúng tôi biết, để tôi có thể yên tâm hơn, đồng thời cải thiện quan hệ giữa chúng ta, nâng cao độ tín nhiệm của tôi dành cho cậu.”
Dương Hiên khẽ cười, chậm rãi nói: “Tôi không muốn giải thích vấn đề này, tin hay không là tùy các người. Nếu các người đồng ý để tôi ở lại đây, tôi cũng sẽ đồng ý ở lại, còn nếu không thì thôi.”
Dương Hiên tỏ ra hờ hững, không quan tâm đến vấn đề bọn họ còn ở cùng nhau hay không.
Thác Bạt Dư sửng sờ, vội nói: “Thái độ này của cậu là sao đây, tôi đang nói chuyện rất tử tế với cậu, còn cậu lại đang làm gì, đây đâu phải là yêu cầu của chúng tôi.”
Dương Hiên xua tay, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.
“Các người nhìn xem, cậu ta tỏ thái độ như vậy là sao hả, đúng là không coi chúng ta ra gì mà.” Thác Bạt Dư quay lại nhìn Đông Phương Môn và Tây Môn Hồng nói với nét mặt vô cùng tức giận.
Đông Phương Môn bất lực lắc đầu, “Thác Bạt Dư, ông nói không sai, đúng là cậu ấy không coi chúng ta ra gì, nếu không vì chuyện bảo vệ lực lượng quốc gia, chắc chắn cậu ấy sẽ không thèm để ý đến chúng ta đâu.”
Tây Môn Hồng cũng gật đầu đồng tình.
Thác Bạt Dư đần mặt ra. Sao lại có thể như vậy, bọn họ chỉ có hai người, mà còn không rõ nguồn gốc lai lịch, vậy mà lại khiến ba người Đông Phương Môn tôn sùng như vậy sao.
“Mấy lần trước bọn họ đã ra tay cứu giúp chúng ta, chưa kể có những lần họ không màng đến tính mạng mà lao vào cứu chúng ta, những điều này đủ để nói cho ta biết bọn họ là bạn của mình, chứ không thể nào là kẻ thù địch được.” Đông Phương Môn tiếp tục giải thích.
Thác Bạt Dư vẫn không có ý định từ bỏ, ông ta lớn tiếng nói: “Sao ông có thể chắc chắn cậu ta không phải kẻ địch của mình, lỡ đây là cách mà cậu ta dùng để tiếp cận chúng ta thì sao. Nếu bọn họ liên kết với nhau, thì dù tình huống có nguy hiểm thế nào đi nữa, cũng sẽ biến thành an toàn mà thôi.”
Nét mặt Dương Hiên bắt đầu thay đổi, nếu không muốn tin tưởng bọn anh thì thôi, lại còn nói ra mấy lời chỉ trích kiểu đấy nữa. Anh quay đầu liếc nhìn Tề Cấm, nói: “Chúng ta đi thôi, nếu bọn họ đã không chào đón chúng ta, thì cũng không có lý do gì để ở lại đây cả.”
Tề Cấm gật đầu, nhưng lúc đi qua người Thác Bạt Dư thì trừng mắt lườm ông ta một cái, khiến Thác Bạt Dư cảm thấy ớn lạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Đông Phương Môn cũng hiểu mình không có khả năng giữ Dương Hiên lại nữa rồi, ông chỉ còn biết đứng im một chỗ nhìn Dương Hiên rời đi.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn liên can đến nhau nữa, cũng đừng ai nói bọn tôi là gian tế, bởi cái chức này, bọn tôi nhận không nổi.”
Lúc đi ngang qua người Nam Cung Khuyết, Dương Hiên nói: “Bọn tôi sẽ đưa Nam Cung Khuyết đi theo, vì dù sao hắn cũng là gian tế, chắc các người cũng không cần đâu nhỉ.”
Thác Bạt Dư nghe vậy lập tức phản bác, ông ta lớn tiếng nói: “Cậu không thể đưa hắn đi, bọn tôi vẫn còn cần đến hắn.”
Dương Hiên cười nói, “Tốt nhất ông đừng ảo tưởng nữa, chỉ dựa vào mấy người các ông, chắc chắn không phải đối thủ của Hoắc Đốn, nên hãy từ bỏ cái suy nghĩ này đi.”
Thác Bạt Dư suy ngẫm một lát, đúng là như vậy, ông ta nói: “Cả kể bọn tôi không tự mình thực hiện được kế hoạch, nhưng Nam Cung Khuyết là phản đồ của năm gia tộc lớn nên cậu tuyệt đối không được đưa hắn đi, hắn phải do chính tay bọn tôi xử lý.”
Dương Hiên bất ngờ quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông ta, “Đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, Nam Cung Khuyết đi hay ở tôi đã quyết định rồi, nếu không phục, thì cứ thử đứng lên phản đối đi.”
Thác Bạt Dư nuốt nước bọt, sợ hãi lùi lại mấy bước, ông ta không hiểu, sao sát khí tỏa ra từ người đàn ông này lại lớn như vậy.
Sau đó Dương Hiên dẫn Nam Cung Khuyết đi theo, rời khỏi nơi này với Tề Cấm.
Đông Phương Môn bất lực thở dài, lúc này ông ta cảm thấy vô cùng thất vọng, Dương Hiên và Tề Cấm rời đi, sức chiến đấu của bọn họ coi như đã giảm xuống phân nửa. Nếu giờ họ vô tình gặp lại đám người Hoắc Đốn, chắc chỉ còn con đường chết.
/414
|