Rể Quý Trở Về

Chương 309

/414


Chương 309: Thu thập tin tức

Ông ta biết chuyện này là do Đổng gia làm nên chỉ có thể đích thân ra tay, nếu chỉ dựa vào cấp dưới của mình thì không thể hoàn thành được.

Sau đó ông ta đến phòng của Dương Hiên cung kính nói: “Mấy gia tộc ở phía nam đã hành động rồi, Bộ tài chính đã niêm phong cửa hàng của chúng ta, nói rằng sản phẩm của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, tôi muốn tự mình đến đó xem thử.”

Dương Hiên gật đầu, không nói gì, đây là chuyện nằm trong dự đoán của anh.

“Một mình tôi đi không yên tâm lắm, tôi muốn nhờ cậu đi cùng tôi.” Ông ta nói rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Dương Hiên, không thấy anh có biểu cảm gì.

Một lúc sau, Dương Hiên chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, lúc đó tôi sẽ đi cùng ông một chuyến, khi nào đi vậy?”

Đường Hồng vô cùng mừng rỡ nói tiếp: “Tất nhiên càng nhanh càng tốt, sợ cứ kéo dài sẽ xảy ra những chuyện khác.”

Dương Hiên gật đầu, anh biết ông ta nói không sai: “Lúc nào đi cứ gọi cho tôi là được, ông đi làm việc của mình đi, hãy chuẩn bị những thứ cần thiết.”

Đường Hồng cúi chào rồi rời khỏi phòng Dương Hiên.

Ngày hôm sau, Dương Hiên và Đường Hồng ngồi máy bay đến Lĩnh Nam. Đến nơi thì đã có một chuyến xe đợi sẵn ở đó, vừa lúc định đưa hai người họ đến khách sạn thì bị Đường Hồng ngăn lại: “Đến cửa hàng trước, tôi muốn tìm hiểu tình hình một chút.”

Sau đó tài xế lái xe đưa hai người họ đến cửa hàng trụ sở chính ở Lĩnh Nam. Đến nơi nhìn thấy toàn bộ hàng hóa đều dán giấy niêm phòng, quản lý cửa hàng bị đưa về đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra.



Đường Hồng thấy nhân viên cửa hàng bên cạnh trực tiếp hỏi: “Kể lại chi tiết toàn bộ sự việc cho tôi, quan trọng nhất là cái nào không đủ tiêu chuẩn phải nói hết ra.”

Bạch Húc Đông – phó quản lý cửa hàng này nghĩ một lúc mới chậm rãi mới: “Là thế này, ngày hôm qua bỗng có một nhóm người xông vào cửa hàng, không nói lời nào đã lấy đi một lô hàng. Lúc chúng tôi vừa định ngăn lại thì họ giơ thẻ của Bộ tài chính ra, chúng tôi cũng không còn cách nào khác đành phải để họ lấy đồ đi.”

Lời nói này khiến mấy người ở đó hết sức khó chịu, chuyện này đều làm ngay trước mắt họ.

“Chưa đến một tiếng sau, bọn họ lại đến cửa hàng, lần này còn cầm theo giấy điều tra của Bộ tài chính, nói là sản phẩm của chúng ta không đủ tiêu chuẩn phải niêm phong toàn bộ, đồng thời cũng bắt quản lý đi. Chúng tôi nói rất lâu với họ nhưng họ không thèm nghe, còn trực tiếp niêm phong cửa hàng. Chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của họ thì họ chẳng cho chúng tôi gặp. Trong lúc bất lực đành phải gọi điện thoại cho ông chủ.”

Đường Hồng gật đầu, ông ta đã rõ tình huống cụ thể.

Dương Hiên vừa nghe đã biết có nghe đang giở trò, nhưng anh không nói gì, anh biết Đường Hồng cũng nghĩ đến kết quả này rồi.



Đường Hồng ra khỏi cửa hàng, nói với tài xế: “Chúng ta đến Bộ tài chính tìm hiểu tình hình cụ thể.”

Dương Hiên ở phía sau yên lặng đi theo Đường Hồng, vẫn không lên tiếng.

Sau khi đến Bộ tài chính hai người trực tiếp tìm gặp Phó giám đốc Bộ tài chính Diễm Hồng. Trước khi đến đây họ đã cẩn thận tìm hiểu Diễm Hồng là một người vô cùng chính trực, đồng thời cũng là một lãnh đạo tốt, làm việc vì nhân dân.

Diễm Hồng rất vui khi biết bọn họ là người ngoại tỉnh, cũng tiếp đón anh rất nhiệt tình. Vừa ngồi xuống câu đầu tiên đã nói: “Ở đây chúng tôi vẫn sức lực bên ngoài để giúp thành phố phát triển, tôi rất vui khi ông chủ Đường có thể chọn nơi này của chúng tôi.”

