Chương 35: Bất lực
“Đến rồi à?”
Lâm Thiết Sơn ngồi ngay ngắn trêи chiếc ghế lắc lư bên cạnh chiếc bàn đá ở Phong Diệp Hải, nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của đám người giúp việc.
“Ông rất rảnh rỗi nhàn hạ nhỉ!”
Dương Hiên nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Thiết Sơn.
Lâm Thiết Sơn đang thưởng thức trà liền giật mình run rẩy, thiếu chút nữa nước trong tách trà cũng bị bắn tung tóe ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Toàn đang ở trong tay mình, sắc mặt ông ta lại thay đổi, bình thản hơn, giọng điệu mỉa mai thở dài nói: “Còn cách nào khác đâu, người già rồi, thì càng ít chuyện để làm, người trẻ tuổi lại không biết an phận, chỉ có thể rảnh rổi ngồi đây đợi cả nửa ngày.”
Dương Hiên không kiên nhẫn thêm được nữa, tay đập mạnh xuống, chiếc bàn đá đang lành lặn bỗng chốc vụn vỡ thành cát bụi, bay đi.
Lâm Thiết Sơn bị bụi bám đầy mặt, ánh mắt kinh hoàng, trong lòng kinh sợ, hoảng hốt đứng dậy.
“Cậu, cậu đang làm gì vậy hả? Muốn hù dọa tôi sao?”
Dương Hiên rất muốn bước lên hung hãn siết chặt cổ Lâm Thiết Sơn, truy hỏi tung tích của Lâm Toàn, nhưng anh biết lão hồ ly Lâm Thiết Sơn này, nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
Cho nên một khi Lâm Thiết Sơn bị uy hϊế͙p͙, Lâm Toàn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Bớt nói nhảm đi, Lâm Toàn đang ở đâu?”
Lâm Thiết Sơn vỗ ngực trấn an sự sợ hãi trong lòng, một hồi lâu mới liếc nhìn, ung dung nói: “Cậu van xin tôi đi, chỉ cần cậu cầu xin thì tôi sẽ nói cho cậu biết Lâm Toàn đang ở đâu?”
Sắc mặt Dương Hiên u ám, giọng điệu căm hận nói: “Có vẻ như ông rất muốn chịu sự đau đớn?”
“Tôi nghĩ sau khi cậu xem xong cái này, sẽ không dám uy hϊế͙p͙ tôi như vậy nữa.”
Dương Hiên nhìn người bên phía Lâm Thiết Sơn, từ sau đưa tới một cái Ipad, bên trong quả nhiên là hình ảnh Lâm Toàn mất tích một ngày, cơ thể bị trói chặt, miệng dán một lớp băng keo.
“Nếu như tôi chịu một chút tổn hại, thì cháu gái tôi, vợ của cậu, sẽ được nếm thử mùi vị nổi đau đó gấp mười lần.”
“Ông…”
Dương Hiên giận sôi máu, tim đập thình thịch, nhắm nghiền hai mắt, miễn cưỡng kiềm chế ngọn lửa giận đang sôi sục trong cơ thể.
“Rốt cuộc ông muốn thế nào?” Dương Hiên nhìn ông ta lắc đầu, lạnh lùng chất vấn.
Lâm Thiết Sơn nhìn thấy chiêu này của mình có hiệu quả, liền nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.
“Giao ra công ty Uy Lập, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, cầu xin tôi tha cho các người.”
Lâm Toàn nghe thấy yêu cầu hoang đường này, nước mắt không tiếng động rơi lã chã.
Là bản thân cô đã hồ đồ, rõ ràng hai nhà là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà cô còn cảm thấy dù sao cũng có quan hệ huyết thống máu mủ, Lâm Thiết Sơn có xấu xa hơn nữa cũng sẽ không ra tay với con cháu ruột thịt của mình.
Dương Hiên cắn chặt môi, anh thấy hối hận vì không để Liễu Tiêu Tiêu hỗ trợ điều tra vị trí của Lâm Toàn, dẫn người cứu Lâm Toàn ra trước, thế nên bây giờ bản thân anh mới bị chế ngự, không thể dùng quyền cước đánh đấm ông ta.
