Chương 363: Hồ Nhất Phu
Mị Nương thấy vậy, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng giúp đỡ anh.
Vu Cấm và Băng Long sau khi xong chuyện nên quay trở lại, nhìn thấy Dương Hiên trong lòng hơi đau xót: “Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cũng khai thác được từ hắn không ít thông tin về Hồ Nhất Phu và Hồ Mỹ, giờ hắn cũng đồng ý làm việc cho chúng ta. Chiêu này của cậu đúng là lợi hại, có thể trả thù cho Moni, lại đàn áp được hắn, khiến hắn phải phục tùng chúng ta.”
Dương Hiên lạnh lùng nói: “Thật ra thì tôi rất muốn giết hắn, như vậy mới công bằng cho Moni, nếu không thì thật bất công cho cô ấy.”
“Dương Hiên, cậu không cần áy náy như vậy, cô ấy biết rõ nguy hiểm khi chấp nhận điều kiện cậu đưa ra, trong đó có cả việc bỏ mạng.” Vu Cấm nói tiếp.
Dương Hiên không để ý lời ông nói, bất luận gì đi nữa, chuyện này là trách nhiệm của anh, toàn bộ đều do anh lên kế hoạch.
Một ngày sau, nhóm Bạch Y đi tới thành phố P. Dương Hiên mang di vật và tro cốt của Moni đưa cho bọn họ, cẩn thận dặn: “Nhất định phải đưa mọi thứ của cô ấy về đến quê nhà.”
Khi bọn họ rời đi, Dương Hiên gọi điện thoại cho Bạch Y: “Cho người nhà Moni mười triệu, đồng thời đưa hết tiền trong tài khoản của cô ấy cho gia đình. Chuyện này nhất định phải làm thật tốt, không được để người bạn đã mất của chúng ta đau lòng.”
Bạch Y trịnh trọng nói: “Yên tâm, đại ca, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Sau khi trở lại biệt thự, Dương Hiên hỏi: “Sắp tới chúng ta nên làm gì đây?”
Vu Cấm thở dài, ông cũng không biết nên làm gì: “Chúng ta thu được vài tin tức hữu dụng từ Lưu Khoa, nhưng chúng ta đều biết bọn họ lòng dạ hiểm độc, lạnh lẽo tuyệt tình. Như vậy chúng ta rất khó tìm được sơ hở nào của bọn họ.”
“Trực tiếp giết có vẻ không tốt lắm?” Dương Hiên hỏi.
“Đúng vậy, sau khi chết cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình xử lí của Ngọa Long, dù mức độ khá thấp. Nếu hai người cùng chết, thì mức độ ảnh hưởng lại rất lớn.” Vu Cấm suy nghĩ một chút rồi chậm rãi trả lời.
Dương Hiên biết, kẻ đề cao lợi ích như thế, thì chỉ cần lợi lộc đủ là họ sẵn sàng làm những chuyện quan trọng. Nghĩ tới điểm này, anh nói: “Vậy chúng ta sẽ dụ rắn khỏi hang.”
Dứt lời, sắc mặt anh lộ rõ vẻ gian trá.
Xế chiều hôm đó, Dương Hiên nhắn với Hồ Nhất Phu có tin tức quan trọng muốn trao đổi với ông ta, chứ không nói gì thêm nữa.
Vì tò mò nên Hồ Nhất Phu quyết định sẽ đi xem xem thế nào. Ông ta cẩn thận mang theo mười mấy cao thủ, rồi mới đến quán cafe hai người hẹn nhau.
Dương Hiên và Mị Nương đã sớm tới đó ngồi chờ, lúc thấy Hồ Nhất Phu thì vô cùng kinh ngạc. Nhìn hắn rất trẻ, như thanh niên chạc hai mươi tuổi, trong khi tuổi thật thì đã hơn năm mươi rồi.
“Hồ tiên sinh nhìn trẻ quá, xem ra an dưỡng rất tốt.” Dương Hiên đứng lên hòa nhã nói.
“Hình như tôi chưa từng thấy cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Hồ Nhất Phu nghi ngờ hỏi.
“Lần này tôi tới đây muốn hợp tác làm ăn với ông. Tôi nắm được tin ngày mai có một lượng tiền lớn sẽ tới đây, không biết Hồ tiên sinh có hứng thú không?” Dương Hiên giọng điệu ung dung, không hề bị khí thế đối phương áp đảo.
“Tiền ư, bao nhiêu?” Hồ Nhất Phu rất thích tiền, vội vàng hỏi.