Đường Hồng cũng cười: “Tôi cũng rất vinh hạnh được đến đây để phát triển. Lần này tôi đến đây là muốn hỏi sản phẩm của chúng tôi có vấn đề gì về chất lượng. Chúng tôi muốn biết để sau này có thể dễ dàng thay đổi, có được không?”



Diễm Hồng không biết chuyện này, bà gọi thư kí của mình đến cẩn thận tìm hiểu sự việc mới biết: “Thư kí Dương, cô lấy kết quả kiểm tra lại đây, tôi muốn xem một chút.”

Không lâu sau đó, thư kí Dương mang kết quả kiểm tra trong phòng thí nghiệm đến, theo số liệu trêи thì sản phẩm quả thật có vấn đề. Diễm Hồng đưa kết quả cho Đường Hồng, cười nói: “Ông xem, kết quả không phải rất tốt. Mặc dù tôi rất mong sức lực bên ngoài có thể tham gia vào công cuộc phát triển thành phố chúng tôi, nhưng cũng không mong có sản phẩm không đủ tiêu chuẩn được bày bán ở thành phố.”

Đường Hồng cẩn thận nhìn một lượt, quả thật không đủ tiêu chuẩn, quay đầu liếc nhìn Dương Hiên bên cạnh, không biết nên làm gì. Lúc đầu ông ta nghĩ người của Bộ tài chính giở trò, nhưng bây giờ xem ra là không phải.

“Các ông có chắc chắn đồ được sản xuất trong nhà máy hợp tiêu chuẩn không?” Dương Hiên lạnh lùng nói.

“Cực kì chắc chắn, tôi kiểm soát rất nghiêm ngặt về vấn đề chất lượng sản phẩm. Nếu phát hiện sản phẩm không đủ tiêu chuẩn thì sẽ lập tức dán nhãn ngay trở thành hàng thải. Vậy nên sản phẩm không đủ tiêu chuẩn sẽ không được đưa ra bán.” Lúc nói, vẻ mặt Đường Hồng vô cùng chắc chắn.

Dương Hiên gật đầu, cười nói với Diễm Hồng: “Lần này chúng tôi đến đây là muốn tìm hiểu tình hình cụ thể, bây giờ đã biết rõ nên chúng tôi cũng không làm phiền bà nhiều nữa, hôm khác lại đến.”

Nói rồi anh nhìn Đường Hồng một cái, hai người cùng rời khỏi căn phòng.

Diễm Hồng nhìn bóng dáng rời đi của hai người họ, vẻ mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc, rốt cuộc trong hai người này ai mới là ông chủ, sao lại cứ có cảm giác kì lạ.

Sau khi ra khỏi đó, khuôn mặt Đường Hồng đẩy vẻ khó hiểu. Kết quả này khiến ông ta hơi thất vọng, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lúc cả hai lên xe, Dương Hiên mới chậm rãi nói: “Đừng đặt hết mọi chú ý lên Bộ tài chính, đó là đơn vị chính phủ, dưới tình huống bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhất là kết quả kiểm tra. Anh nên suy nghĩ vấn đề theo hướng khác, tập trung mọi chú ý vào cửa hàng.”

“Cửa hàng? Cửa hàng thì có thể xảy ra vấn đề gì chứ?” Đường Hồng thắc mắc khó hiểu.

“Sản phẩm chắn chắn được mang ra từ cửa hàng, khả năng bị rơi giữa chừng khi vận chuyển rất khó xảy ra vì làm như vậy rủi ro tương đối cao, rất dễ bị người khác tra ra, họ cũng không thể đảm bảo tất cả người bên cạnh đều là người của họ. Thế nên chỉ có một khả năng sản phẩm trong cửa hàng của các ông không đủ tiêu chuẩn.” Dương Hiên cẩn thận suy nghĩ rồi đưa ra kết luận.

Đường Hồng ngẫm nghĩ một lát cảm thấy cũng có lý, ông ta chắc chắn nhà máy của mình sẽ không xảy ra vấn đề sản phẩm không hợp quy cách, vậy nên chỉ có một khả năng có người đổi hàng hóa trong cửa hàng.

Khi suy xét kĩ điểm này thì một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu ông ta, chắc hẳn có người của Đổng gia trong cửa hàng của mình.

“Chúng ta có cần phải bắt hắn ra không?” Đường Hồng quay đầu lại nói.

Dương Hiên lắc đầu: “Vội gì chứ, cứ từ từ, còn rất nhiều chuyện cần ông lắm.”

Đường Hồng không hiểu ý của Dương Hiên, lúc nghe nói đừng vội, ông ta cũng không quay lại cửa hàng mà đến khách sạn nghỉ ngơi.

Đến tối, Dương Hiên rời khỏi khách sạn, đến một quán ven đường nói với chủ quán: “Cho tôi một bát hoành thánh, đừng bỏ rau mùi, cho thêm ít dầu mè.”

 


/414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status