“Thế nào? Muốn cứu vợ cậu? Công ty Uy Lập? Hay là thể diện tôn nghiêm của cậu? Ha ha…”
Gần đây Dương Hiên đã khiến Lâm Thiết Sơn nhiều lần tức giận, bây giờ nhìn cảnh này ông ta cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ.
Dương Hiên nhìn chằm chằm vào Lâm Toàn đang bật khóc, anh siết chặt nắm đấm, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Từ ngày đầu tiên ra khỏi tù, anh đã thầm hứa với bản thân sẽ không bao giờ để mình phải rơi vào tình cảnh bị người khác lăng mạ, sỉ nhục.
Không muốn có môt ngày bị bức ép lăng nhục như vậy.
Dương Hiên điên tiết, lấy điện thoại ra.
“Thư ký Trần, lập tức chuyển toàn bộ cổ phần của công ty sang cho Lâm Thị.”
Đầu bên kia điện thoại tỏ ra rất nghi hoặc, Dương Hiên thẳng thắn nói:
“Đúng vậy, ngay lập tức!”
Sau đó, Dương Hiên tắt điện thoại, sắc mặt không chút biểu cảm.
Thấy vậy, Lâm Thiết Sơn nghiêng đầu qua, tỏ ý bảo người bên cạnh xác nhận lại thông tin công ty Uy Lập có thật sự chuyển giao cổ phần cho Lâm Thị không, sau khi người đó gật đầu, ông ta mới vỗ tay hài lòng, cười hả hê.
“Tốt lắm, tốc độ làm việc của Uy Lập rất nhanh.”
Dương Hiên không nói gì, ngay sau đó Lâm Thiết Sơn sắc mặt lạnh lẻo ra lệnh, “Vậy thì quỳ xuống nhận lỗi cầu xin tha thứ đi.”
Dương Hiên nắm chặt quả đấm, giận run lên.
Đôi mắt Lâm Toàn ửng đỏ trong màn hình Ipad, run rẩy như cánh bướm, cô khẽ lắc đầu, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê liên tục rơi xuống.
Dương Hiên hơi khựng lại, sắc mặt cứng ngắc, hai chân như có lực nặng nghìn cân treo lên đó, không cách nào cong chân xuống được.
“Sao vậy? Hay là thể diện tôn nghiêm của cậu mới là quan trọng nhất?”
Lâm Thiết Sơn vuốt râu, cười giễu cợt.
Tí tách, những giọt nước mắt không ngừng rơi khi Lâm Toàn nhìn thấy thân thể vững chắc của anh đang vì mình mà dần mất đi sự tôn nghiêm của bản thân.
“Đừng khóc, mọi thứ vì em đều đáng giá.”
Dương Hiên rất muốn giơ tay giúp Lâm Toàn lau nước mắt, nhưng bất lực vì khoảng cách giữa hai người không chỉ một màn hình Ipad mà là cả khoảng cách không gian rộng lớn.
“Nhanh lên đi, tôi đang chờ tâm trạng tốt để về nhà uống hai ly rượu đây.”
Lâm Thiết Sơn cũng không rỗi rãnh ngồi ở đây xem hai người họ thể hiện tình cảm, tàn nhẫn lên tiếng cắt ngang cảm xúc của hai người họ.
Dương Hiên thu lại ánh mắt vừa nhìn Lâm Toàn, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thiết Sơn, lần này không chút do dự, quỳ gối xuống trước mặt ông ta.
“Ban đầu tôi trẻ tuổi ngu dốt đắc tội với ông, xin ông hãy rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi.”
“Cái gì? Nói lớn lên chút, tôi già rồi, lỗ tai không tốt lắm.”
Lâm Thiết Sơn sung sướиɠ hả giận, cố ý ngoáy lỗ tai, giả vờ không nghe rõ.
Hình ảnh bàn tay ứa máu của Dương Hiên khiến trái tim Lâm Toàn đau nhói, Dương Hiên đã dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể vì cô mà bỏ đi sự tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh của mình, chịu tủi nhục quỳ gối xuống.
Điều này đã chứng minh cho cô thấy tình yêu của Dương Hiên dành cho cô, rất chân thành và vô cùng cuồng nhiệt.
