Chương 295: Hoắc Đốn chết
Đông Phương Môn không có ý rời đi, tiếp tục nói: “Ông nhất định phải suy nghĩ cho rõ, một khi đã ra tay, năm gia tộc lớn chúng ta chắc chắn sẽ thương vong nặng nề. Đến lúc đó đừng nói là có được thứ hạng, đoán chừng ra ngoài cũng rất khó khăn.”
Thác Bạt Dư căn bản không tin điều này, tức giận nói: “Nếu ông đã muốn chết, thì tôi không khách khí nữa, ra tay đi.”
Hoắc Đốn rất muốn nhìn thấy cảnh này, nếu Đông Phương Môn chết thì khả năng dành chiến thắng của bọn họ càng tăng cao.
Lúc này Dương Hiên bật cười, chậm rãi nói: “Lẽ nào mọi người không hỏi ý tôi sao? Đều cho rằng tôi dễ ức hϊế͙p͙ à?”
Tất cả mọi người nghe được câu này, bật cười lớn tiếng: “Chỉ dựa vào mình cậu? Có thể làm được gì to tát.”
Hoắc Đốn nói một cách khinh thường, Thác Bạt Dư cũng tán thành.
Bối Tháp lại không nghĩ vậy, nhưng cũng không nói gì.
“Mọi người đã đánh nhau một tiếng rồi, thực lực không như trước, cộng thêm các người nghi ngờ lẫn nhau, chắc chắn sẽ không dùng hết sức lực. Dưới trạng thái này, căn bản không thể giết tôi.” Dương Hiên nói xong, thần bí liếc nhìn bọn ho.
Đông Phương Môn hơi lo lắng, vỗ tay vào lưng Dương Hiên, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, sẽ chọc giận bọn họ đó.”
Thác Bạt Dư tỏ vẻ kinh thường, trong lòng ông ta nghĩ, bất luận tiêu hao bao nhiêu sức lực, Dương Hiên cũng không phải đối thủ.
Hoắc Đốn lập tức cảnh giác, sao Dương Hiên lại biết bọn họ đã đánh nhau một tiếng. Quay đầu liếc nhìn Bối Tháp phía sau, bảo hắn chuẩn bị kỹ càng.
“Nói câu khó nghe, đám người các ông ngoài Bối Tháp ra, những người khác tôi căn bản không quan tâm. Nếu tôi muốn đi, các ông có thể ngăn cản tôi sao?” Dương Hiên nói tiếp.
Sau khi nghe thấy vậy, người của Hoắc Đốn và người của Thác Bạt Dư liền vây quanh anh và Đông Phương Môn, để bọn anh không có cơ hội chạy trốn.
Đông Phương Môn hơi khó chịu, sao Dương Hiên lại nói tin tức này với kẻ địch chứ, điều này không phải tự lấy đá đập chân mình sao.
Dương Hiên rất mong muốn nhìn thấy cảnh này, bởi vì như vậy có thể tạo điều kiện tốt cho đám người Tề Cấm tấn công. Sau khi anh nhìn thấy thời cơ đến, liền khoát tay về phía Tề Cấm.
Hành động này khiến người hai bên đều kinh ngạc, đột nhiên xoay người nhìn thấy Tề Cấm dẫn theo một đám người đuổi giết đến.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Thác Bạt Dư và Hoắc Đốn đều sợ hãi, khi quay đầu nhìn Dương Hiên lần nữa, phát hiện đã không thấy người từ sớm rồi, chỉ còn lại hai thi thể.
Dương Hiên đưa theo Đông Phương Môn đến trước mặt Tề Cấm, lạnh lùng nói: “Bây giờ cho các ông một cơ hội, nếu đồng ý từ bỏ phần thưởng của cuộc chiến săn bắn lần này, đồng thời nhường đường, tôi sẽ đồng ý tha cho các ông một mạng, nếu không đồng ý thì tôi chỉ có thể không khách khí thôi.”
Anh đang nói với Thác Bạt Dư, trong mắt anh, người của Hoắc Đốn từ lâu đã là người chết rồi.
Thác Bạt Dư băn khoăn, khi vừa muốn từ bỏ, lời của Hoắc Đốn đột nhiên truyền đến: “Đừng có ngu ngốc, cho dù ông có từ bỏ, hắn cũng sẽ không tha cho ông đâu. Chúng ta liên thủ biết đâu có thể bảo vệ một mạng.”
Thác Bạt Dư không nói gì, trong lòng vẫn đang lo lắng.
Đông Phương Môn nhìn thấy vở kịch chuyển biến nhanh như vậy nên không phản ứng kịp, nhưng vẫn nói với Thác Bạt Dư: “Ông vẫn nên từ bỏ đi, những người bên cạnh ông căn bản không phải đối thủ của họ.”
Với sức mạnh lúc đầu, đám người Dương Hiên chắc chắn không phải đối thủ, nhưng bọn họ đã tiêu hao nhiều sức mạnh như vậy, còn có vài người đã bị thương, cho dù có phản ứng thế nào, cũng không thể đấu lại.
Thác Bạt Dư không rõ về cách làm của Dương Hiên nên không dám quyết định.
