Chương 320: Khiêu khích
“Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ dấu vết trong căn phòng, khả năng rất lớn là bị người bắt đi rồi.” Giọng nói chuyện của tên vệ sĩ vô cùng nhỏ, bất kể là bị người bắt đi, hay là tự mình trốn thoát, đều là trách nhiệm của bọn họ, dù thế nào cũng đều không thoát khỏi sự trừng phạt.
“Các cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?” Madel không trách mắng vệ sĩ ngay, mà nói ra nghi vấn trong lòng.
“Trêи cửa số có một dấu chân rất rõ ràng, dấu chân này vô cùng lớn, vừa nhìn liền biết là của một người đàn ông. Còn nữa, chúng tôi tìm thấy rất nhiều vết xước ở cửa phòng tắm, trong phòng lại không có. Chúng tôi suy luận rất có khả năng tiểu thư vừa tắm xong đi ra đã bị người đó đánh ngất rồi đưa đi.” Vệ sĩ nói một lượt tất cả những gì anh ta biết.
Madel nhìn một vòng quanh căn phòng, cảm thấy lời vệ sĩ nói có lý, hỏi tiếp, “Các cậu biết là ai làm điều này không?”
Vệ sĩ nghe thấy câu này, lần lượt cúi đầu xuống, điểm này bọn họ không biết. “Chúng tôi suy đoán, người đưa tiểu thư đi thực lực nhất định vô cùng mạnh. Vác một người hơn năm mươi kg từ tầng bốn nhảy xuống, không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.”
Madel suy nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, “Là nó, nhất định là nó. Hạ lệnh xuống, mấy ngày này tăng cường theo dõi Huge, xem tiểu thư có ở chỗ nó hay không.”
Vệ sĩ nghe thấy câu này, giống như được giải thoát, lần lượt rời khỏi đó.
Người có thể làm được điều này ở đây, ngoại trừ trưởng bối trong gia tộc thì chỉ có đứa em trai thứ hai của hắn. Ngay cả bên cạnh hắn cũng không có cao thủ như vậy, huống hồ là những gia tộc khác.
Khi bọn họ chuẩn bị điều tra, mấy người Dương Hiên đã đưa người phụ nữ đó đặt vào trong phòng của Huge, không để bất kì ai phát hiện.
Ngày hôm sau, Walter đến bên cạnh Dương Hiên cười lớn, nói, “Người anh em, anh làm rất tốt, anh cả đã biết cô gái kia ở trong phòng của anh hai rồi. Hai người đang thương lượng, kết quả dường như, anh hai không đồng ý giao cô gái đó cho anh cả.”
Dương Hiên nghe thấy vậy, liền bật cười.
Walter cũng cười, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, lâu rồi không có cảm giác sung sướиɠ như vậy. “Mấy ngày nay cứ để bọn họ đấu với nhau trước, nếu như có cơ hội, chúng ta liền ra tay, còn không có cơ hội thì thôi bỏ qua. Bọn họ nhất thời sẽ không phân được thắng bại, chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian này để phát triển bản thân.”
Dương Hiên gật đầu, cảm thấy Walter khá có đầu óc, tất cả những điều mà Dương Hiên nghĩ tới, hắn cũng có suy nghĩ y hệt.
Vài ngày sau, Madel và Huge vì người phụ nữ kia mà đánh nhau không ngừng, không ai có ý định nhân nhượng. Lần này không có sự hạn chế của ông bố, bọn họ vô cùng hỗn láo, bắt đầu chiến đấu trực diện.
Lợi dụng khoảng thời gian này, ông lão và Mị Nương đã liên hệ với rất nhiều gia tộc, chỉ cần thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ ra tay, một mẻ hốt gọn gia tộc Tư Tháp Khắc.
Walter rất dỗi vui mừng, từ lâu đã muốn nhìn thấy cảnh tượng này. Khoảng thời gian gần đây, hắn đã liên hệ với vài vị trưởng bối trong gia tộc, muốn bọn họ ủng hộ mình, kết quả đều không thành công.
Cho dù như vậy, hắn vẫn không bỏ cuộc, hắn đi đến bên Dương Hiên, lạnh lùng nói, “Anh giúp tôi một chuyện, giết mấy người trưởng bối trong gia tộc chúng tôi. Dù sao bọn họ không ủng hỗ tôi, giữ lại cũng không có tác dụng gì.”
Dương Hiên rất muốn nhìn thấy tình cảnh này, bây giờ giết nhiều thêm một người, thì có thể giảm bớt một phần áp lực cho bọn họ trong trận chiến sau này.