“Ban đầu tôi trẻ tuổi ngu dốt đắc tội với ông, xin ông hãy rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi!”
Đúng là anh trẻ tuổi không có tri thức, mới cảm thấy chỉ cần có sức mạnh trong tay là không cần sợ hãi bất cứ điều gì, nếu không, cũng sẽ không liên lụy đến người bên cạnh anh.
Dương Hiên nghiến chặt răng, gằn giọng nói lớn từ chữ.
“Ha ha ha ha… Dương Hiên cậu cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha…”
Lâm Thiết Sơn ngửa mặt lên trời cười hả hê, cảm giác sảng kɧօáϊ khi báo được thù tràn ngập trong lòng ông ta.
Gương mặt Dương Hiên không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Thiết Sơn.
“Lần này có thể thả Lâm Toàn rồi chứ?”
Lâm Thiết Sơn ngừng cười, ánh mắt gian trá xảo quyệt.
“Sau khi tôi an toàn rời khỏi đây, sẽ có người gửi thông tin vị trí Lâm Toàn cho cậu.”
Dương Hiên lập tức đứng lên, ánh mắt u ám, khuôn mặt căm hận.
“Làm sao tôi biết ông có giở trò lừa bịp gì hay không?”
Sau lưng có vệ sĩ bảo vệ, Lâm Thiết Sơn không hề lo lắng nói:
“Người ở trong tay tôi, có giở trò lừa bịp hay không, không phải chuyện cậu có thể chen miệng vào, cơ hội tôi đã cho rồi, tin hay không là tùy cậu.”
Lo lắng cho sự an nguy của Lâm Toàn, Dương Hiên cuối cùng vẫn để Lâm Thiết Sơn rời đi, sau hơn nửa giờ đồng hồ chờ đợi, chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
“Người đang ở trong phòng Mai Lâm Uyển.”
Dương Hiên không chút do dự, chạy ngay đến Mai Lâm Uyển cách đó tầm 1 km.
Ngay lập tức đẩy cửa bước vào, tường nhà lay động, chim chóc xung quanh đều khϊế͙p͙ sợ, nhanh chóng bay đi.
“Vợ…”
————————-
“Đến rồi à?”
Lâm Thiết Sơn ngồi ngay ngắn trêи chiếc ghế lắc lư bên cạnh chiếc bàn đá ở Phong Diệp Hải, nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của đám người giúp việc.
“Ông rất rảnh rỗi nhàn hạ nhỉ!”
Dương Hiên nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Thiết Sơn.
Lâm Thiết Sơn đang thưởng thức trà liền giật mình run rẩy, thiếu chút nữa nước trong tách trà cũng bị bắn tung tóe ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Toàn đang ở trong tay mình, sắc mặt ông ta lại thay đổi, bình thản hơn, giọng điệu mỉa mai thở dài nói: “Còn cách nào khác đâu, người già rồi, thì càng ít chuyện để làm, người trẻ tuổi lại không biết an phận, chỉ có thể rảnh rổi ngồi đây đợi cả nửa ngày.”
Dương Hiên không kiên nhẫn thêm được nữa, tay đập mạnh xuống, chiếc bàn đá đang lành lặn bỗng chốc vụn vỡ thành cát bụi, bay đi.
Lâm Thiết Sơn bị bụi bám đầy mặt, ánh mắt kinh hoàng, trong lòng kinh sợ, hoảng hốt đứng dậy.
“Cậu, cậu đang làm gì vậy hả? Muốn hù dọa tôi sao?”
Dương Hiên rất muốn bước lên hung hãn siết chặt cổ Lâm Thiết Sơn, truy hỏi tung tích của Lâm Toàn, nhưng anh biết lão hồ ly Lâm Thiết Sơn này, nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
Cho nên một khi Lâm Thiết Sơn bị uy hϊế͙p͙, Lâm Toàn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Bớt nói nhảm đi, Lâm Toàn đang ở đâu?”
Lâm Thiết Sơn vỗ ngực trấn an sự sợ hãi trong lòng, một hồi lâu mới liếc nhìn, ung dung nói: “Cậu van xin tôi đi, chỉ cần cậu cầu xin thì tôi sẽ nói cho cậu biết Lâm Toàn đang ở đâu?”
