Chương 298: Trở về Trung Giang
“Nhóc con, tốc độ khá nhanh đó.” Vừa dứt lời, hai tên cao thủ liền lao về phía Dương Hiên, không cho anh cơ hội nghỉ ngơi.
Dương Hiên không định cứng rắn đối đầu, tiếp tục chiến đấu, anh vừa tránh đòn tấn công của bọn họ đồng thời giữ sức lực cho bản thân, chuẩn bị phá vòng vây.
Đúng lúc này, xuất hiện một cơ hội tuyệt vời trước mặt, Tề Cấm nắm được sơ hở của đối phương, giải quyết xong một người, sau đó thuận theo cơ hội này nhanh chóng đến gần Dương Hiên.
Dương Hiên đã phát hiện ra, nhưng hai tên cao thủ thì chưa. Anh đột nhiên dùng sức thu hút sự chú ý của chúng về phía mình, tạo cơ hội cho Tề Cấm ám sát chúng.
Khi Tề Cấm bước đến sau lưng chúng thì một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, nhân lúc Tề Cấm chưa kịp phản ứng đã tung một cú đấm khiến Tề Cấm đập vào thân cây bên cạnh, mất đi năng lực chiến đấu lần nữa.
Người này là vệ sĩ của Đa Thuẫn, cũng là một cao thủ ngang hàng với ông cụ của gia tộc Đông Phương.
Dương Hiên thấy cảnh tượng này bỗng chốc sững sờ, quên mất Đa Thuẫn đang ở bên cạnh theo dõi mình. Biết không còn nhiều hi vọng trốn thoát, thấy Tề Cấm bị đánh thê thảm đến vậy, anh vô cùng tức giận, lớn tiếng nói, “Cho dù tôi có chết cũng không để các người yên ổn.”
Lúc này anh không che giấu thực lực của mình nữa, xông thẳng lên phía trước.
Vẻ mặt hai cao thủ chiến đấu với anh hơi thay đổi, sao lại có chênh lệch lớn đến vậy? Lẽ nào vừa rồi anh ta che giấu thực lực sao.
Dương Hiên bộc phát toàn bộ sát khí của mình, bản thân cũng bước vào giai đoạn điên cuồng, chỉ biết chiến đấu, không biết đối thủ của mình là ai.
Mặc dù điều này có thể thăng cấp lực chiến đấu của anh, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân, căn bản không biết rõ mình đang làm gì.
Đối phương có phần sửng sốt, bọn chúng sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người có sát khí nặng đến thế. Thấy đôi mắt đỏ như máu cùng vẻ mặt điên cuồng của Dương Hiên, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Vốn dĩ chỉ một người là có thể đánh lại Dương Hiên, vậy mà khi có thêm một người nữa, vẫn lực bất tòng tâm.
Đa Thuẫn thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt hơi thay đổi, rốt cuộc người này đã trải qua chuyện gì, sao lại có trạng thái điên cuồng như vậy.
“Người này nhất định phải chết, nếu không sẽ bất lợi với chúng ta.” Vệ sĩ của Đa Thuẫn nói.
Đa Thuẫn cũng phát hiện ra điều này, gật đầu hô lên, “Không để ai sống sót.”
Hai tên cao thủ đột nhiên thay đổi chiêu thức, bắt đầu tấn công điên cuồng, cũng không kiêng dè thương tích của bản thân.
Dương Hiên bây giờ hoàn toàn không biết đau, tuy không thể đánh bại đối phương nhưng vẫn điên cuồng đối kháng, không có cảm giác yếu đuối hay đau đớn gì.
Sau một hồi chiến đấu, phát hiện lực chiến đấu của Dương Hiên không yếu đi bao nhiêu, Đa Thuẫn càng thêm quyết tâm nhất định không thể để Dương Hiên sống sót ra khỏi đây.
Đúng lúc này, thân thể Dương Hiên đột nhiên chấn động, ánh mắt hơi hoảng loạn.
Hai tên cao thủ biết ngay thời cơ đã đến, chúng trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời tung đòn tấn công mạnh nhất vào Dương Hiên.
Nhìn thấy cảnh này, Tề Cấm vô cùng hoảng sợ, muốn cứu Dương Hiên lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Hiên bị đánh. Lúc này anh tự trách mình tại sao lại yếu đuối đến vậy, không thể giúp gì cho Dương Hiên.
