Chương 287: Quấy rối
Hoắc Đốn không tin lắm, trong tình huống có nhiều người bao vây như vậy, thì rất khó thoát ra ngoài được.
“Đây là lúc mà đám người Đông Phương Môn yếu sức nhất, nếu như chúng ta tấn công, thì bọn chúng căn bản không thể phản ứng lại.” Nam Cung Khuyết tiếp tục nói ra kế hoạch của mình.
Hoắc Đốn nghe xong câu này, liền trực tiếp loại bỏ nghi ngờ trong đầu, “Ông nói đúng, quả thực đây là cơ hội tốt, chúng ta nhất định phải nắm lấy. Ông biết bọn họ đã đi đâu không?”
Nam Cung Khuyết bất lực lắc đầu, “Chuyện này thì tôi không rõ, lúc đó tôi chỉ lo chạy trốn, căn bản không để ý đến chuyện bọn họ chạy đi đâu.”
Hoắc Đốn hơi thất vọng, bởi vì bản thân không hề lấy được chút thông tin quan trọng nào.
“Vậy ông mau trở về nghỉ ngơi đi, chờ đến khi có tin tức của bọn họ, chúng ta sẽ cùng nhau hành động.” Hoặc Đốn nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Nam Cung Khuyết, liền vội vàng nói.
Nam Cung Khuyết gật đầu, quay người rời khỏi lều trại.
Lúc này Dương Hiên đã tìm ra được một góc khuất, để ẩn nấp, mục đích chính của việc anh đến đây lần này là tìm cơ hội quấy rối. Ở đây đều có người của tất cả các quốc gia, chứng tỏ họ chắc chắn sẽ có một thỏa thuận nào đó. Nếu như có thể phá vỡ thỏa thuận này, thì mối nguy cơ của quốc gia có thể được giải quyết.
Sau khi hiểu rõ điều này, anh mới lên kế hoạch đến đây, thăm dò tình hình cụ thể ở bên trong.
Anh cười nói với người đang đứng một mình trước mặt anh: “Người anh em, chắc anh cũng đến đây lâu rồi nhỉ, trông anh có vẻ rất chuyên nghiệp.”
Người đó chỉ liếc nhìn anh, tỏ ra không có hứng thú tiếp chuyện.
“Người anh em, anh đây là có ý gì? Sao nhìn có vẻ không vui vẻ gì vậy?” Dương Hiên không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi.
“Vui vẻ? Vui vẻ cái gì, cấp trêи đã bỏ cuộc rồi, còn đến đây làm cái quái gì nữa.” Hắn tỏ ra hơi tức giận, còn có biểu cảm bất lực.
“Cái gì đã bỏ cuộc rồi?” Dương Hiên cảm thấy đây là tin tức mà mình muốn có được, cho nên tiếp tục hỏi.
Người này hơi kinh ngạc, theo ấn tượng của hắn, mọi người ở đây hẳn là phải biết chuyện này, tại sao người trước mặt lại không biết chứ.
Dương Hiên nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của hắn, cười nói: “Người của quốc gia chúng tôi có tính bảo mật tương đối cao, cho nên chúng tôi không biết chuyện này.”
Người đàn ông gật đầu, cảm thấy khá hợp lý, sau đó chậm rãi nói: “Chúng tôi đã từ bỏ việc tranh đoạt quặng mỏ. Lần này tới đây mục đích chính là giúp bọn họ cùng nhau đối phó với năm gia tộc lớn bản địa. Nói là thực lực của họ quá mạnh, chắc chắn phải khiến họ suy yếu đi một phần nào đó, nếu không điều đó sẽ đe dọa đến thế lực của quốc gia chúng tôi.”
Nói đến đây, hắn ta còn tức giận vung nắm đấm ra.
“Anh nói xem ai có thể tin được, khẳng định là có hiệp định nào đó được thỏa thuận với bọn họ rồi, chắc chắn có đạt được một lợi ích nào đó mà chúng tôi không hề hay biết, lại còn muốn chúng tôi đến đây tự mình đi vào chỗ chết, thật sự quá đáng mà.”
Dương Hiên bật cười, hóa ra là như vậy, họ đã làm rất nhiều chuyện để có thể đối phó với đất nước của mình, điều duy nhất có thể khiến thế lực của họ từ bỏ quặng mỏ và toàn tâm toàn lực giúp đỡ gia tộc Tư Tháp Khắc chính là lãnh thổ của đất nước. Nói cách khác, bọn họ đã thỏa thuận xong sau khi đánh vào quốc gia của anh, thì bọn họ sẽ có được lãnh thổ đó.
Dương Hiên suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này hơi khó xử lý, sau đó anh đột nhiên bật cười.
“Đúng vậy, thực sự quá đáng, điều này cho thấy họ không xem chúng ta ra gì. Nhưng có một câu tôi muốn nói với anh, người của gia tộc Tư Tháp Khắc cũng mưu đồ xấu với các anh đấy.”
Câu nói này của anh khiến vẻ mặt của người kia hơi biến đổi, không hiểu lời này rốt cuộc là có ý gì.
