Chương 291: Người thừa kế bi thảm
“Đi cùng tôi đi, nếu như muốn sống, thì theo sát tôi, tuyệt đối đừng đi lạc.” Sau khi nói xong, anh nở một nụ cười lạnh lùng, dẫn đầu rời khỏi lều trại.
Lạp Khắc liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, cũng đi theo anh rời khỏi đó. Anh ta cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Dương Hiên. Nếu bản thân tùy tiện hành động ở đây, thì rất dễ dàng bị phát hiện. Dù sao đa số người ở nơi này đều đã từng gặp anh ta, còn có vài người quen.
Dương Hiên dẫn anh ta đi vào góc khuất bên trong lều trại, đưa cho anh ta một bộ quần áo giống kiểu nhiều người ở đây đang mặc, cười nói: “Thay đi, như vậy an toàn hơn.”
Khi đang định quay đầu đi thay quần áo, anh ta nhìn thấy một bóng người, sắc mặt hơi biến đổi, nơi này sao lại có thêm một người nữa vậy, lúc anh ta đi vào không hề phát hiện ra.
Người này chính là Tề Cấm ở chung lều trại với Dương Hiên, bởi vì thanh kiếm ở sau lưng anh dễ bị phát hiện, cho nên trong khoảng thời gian này không hề đi ra ngoài, vẫn luôn ẩn nấp bên trong lều trại.
“Không sao, đây là người anh em của tôi.” Dương Hiên cười giải thích.
Lạp Khắc rất nhanh đã thay xong quần áo, trở về đứng bên cạnh Dương Hiên.
“Kể về chuyện mỏ kim cương và chuyện hai trăm tỷ đi, tôi muốn biết toàn bộ tin tức chuyện này.” Dương Hiên tuy rằng vừa cười vừa nói, nhưng bên trong giọng điệu vẫn hơi lạnh lùng.
“Tôi hơi hối hận rồi, tôi có cảm giác anh còn khó đối phó hơn cả Hoắc Đốn.” Tuy rằng Lạp Khắc nói vậy, nhưng lại không có vẻ mặt hối hận.
“Hai trăm tỷ này là của một gia tộc khi bị giết đã để lại, chỉ riêng tiền vốn đã là hai trăm tỷ, còn có một vài di vật văn hóa, tranh chữ quý giá nữa. Ngoài ra còn một ít vàng, chỗ vàng đó cũng có giá trị lớn.” Khi Lạp Khắc nói chuyện, hơi kϊƈɦ động, dù sao đây cũng là số tiền mà cả đời anh ta chưa từng nhìn thấy.
Dương Hiên cũng hơi động lòng, đây là tài sản tích lũy mấy trăm năm của một gia tộc, nếu như có được, tập đoàn Hàn Thị nhất định sẽ một bước lên cao.
“Anh có biết mấy thứ đó ở chỗ nào không?”
Lạp Khắc gật đầu, “Tôi chỉ biết một ít thông tin, hai trăm tỷ đó ở bên trong một tài khoản của ngân hàng Thụy Sĩ, ngân hàng Thụy Sĩ này tiến hành kinh doanh, thì số tiền này mới lên đến hai trăm tỷ, trước kia cũng không có nhiều như vậy.”
Dương Hiên gật đầu, gửi ngân hàng là để cho bọn họ đầu tư, với khả năng của bọn họ, nhìn chung sẽ không bị mất tiền.
“Có cách nào có thể lấy số tiền đó ra nữa không?”
Lạp Khắc gật đầu, “Nếu không biết, Hoắc Đốn sẽ không bắt tôi tới đây. Tuy rằng tôi biết cách, nhưng tôi lại không thể lấy được số tiền đó. Chỉ có một thế lực, hơn nữa phải là một thế lực tương đối mạnh, mới có thể dùng cách này để lấy số tiền đó ra. Gia tộc Tư Tháp Khắc có đủ điều kiện đó.”
Dương Hiên gật đầu, nếu thật sự là như vậy, anh cũng không có cách nào để lấy được tiền ra. Đúng lúc này, anh nghĩ tới thế lực Vân Môn đằng sau mình, vô tình nhếch khóe miệng lên.
“Cách gì? Nói nghe xem nào.”
“Nói ra cũng đơn giản, nhập mật mã của tài khoản kia là có thể lấy tiền ra. Chẳng qua người có thể lấy số tiền đó ra thì cũng chỉ có một.” Lạp Khắc nói tới đây, cố ý tạm dừng lại.
Vẻ mặt Dương Hiên khẽ thay đổi, không tin lắm, nói, “Người đó không phải là anh đấy chứ?”
Lạp Khắc gật đầu, “Không sai, tôi chính là người còn sống sót duy nhất của gia tộc bị diệt vong kia, cũng chỉ có tôi có thể lấy số tiền đó ra được. Đồng thời, cũng chỉ có tôi, mới có thể lấy được đồ cổ tranh chữ và vàng từ trong ngân hàng ra ngoài.”
Dương Hiên hiểu rõ, anh ta có thể lấy ra tuy nhiên không lấy được là bởi vì số tài sản này nhiều quá, nếu bản thân lấy nó ra thì rất có thể sẽ gặp tai họa ngập đầu. Còn nếu không lấy ra, thì có thể dựa vào số tài sản này, để bản thân được sống sót.