Sắc mặt Dương Hiên u ám, giọng điệu căm hận nói: “Có vẻ như ông rất muốn chịu sự đau đớn?”
“Tôi nghĩ sau khi cậu xem xong cái này, sẽ không dám uy hϊế͙p͙ tôi như vậy nữa.”
Dương Hiên nhìn người bên phía Lâm Thiết Sơn, từ sau đưa tới một cái Ipad, bên trong quả nhiên là hình ảnh Lâm Toàn mất tích một ngày, cơ thể bị trói chặt, miệng dán một lớp băng keo.
“Nếu như tôi chịu một chút tổn hại, thì cháu gái tôi, vợ của cậu, sẽ được nếm thử mùi vị nổi đau đó gấp mười lần.”
“Ông…”
Dương Hiên giận sôi máu, tim đập thình thịch, nhắm nghiền hai mắt, miễn cưỡng kiềm chế ngọn lửa giận đang sôi sục trong cơ thể.
“Rốt cuộc ông muốn thế nào?” Dương Hiên nhìn ông ta lắc đầu, lạnh lùng chất vấn.
Lâm Thiết Sơn nhìn thấy chiêu này của mình có hiệu quả, liền nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.
“Giao ra công ty Uy Lập, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, cầu xin tôi tha cho các người.”
Lâm Toàn nghe thấy yêu cầu hoang đường này, nước mắt không tiếng động rơi lã chã.
Là bản thân cô đã hồ đồ, rõ ràng hai nhà là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà cô còn cảm thấy dù sao cũng có quan hệ huyết thống máu mủ, Lâm Thiết Sơn có xấu xa hơn nữa cũng sẽ không ra tay với con cháu ruột thịt của mình.
Dương Hiên cắn chặt môi, anh thấy hối hận vì không để Liễu Tiêu Tiêu hỗ trợ điều tra vị trí của Lâm Toàn, dẫn người cứu Lâm Toàn ra trước, thế nên bây giờ bản thân anh mới bị chế ngự, không thể dùng quyền cước đánh đấm ông ta.
“Thế nào? Muốn cứu vợ cậu? Công ty Uy Lập? Hay là thể diện tôn nghiêm của cậu? Ha ha…”
Gần đây Dương Hiên đã khiến Lâm Thiết Sơn nhiều lần tức giận, bây giờ nhìn cảnh này ông ta cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ.
Dương Hiên nhìn chằm chằm vào Lâm Toàn đang bật khóc, anh siết chặt nắm đấm, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Từ ngày đầu tiên ra khỏi tù, anh đã thầm hứa với bản thân sẽ không bao giờ để mình phải rơi vào tình cảnh bị người khác lăng mạ, sỉ nhục.
Không muốn có môt ngày bị bức ép lăng nhục như vậy.
Dương Hiên điên tiết, lấy điện thoại ra.
“Thư ký Trần, lập tức chuyển toàn bộ cổ phần của công ty sang cho Lâm Thị.”
Đầu bên kia điện thoại tỏ ra rất nghi hoặc, Dương Hiên thẳng thắn nói:
“Đúng vậy, ngay lập tức!”
Sau đó, Dương Hiên tắt điện thoại, sắc mặt không chút biểu cảm.
Thấy vậy, Lâm Thiết Sơn nghiêng đầu qua, tỏ ý bảo người bên cạnh xác nhận lại thông tin công ty Uy Lập có thật sự chuyển giao cổ phần cho Lâm Thị không, sau khi người đó gật đầu, ông ta mới vỗ tay hài lòng, cười hả hê.
“Tốt lắm, tốc độ làm việc của Uy Lập rất nhanh.”
Dương Hiên không nói gì, ngay sau đó Lâm Thiết Sơn sắc mặt lạnh lẻo ra lệnh, “Vậy thì quỳ xuống nhận lỗi cầu xin tha thứ đi.”
Dương Hiên nắm chặt quả đấm, giận run lên.
Đôi mắt Lâm Toàn ửng đỏ trong màn hình Ipad, run rẩy như cánh bướm, cô khẽ lắc đầu, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê liên tục rơi xuống.
Dương Hiên hơi khựng lại, sắc mặt cứng ngắc, hai chân như có lực nặng nghìn cân treo lên đó, không cách nào cong chân xuống được.