Dương Hiên không hề nóng vội, bây giờ cách thời gian mở cổng còn tận mấy tiếng.
Hoắc Đốn biết mấy người này của mình căn bản không phải đối thủ của Dương Hiên, liền vội nói: “Thác Bạt Dư, ông đừng có ngu ngốc, hắn bảo ông đầu hàng chính là để giải quyết chúng ta dễ dàng hơn, ông đừng để bị mắc lừa.”
Thác Bạt Dư nghe được lời này, liếc mắt nhìn Hoắc Đốn, khẽ lắc đầu: “Lần này tôi sẽ không nghe lời anh nữa, tôi cảm thấy lời Đông Phương Môn đáng tin hơn.”
Ông ta dẫn theo đám người chậm rãi đi qua một bên, nói: “Chúng tôi từ bỏ phần thưởng lần này, đến lúc đó chúng tôi sẽ theo sau các ông ra ngoài.”
Đông Phương Môn nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, vậy thì thế lực trong nước sẽ không chịu tổn thất lớn nữa.
Dương Hiên gật đầu hài lòng, quay đầu sang nhìn Hoắc Đốn, cười nói: “Cách đây không lâu mày đuổi giết tao, đến nay tao vẫn chưa quên đâu, hôm nay chúng ta tính chung một lần đi.”
Sau đó anh quay đâu liếc nhìn Tề Cấm đang dự định ra tay, bảo anh ta đừng hành động vội.
Anh trực tiếp tấn công Bối Tháp, thủ lĩnh của mấy gia tộc còn lại tấn công Hoắc Đốn, những người khác cũng tìm được đối thủ của mình.
Do số người bên Dương Hiên khá nhiều, không quá mấy phút, người của Hoắc Đốn đã không cầm cự được, người thì chết, người bị thương. Hoắc Đốn nằm trong vòng vây của nhiều thủ lĩnh như vậy, toàn thân đều là vết thương.
Bối Tháp lại không bị thương gì nhưng biểu cảm trêи mặt nói với mọi người, hắn cũng không trụ nổi nữa.
Lần này Dương Hiên không hề nương tay, đánh thẳng đòn đánh vào Bối Tháp, hắn phải liên tục tháo chạy. Cuối cùng bị đánh vào hố tuyết, không dễ gì hắn mới đứng dậy được.
Hoắc Đốn cũng bị đánh nằm trêи mặt đất, miệng há to thở hổn hển, không còn chút sức lực đứng dậy.
Thác Bạt Dư nhìn thấy sức chiến đấu của đám người Dương Hiên lập tức bị dọa khϊế͙p͙ sợ, cho dù thêm cả bọn họ, cũng không phải đối thủ.
Sau đó Dương Hiên đến trước mặt Bối Tháp, cười nói: “Hôm nay tôi thắng không chính đáng, có điều đối phó với người như các anh không cần phải quang minh chính đại.”
Bối Tháp cười bất lực: “Thì ra người có sức chiến đấu mạnh nhất không phải tên Tề Cấm đó, mà là anh. Lần này tôi thật sự kém cỏi rồi.”
Dương Hiên lắc đầu: “Anh nói sai rồi, sức đấu của anh ta mạnh hơn tôi, chỉ là lần này tôi đã chiếm lợi thế thôi.”
Trong lòng anh hiểu rõ, nếu Tề Cấm bộc phát toàn bộ sức chiến đấu của mình, anh căn bản không đỡ nổi.
“Về điểm này anh nói sai rồi, anh ta không mạnh bằng anh, sức công kϊƈɦ của anh ta ngang tàng, nếu đối phó với anh, sức công kϊƈɦ của anh ta không hề có tác dụng, tốc độ của anh ta hơi chậm.”
Nói xong, Bối Tháp nhắm hai mắt, tiếp tục nói: “Đến đi, đến cho tôi chết một cách sảng kɧօáϊ.”
Dương Hiên tôn trọng đối thủ, anh vung tay lên cắt đứt yết hầu của hắn.
Bối Tháp chết nhắm mắt, điều này nói lên hắn ta ra đi rất thanh thản, giống như con người hắn, có thể chết dưới tay đối thủ của mình cũng là một loại hạnh phúc.
Hoắc Đốn nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn mất đi ham muốn được sống, chậm rãi nói với Dương Hiên: “Đến đi, tao cũng muốn cùng anh ta rời khỏi nơi này, cũng cho tao chết thoải mái đi.”
Dương Hiên không do dự, vung tay lên, Phù Li Lam giơ tay cầm đao, kết liễu mạng sống của hắn.
Lạp Khắc thấy cảnh này, không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như mọi thứ đều không liên quan đến anh ta, Dương Hiên quay đầu nhìn, thấy hơi tò mò, nhưng cũng không truy đến cùng.
Sau khi mọi chuyện đã xong, Dương Hiên đi đến trước mặt Thác Bạt Dư, còn chưa dừng lại liền nhìn thấy bọn họ đã lùi một bước.
“Không cần sợ, không phải tôi muốn đối phó với các người, lần này qua đây chỉ là muốn nói với các người một tiếng, yên lặng đợi ở đậy, đến khi thời gian kết thúc rồi hãy ra ngoài.”
/414
|