“Ước chừng khoảng hơn hai tỉ, cũng không nhiều lắm.” Dương Hiên hơi ngại, số tiền không quá lớn, sợ không thu hút được Hồ Nhất Phu.
“Chúng ta chia như nào?” Hồ Nhất Phu nói tiếp.
“Ông cung cấp lực lượng, tôi cung cấp tin tức, tôi ba, ông bảy, ông thấy sao?” Dương Hiên trang trọng trả lời, dính đến tiền thì không thể hời hợt được.
Hồ Nhất Phu lắc đầu, có vẻ chưa hài lòng.
“Tôi đã làm ăn nhiều lần rồi, đều chia tỷ lệ này.” Dương Hiên nói tiếp.
“Tôi tám, cậu hai. Lúc tôi dùng lực lượng thì có thể phát sinh thương vong, rồi phải gánh nhiều nguy hiểm khác, tám cũng chưa phải là nhiều đâu.” Hồ Nhất Phu nhìn Dương Hiên chằm chằm.
Anh cũng không nhượng bộ, lắc đầu một cái: “Ít quá, chúng tôi thu thập tin tức cũng không dễ dàng gì, phần chúng tôi lại ít như vậy thì không tốt lắm.”
Hồ Nhất Phu không hề đùa giỡn, thẳng thắn trả lời: “Tôi tám, cậu hai. Nếu không chúng ta không hợp tác vụ này.”
Dương Hiên suy nghĩ một chút rồi cười đáp: “Hồ tiên sinh, đúng là ông rất biết làm ăn. Vậy theo ý ông. Nếu không phải coi trọng thực lực Ngọa Long các ông, tôi nhất định không tìm ông trao đổi rồi.”
Khóe miệng Hồ Nhất Phu nhếch lên: “Nếu không phải Ngọa Long, tôi cũng không cần nhiều như vậy.”
“Vậy tôi xin phép về trước. Chờ tôi thăm dò cụ thể thời gian địa điểm, tôi sẽ báo lại cho Hồ tiên sinh. Hi vọng các ông cẩn trọng, những người đó năng lực khá lợi hại, cẩn thận kẻo nguy hiểm.” Dương Hiên nói xong, đưa Mị Nương rời khỏi quán.
Hồ Nhất Phu cười một tiếng, không có ý định giữ chân lại. Thấy Dương Hiên đi rồi, ông ta mới nói: “Cậu cũng rất biết làm ăn, vì an toàn mà địa điểm cũng không nói thẳng cho tôi.”
Sau đó thuộc hạ của ông ta nói nhỏ: “Liệu cậu ta có phải là kẻ thù phái tới không? Tôi chưa từng nghe tới người này.”
Hồ Nhất Phu lắc đầu: “Tôi không biết cậu ta có phải thù địch không, nhưng chỉ cần ở cái thành phố này thì không ai giết được tôi cả.”
Thuộc hạ nghe thấy câu này thì yên lặng lui về đứng sau lưng ông ta.
Dương Hiên trở về, chỉ cười nói qua loa: “Mọi người có ý kiến gì hay không?”
Vu Cấm lắc đầu, lo lắng nói: “Chúng ta làm gì có tiền, có lừa được ông ta không?”
Dương Hiên lắc đầu: “Điểm chính không phải là tiền, mà chỉ cần nói là ông ta sẽ đi ngay. Liệu chúng ta muốn trực tiếp giết, hay là đầu độc ông ta đây?”
Vu Cấm cũng không biết nên làm thế nào.
“Nếu không thì chúng ta sẽ khiến bọn họ tự tấn công nhau.” Dương Hiên nói xong, híp mắt cười thỏa mãn.
Vu Cấm không hiểu ý Dương Hiên là gì, hỏi lại ngay: “Cậu định làm gì?”
“Để cho Hồ Nhất Phu và Hồ Mỹ nội chiến, nhân cơ hội này xem xem rốt cuộc lực lượng chủ đạo của bọn họ có bao nhiêu, rồi quyết định nên giết trực tiếp hay chỉ khống chế bọn họ. Dù độc dược của ông rất tốt, nhưng không tránh được khả năng bọn họ hai mặt chơi xấu chúng ta. Chỉ cần nghĩ ra cách, giải quyết bọn họ một lúc, thì sẽ có lợi cho việc ta khống chế họ.” Dương Hiên hơi lo lắng, sợ không thâu tóm được hai người bọn họ.
“Chế ngự xong, liên lạc với Bạch Sùng Nghĩa, để ông ta nắm được tình hình Ngọa Long, tránh xảy ra phiền toái.”
/414
|