“Anh nghĩ xem, lần này bọn họ đang đối phó với năm gia tộc lớn bản địa, nhất định sẽ giao đấu với bọn họ đúng không. Khi đánh nhau sẽ làm tiêu hao lực lượng của các anh, đến khi đó gia tộc Tư Tháp Khắc của bọn họ sẽ là một gia tộc lớn duy nhất, không ai có thể chống lại bọn họ.” Dương Hiên không nói cho người này biết mục đích thực sự của bọn họ, để tránh khơi dậy sự nghi ngờ của hắn.
Người này cân nhắc một hồi rồi gật đầu, cảm thấy rất có lý, “Người anh em, câu nói này của anh thực sự đã nhắc nhở tôi, bây giờ tôi sẽ đi nói với thủ lĩnh, xem ông ấy có cách gì không”
Nói xong, người này rời đi, biểu cảm vội vội vàng vàng.
Sau khi Dương Hiên lừa người này thành công, anh lại bắt đầu đánh lừa những người xung quanh, khiến cho nơi đây trở nên hỗn loạn, đạt được mục đích của anh.
Không lâu sau đó, tin tức được truyền đến, khiến mọi người hoảng sợ không biết phải làm sao. Đặc biệt là các thủ lĩnh của các thế lực đều rất chú trọng đến vấn đề này. Nếu như để gia tộc Tư Tháp Khắc độc tài thống trị trở thành gia tộc lớn nhất, vậy thì lãnh thổ mà mình muốn có kia rất khó có thể giành được.
Hoắc Đốn đang ngồi trong lều trại cân nhắc suy nghĩ, thì có một tên đàn em vội vàng bước vào, “Thủ lĩnh, không ổn rồi, có người tung tin đồn rằng gia tộc chúng ta cố tình làm tiêu hao thực lực của các gia tộc khác để đạt được mục đích thống trị duy nhất. Sau khi các thủ lĩnh của gia tộc khác nghe được câu này, thì vô cũng phẫn nộ, muốn nghe được một câu giải thích rõ ràng của anh, bây giờ họ đang trêи đường đến đây.”
“Cái gì? Chuyện này là sao? Tin đồn bị truyền đi từ khi nào?” Hoắc Đốn giật mình hoảng hốt, chuyện này rất khó giải quyết.
“Vừa nãy tôi mới nghe được tin này, căn bản không biết bị truyền ra từ lúc nào. Trước tiên đừng quan tâm đến việc này, chúng ta phải mau chóng tìm ra phương án giải quyết thôi.” Tên đàn em kia vô cùng lo lắng.
Sau khi Hoắc Đốn suy nghĩ một lát, hắn cảm thấy chuyện này thực không ổn, vội vàng nói: “Mau gọi Bối Tháp đến đây, có việc quan trọng để cậu ta làm.”
Tên đàn em gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, hàng chục vị thủ lĩnh của các gia tộc đều kéo nhau đến lều trại của Hoắc Đốn, với câu hỏi đầu tiên: “Tôi nghe nói là các người muốn biến chúng tôi thành bia đỡ đạn, không biết chuyện này có đúng sự thật hay không?”
Hoắc Đốn vừa cười vừa lắc đầu, “Hoàn toàn không có chuyện đó. Mọi người thấy đấy, gia tộc Tư Tháp Khắc của chúng tôi cũng bị tổn thất. Đây tuyệt đối là tin đồn gây rối loạn, chúng ta không thể tin được.”
Những người này không có ý từ bỏ qua, có một tên thủ lĩnh lên tiếng, “Đừng giả vờ ở đây nữa, đoán chừng trong tất cả các gia tộc thì gia tộc Tư Tháp Khắc có tổn thất ít nhất. Tôi nghe nói có vài thủ lĩnh của gia tộc khác đã chết trong tay các người. Chuyện này không phải coi chúng tôi là bia đỡ đạn thì là gì.”
Câu nói này khiến Hoắc Đốn vô cùng lúng túng, đây quả thực là sự thật, nhưng hắn tuyệt đối không có suy nghĩ để họ làm bia đỡ đạn, mà chỉ là do thực lực của bọn họ không đủ, mới bị giết.
“Cuộc chiến nào mà không có tổn thất, sống chết là chuyện rất thường tình, chuyện mà các người vừa nói ra quả thực không đúng lắm.” Tư Tháp Khắc muốn bọn họ im lặng, cho nên chỉ có thể làm như vậy.
Những người ở đây sau khi nghe xong câu này, liền giận sôi máu, “Anh đang nói cái gì? Cái gì mà trận chiến nào mà không có tổn hại. Cho nên anh lấy cái lý do như vậy để lấp ɭϊếʍ nói cho qua với chúng tôi có phải không?”
Hoắc Đốn không thoải mái lắm, vội vàng nói: “Tuyệt đối không hề có chuyện này, lời tôi nói đều là sự thật, tin rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”
“Đó không phải là lý do anh để chúng tôi làm bia đỡ đạn. Hôm nay nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không chúng tôi nhất quyết không rời khỏi đây, các anh tự mình đi đối phó với bọn họ đi.” Lời nói của những thủ lĩnh này rất cứng rắn, quyết không nhượng bộ.
/414
|