Khi Dương Hiên tung ra chiêu cuối cùng, ánh mắt chợt tỉnh táo, nhìn thấy nắm đấm đang đến gần, khóe miệng anh bất giác nhếch lên. Anh biết mình sắp chết, nhưng không hề sợ hãi, ngược lại trong lòng lại cảm thấy thoải mái.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, chặn đứng chiêu thức của đối phương. Thấy cảnh này, anh bật cười, quay đầu liếc nhìn Tề Cấm trêи mặt đất, hai mắt trắng bệch, mất đi trực giác.
Người đến là An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm của tổ chức Ngọa Long. Trúc Thanh Đàm tung ra hai cú đấm đánh bay hai kẻ tấn công Dương Hiên. Trong lúc chúng chưa kịp phản ứng, vừa đứng dậy lại chịu thêm hai đòn đánh vào ngực, kết liễu cuộc đời chúng.
Nhìn thấy Dương Hiên ngã xuống đất, trong lòng cô vô cùng tức giận, trực tiếp đánh ra đòn hiểm nhất của bản thân, không chút thương tiếc.
Thấy tình huống này, Đa Thuẫn và người của ông ta đều hoảng hốt, hai người này từ đâu đến? Thực lực quá khủng bố rồi. Ngay cả vệ sĩ của ông ta sau khi thấy bọn họ cũng không nhịn được mà lùi lại một bước.
Trúc Thanh Đàm không để ý đến bọn chúng, cô quay đầu nhìn người đang ôm Dương Hiên, lạnh lùng nói, “Anh ta không sao chứ?”
An Hữu Ý cúi đầu kiểm tra một lát, rồi gật đầu, “Tình hình không quá tệ, nhưng vết thương trêи người rất nghiêm trọng, những cái khác thì ổn hơn nhiều. Chỉ là không biết sát khí này ảnh hưởng đến anh ta nhiều đến đâu.”
Trúc Thanh Đàm gật đầu, chỉ vào đám người Đa Thuẫn, nhẹ giọng nói, “Bọn chúng giải quyết thế nào?”
An Hữu Ý không ngẩng đầu lên liền nói, “Giết đi.”
Những người như bọn họ đã chém giết không biết bao nhiêu, vốn dĩ chẳng hề quan tâm đến sống chết của một hai người.
Trúc Thanh Đàm gật đầu, từ từ đi về phía Đa Thuẫn.
Đa Thuẫn phút chốc hoảng sợ, vội vàng nói: “Xin lỗi, hai vị, chúng tôi không biết hắn là người của hai vị, xin hãy lượng thứ. Nếu như cần bồi thường gì cứ nói, tôi sẽ thỏa mãn toàn bộ.”
Trúc Thanh Đàm nghe xong không hề lên tiếng, nét mặt vẫn y như cũ, tiếp tục đi về phía Đa Thuẫn.
Đa Thuẫn không biết phải làm sao, nhìn sang vệ sĩ bên cạnh, hỏi, “Mau nghĩ cách đi, nên làm sao?”
Tên vệ sĩ cũng không biết nên làm gì, dưới áp lực của Trúc Thanh Đàm, trêи mặt lấm tấm mồ hôi.
Suy nghĩ một hồi, Đa Thuẫn vội vàng nói: “Chị cả, em biết em sai rồi, em bằng lòng dùng tiền bồi thường, không chỉ có tiền, cho dù chị muốn cái gì, em sẽ cố hết sức để thỏa mãn.”
An Hữu Ý hơi mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói, “Trúc Thanh Đàm, cô đang làm gì vậy? Còn không mau khiến chúng im miệng đi, phiền chết mất.”
Trúc Thanh Đàm khẽ mỉm cười, tốc độ chớp nhoáng, khi tên vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng liền bất ngờ ra tay, một cú đánh xuyên qua ngực nhanh chóng kết thúc tính mạng một người. Chiêu thức, phương hướng không hề biến hóa.
Thấy tình cảnh này, Đa Thuẫn ngồi bệt xuống đất, ánh mắt vô hồn. Trong lòng đầy hối hận, ông ta không nên đụng đến Dương Hiên càng không nên đích thân ra tay.
“Ai cũng có thể động vào, chỉ là không thể động đến người của Vân Môn chúng ta, yên tâm chết đi.” Trúc Thanh Đàm nói xong, lại ra tay, kết liễu tính mạng hắn.
Những người của Đa Thuẫn còn sót lại nhìn thấy cảnh này, không nói một lời liền bỏ chạy.
Trúc Thanh Đàm khinh thường cười khẽ, “Các người có thể chạy được sao?”
Bọn chúng chưa chạy được bao xa thì đã bị Trúc Thanh Đàm đuổi kịp, kết liễu tính mạng từng người một.
Khi mọi chuyện kết thúc, Trúc Thanh Đàm quay lại bên cạnh Dương Hiên, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thương xót đau lòng.
/414
|