Tuy nhiên, không đồng ý ngay lập tức, anh cười nói, “Ám sát bọn họ thì hơi nguy hiểm, thực lực của tôi không được, anh vẫn nên đi tìm người khác đi.”
Walter nghe thấy lời này, nhất thời sửng sốt, “Anh không có thực lực đó sao? Anh không phải rất mạnh à? Sao lại không có thực lực đó chứ?”
Dương Hiên không nói gì, lắc đầu, thở dài một hơi.
Walter đột nhiên hiểu ra, chỉ vào Dương Hiên cười nói, “Tôi biết rồi, anh muốn bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng đi!”
Dương Hiên lập tức cười lớn tiếng, anh không phải kiểu người làm việc mệt nhọc miễn phí, nói dùng thì có thể dùng được. “Anh có thể đưa tôi bao nhiêu, anh nên biết độ khó của việc ám sát bọn họ, giá thông thường tôi sẽ không động tay.”
Walter khẽ cau mày, giơ ra một ngón tay, “Một triệu tệ một người, anh thấy thế nào?”
Dương Hiên nghe thấy vậy, liền nhìn hắn bằng ánh mắt không thèm để ý, anh im lặng, không nói gì.
“Năm triệu tệ một người, giá này được rồi chứ?” Walter chưa từng thuê sát thủ, cho rằng giá mà bản thân đưa ra đã rất cao, nhưng cách biệt vẫn rất lớn.
“Mười triệu tệ một người, một đồng cũng không thể thiếu. Anh nên biết độ khó của việc giết bọn họ, một khi không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Dương Hiên nói ngắn gọn độ khó của hành động lần này.
Walter hơi khó xử, hắn còn rất nhiều tiền, nhưng bảo hắn ra lấy ra hai mươi triệu tệ thì hắn không đành lòng lắm. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn nói tiếp, “Tôi biết tình hình của chuyện này, căn bản không cần dùng nhiều tiền như vậy. Hai mươi triệu tệ thực sự hơi đắt, có thể bớt một chút không?”
Dương Hiên không có bất cứ ý định buông tha, lạnh lùng nói, “Phải là mười triệu một người, thiếu một đồng cũng không được. Hơn nữa hai mươi triệu với anh mà nói căn bản không thành vấn đề.”
Walter trừng mắt nhìn Dương Hiên, biểu cảm có vẻ hơi lạnh lùng tàn nhẫn. Một lúc sau, bất lực gật đầu, “Được, tôi đồng ý với anh, nhưng hôm nay anh nhất định phải loại bỏ hai người bọn họ.”
Dương Hiên gật đầu, “Đưa tiền cho tôi, tôi sẽ làm theo lời anh nói.”
Walter hơi sửng sốt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người chưa làm xong việc mà đã đòi tiền. Sau khi do dự một lúc, hắn cầm điện thoại ra, nói với đàn em của hắn vài câu.
Chưa đầy mười phút, Dương Hiên đã nhận được tin nhắn tiền vào tài khoản. Anh hài lòng gật đầu, “Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ mang đầu của bọn họ tới.”
Nói xong anh đi thẳng. Ám sát bọn họ cần chuẩn bị một số thứ, những thứ này anh đều không mang theo, chỉ có thể đi thu thập một ít.
Anh nghe ngóng rất lâu, mới biết ở đây có một chợ đen. Sau khi đi vào, nhìn thấy một loạt súng ống đạn dược đẹp mắt, song anh lắc đầu, anh không thể dùng những thứ này. Nếu như làm kinh động đến đại trưởng lão của gia độc Tư Tháp Khắc thì anh không thể dễ dàng rời đi được.
Vừa đi được vài bước đã nhìn thấy khẩu súng bắn tỉa Barrett. Dương Hiên nhanh chóng đi đến phía trước, sờ vào nó, lúc trước khi ở trong tù anh đã từng nhìn thấy, bây giờ thấy nó ở đây vẫn có cảm giác thân thuộc.
“Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?” Dương Hiên vừa sờ vừa hỏi.
“Mười triệu tệ.” Ông chủ không hề suy nghĩ liền nói thẳng.
Dương Hiên nghe thấy câu này, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “Ông không nhầm chứ, mười triệu tệ? Giá này có thể mua được mười cái?”
Ông chủ bĩu môi, “Anh biết chúng tôi phải khó khăn thế nào mới kiếm được nó không? Đó là mạo hiểm cả tính mạng đấy. Lấy của anh mười triệu không hề đắt một chút nào, nếu như không muốn thì mau rời đi, đừng làm lỡ việc làm ăn của tôi.”
/414
|