“Sao vậy? Hay là thể diện tôn nghiêm của cậu mới là quan trọng nhất?”
Lâm Thiết Sơn vuốt râu, cười giễu cợt.
Tí tách, những giọt nước mắt không ngừng rơi khi Lâm Toàn nhìn thấy thân thể vững chắc của anh đang vì mình mà dần mất đi sự tôn nghiêm của bản thân.
“Đừng khóc, mọi thứ vì em đều đáng giá.”
Dương Hiên rất muốn giơ tay giúp Lâm Toàn lau nước mắt, nhưng bất lực vì khoảng cách giữa hai người không chỉ một màn hình Ipad mà là cả khoảng cách không gian rộng lớn.
“Nhanh lên đi, tôi đang chờ tâm trạng tốt để về nhà uống hai ly rượu đây.”
Lâm Thiết Sơn cũng không rỗi rãnh ngồi ở đây xem hai người họ thể hiện tình cảm, tàn nhẫn lên tiếng cắt ngang cảm xúc của hai người họ.
Dương Hiên thu lại ánh mắt vừa nhìn Lâm Toàn, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thiết Sơn, lần này không chút do dự, quỳ gối xuống trước mặt ông ta.
“Ban đầu tôi trẻ tuổi ngu dốt đắc tội với ông, xin ông hãy rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi.”
“Cái gì? Nói lớn lên chút, tôi già rồi, lỗ tai không tốt lắm.”
Lâm Thiết Sơn sung sướиɠ hả giận, cố ý ngoáy lỗ tai, giả vờ không nghe rõ.
Hình ảnh bàn tay ứa máu của Dương Hiên khiến trái tim Lâm Toàn đau nhói, Dương Hiên đã dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể vì cô mà bỏ đi sự tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh của mình, chịu tủi nhục quỳ gối xuống.
Điều này đã chứng minh cho cô thấy tình yêu của Dương Hiên dành cho cô, rất chân thành và vô cùng cuồng nhiệt.
“Ban đầu tôi trẻ tuổi ngu dốt đắc tội với ông, xin ông hãy rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi!”
Đúng là anh trẻ tuổi không có tri thức, mới cảm thấy chỉ cần có sức mạnh trong tay là không cần sợ hãi bất cứ điều gì, nếu không, cũng sẽ không liên lụy đến người bên cạnh anh.
Dương Hiên nghiến chặt răng, gằn giọng nói lớn từ chữ.
“Ha ha ha ha… Dương Hiên cậu cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha…”
Lâm Thiết Sơn ngửa mặt lên trời cười hả hê, cảm giác sảng kɧօáϊ khi báo được thù tràn ngập trong lòng ông ta.
Gương mặt Dương Hiên không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Thiết Sơn.
“Lần này có thể thả Lâm Toàn rồi chứ?”
Lâm Thiết Sơn ngừng cười, ánh mắt gian trá xảo quyệt.
“Sau khi tôi an toàn rời khỏi đây, sẽ có người gửi thông tin vị trí Lâm Toàn cho cậu.”
Dương Hiên lập tức đứng lên, ánh mắt u ám, khuôn mặt căm hận.
“Làm sao tôi biết ông có giở trò lừa bịp gì hay không?”
Sau lưng có vệ sĩ bảo vệ, Lâm Thiết Sơn không hề lo lắng nói:
“Người ở trong tay tôi, có giở trò lừa bịp hay không, không phải chuyện cậu có thể chen miệng vào, cơ hội tôi đã cho rồi, tin hay không là tùy cậu.”
Lo lắng cho sự an nguy của Lâm Toàn, Dương Hiên cuối cùng vẫn để Lâm Thiết Sơn rời đi, sau hơn nửa giờ đồng hồ chờ đợi, chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
“Người đang ở trong phòng Mai Lâm Uyển.”
Dương Hiên không chút do dự, chạy ngay đến Mai Lâm Uyển cách đó tầm 1 km.
Ngay lập tức đẩy cửa bước vào, tường nhà lay động, chim chóc xung quanh đều khϊế͙p͙ sợ, nhanh chóng bay đi.
“Vợ…”
————————-
/414
|