Lý do tìm một thế lực lớn mạnh là vì giúp anh ta bảo toàn được số tài sản đó, để cho gia tộc bọn họ có thể đợi thời cơ trở lại, còn nếu gia tộc Tư Tháp Khắc lấy được tài sản kếch xù này, chắc chắn sẽ không giúp anh ta.
Mục đích của Lạp Khắc là sau khi lấy số của cải đó, sẽ chia một phần cho gia tộc có thế lực lớn mạnh kia, để bọn họ bảo vệ anh ta. Đồng thời sử dụng số tài sản còn lại chậm rãi phát triển, xây dựng gia tộc của bản thân, lấy lại những vinh quang tỏa sáng của ngày xưa.
Dương Hiên rất khâm phục lòng can đảm và sự hiểu biết của anh ta, làm như vậy đúng là mạo hiểm, nếu không cẩn thận xảy ra sơ suất, nhìn nhầm người, thì đúng là tự đẩy bản thân vào đường cùng.
“Nếu tôi giúp anh lấy số tiền này ra, anh có thể cho tôi bao nhiêu?” Dương Hiên cười hỏi.
Lạp Khắc hơi sửng sốt, hiển nhiên anh ta không ngờ Dương Hiên sẽ nói như vậy, suy nghĩ một lúc, rồi nói tiếp, “Tôi có thể cho anh 30%, cũng là sáu mươi tỷ. Trong trường hợp tôi vẫn chưa phát triển trở lại thì anh bảo vệ sự an toàn của tôi.”
Dương Hiên cũng không trả lời ngay, đứng lên đi vài bước, “30% là quá ít, anh còn có đống đồ cổ, tranh chữ và vàng nữa, tối thiểu phải cho tôi một trăm tỷ, nếu không thì tôi sẽ không đồng ý.”
Lạp Khắc lắc đầu, “Không thể nào, một trăm tỷ, thật sự là quá nhiều.”
Dương Hiên không vì anh ta nói vậy mà hạ thấp yêu cầu của mình, anh nói tiếp, “Tôi giúp anh bảo vệ khối tài sản hàng trăm tỷ, anh chỉ đưa cho tôi một trăm tỷ, đã là rất ổn rồi. Anh đừng quên, nếu là người khác, sẽ không chỉ có cái giá một trăm tỷ như vậy đâu.”
Lạp Khắc nghe vậy, bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng anh ta hiểu rõ, lời của Dương Hiên không hề sai. Anh ta vẫn có cảm giác không cam tâm, đây dù sao cũng là một trăm tỷ, một hai năm mới có thể thu lại được.
Do dự một hồi lâu, lại nhìn thấy ánh mắt của Dương Hiên, anh ta bất đắc dĩ gật đầu, “Tôi có thể đồng ý với anh điều kiện này, nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải có đủ khả năng bảo vệ vốn của tôi. Nếu chỉ có một mình anh thì tôi chắc chắn sẽ không lấy số tiền này ra đâu.”
Dương Hiên gật đầu, cười nói, “Đương nhiên rồi, nếu tôi đã bàn điều kiện với anh, thì chắc chắn tôi có đủ khả năng đó.”
Ngay khi anh sắp nhắc tới Vân Môn, vẻ mặt khẽ thay đổi, vội vàng nói, “Suýt chút nữa là bị anh lừa rồi, cái giá mà tôi phải trả so với một trăm tỷ chắc chắn còn lớn hơn. Tôi cảm thấy đã vượt quá giá trị của một trăm tỷ, nhưng tôi sẽ không thay đổi điều kiện trước kia, đồng thời tôi cũng sẽ không nói gia cảnh của tôi cho anh.”
Anh không muốn kéo Vân Môn vào chuyện này, bằng không sẽ bất lợi cho bọn họ. Chỉ có thể dùng tập đoàn Hàn Thị che chắn phía trước, chịu đựng công kϊƈɦ của kẻ khác.
Lạp Khắc hơi do dự, anh ta không biết thế lực đằng sau và thực lực của Dương Hiên, lại càng không biết anh có năng lực bảo vệ được anh ta hay không.
“Có một số chuyện anh có thể yên tâm, nếu tôi đã nói như vậy, thì sẽ có khả năng bảo vệ được anh. Nhưng hi vọng rằng anh hiểu một điều, làm việc nhất định phải biết hạ mình, bằng không thì cho dù là tôi, cũng không bảo vệ được anh đâu.” Tuy rằng Dương Hiên nói chuyện hơi khoa trương, nhưng sự thật đúng là như vậy, thế lực của Vân Môn cho anh sức mạnh để nói như vậy.
Lạp Khắc suy nghĩ một lát, bất lực gật đầu, bây giờ anh ta cũng không có người nào tốt hơn để chọn, nhìn Dương Hiên cũng coi là một người khá có trách nhiệm, mới quyết định đánh cược vào anh. “Được, tôi đồng ý với anh điều kiện này, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của anh bây giờ là đưa tôi ra ngoài.”
Dương Hiên gật đầu, nói vô cùng thoải mái, “Anh yên tâm, nếu ngay cả đưa anh ra mà tôi không làm nổi thì lấy đâu ra tư cách để bảo vệ anh?”
/414
|