Chương 365: Chủ mưu xuất hiện
Mở một chiếc rương khác ra, bên trong cũng là đá. Hồ Nhất Phu cực kì tức giận, đấm vào chiếc xe bên cạnh: “Mẹ nó, bị hắn lừa rồi.”
Sau khi trở về, Hồ Mỹ cũng vô cùng giận dữ, lớn giọng nói: “Hồ Nhất Phu, anh là tên chết tiệt, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Nghĩ đến mình đã tổn thất nhiều người thế mà không lấy về được cái gì, cô ta cực kì phẫn nộ, thầm quyết định sau này sẽ lấy lại thể diện.
Sau đó hai người tranh giành với nhau, tôi giành đồ của anh, anh đoạt đồ của tôi, không ai nhường ai.
Mấy người Dương Hiên nghe được tin tức này cảm thấy rất vui mừng, đây là kết cục họ muốn thấy nhất.
“Tiếp theo chúng ta có phải nên liên lạc với bộ trưởng rồi không. Nhân lúc này giành lại hết mọi thứ.” Vu Cấm nói đến đây, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
Dương Hiên gật đầu: “Bây giờ có thể liên lạc rồi, nhưng đừng vội ra tay, nhất định phải điều tra rõ ràng hết mọi chuyện rồi hãy tính tiếp.”
Vu Cấm gật đầu hiểu rõ đạo lý trong đó. Sau đó ông về phòng bắt đầu liên lạc với bộ trưởng.
Lúc này, Dương Hiên bỗng nghĩ đến một chuyện, anh nói với Mị Nương bên cạnh: “Chúng ta vừa bắt đầu điều tra chuyện của ba người họ, nhưng không điều tra về chuyện tên lửa rốt cuộc là thế nào. Tất cả kết luận kia đều là suy đoán, không có cơ sở xác thực.”
Mị Nương cẩn thận nghĩ lại, quả thực là như vậy: “Ý của anh là Bạch Sùng Nghĩa cũng có khả năng?”
“Có một chuyện anh cứ cảm thấy rất lạ, Bạch Sùng Nghĩa là bộ trưởng, sao có thể không biết ba người Hồ Nhất Phu đã làm gì được. Trong ấn tượng của anh thì không có người đứng đầu nào là kẻ ngu ngốc cả.” Dương Hiên tiếp tục phân tích.
“Vậy ý anh là Bạch Sùng Nghĩa cũng có liên quan đến chuyện này, hoặc là Bạch Sùng Nghĩa mới là người đứng sau chuyện này.” Mị Nương nói ra suy đoán của mình.
“Anh không biết, những lời vừa rồi cũng chỉ là suy đoán thôi, không có chứng cứ xác thực.”
Dương Hiên nói rồi suy tư một hồi, nhìn Băng Long bên cạnh lại nói: “Anh có phương thức liên hệ với Lưu Khoa không? Tôi muốn nói chuyện với hắn một chút.”
Băng Long lắc đầu: “Tôi không có, Vu Cấm có đấy. Tôi không giỏi ăn nói, cũng không thích làm loại chuyện này.”
Lúc Vu Cấm quay lại, Dương Hiên lập tức hỏi: “Ông nói gì với ông ta thế?”
Vu Cấm hơi ngơ ngác nói: “Tôi nói chúng ta đã đến đây, còn nói địa chỉ của chúng ta cho ông ta. Cũng nói với ông ta mọi chuyện chúng ta làm để ông ta bắt đầu hành động, bảo vệ Ngọa Long.”
Dương Hiên nghe vậy thì hơi hối hận, trách bản thân không sớm nghĩ đến điều này.
“Lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.” Dương Hiên nói xong liếc nhìn Mị Nương bên cạnh. Mị Nương không nói nhiều đứng dậy về phòng của hai người.
Vu Cấm hơi sửng sốt, vội nói: “Chuyện gì vậy? Sao tôi không hiểu gì thế?”
“Đừng lo lắng nhiều thế, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ nói mọi chuyện với ông.” Dương Hiên vội vàng nói.
Vu Cấm thấy vậy cũng không do dự liền thu dọn mọi đồ đạc của mình, đi theo Dương Hiên rời khỏi biệt thự. Họ đi khỏi đó chưa đến mười phút thì thấy bốn, năm chiếc xe đi vào nơi họ sống, hơn nữa còn lái với tốc độ nhanh, người ngồi chật cả xe.
Dương Hiên thấy vậy thì khẽ thở phào: “May mà chúng ta ra khỏi đó kịp lúc, nếu không đã gặp rắc rối rồi.”
Vu Cấm mặt đầy nghi vấn, chưa kịp lên tiếng thì Mị Nương đã giải thích cho ông. Nghe xong mọi chuyện, vẻ mặt Vu Cấm trở nên u ám: “Chúng ta đến cái nơi quái quỷ gì thế này, đâu đâu cũng là kẻ thù.”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì người ra tay có lẽ không phải ba người Hồ Nhất Phu, rất có thể là Bạch Sùng Nghĩa tự mình ra tay.” Dương Hiên nói ra suy đoán của mình.
Vu Cấm nghe vậy thì cẩn thận nhớ lại, khẽ gật đầu: “Nghe cậu nói vậy, trong đầu tôi hiện lên một bóng dáng mơ hồ, rất giống Bạch Sùng Nghĩa. Chúng ta vẫn biết ba người Hồ Mỹ hình như cũng ở hiện trường.”
Dương Hiên gật đầu, chậm rãi nói: “Xem ra chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ.”
“Chúng ta tìm tạm một nơi, rồi hỏi Lưu Khoa để nắm rõ vài chuyện, sau đó tính tiếp.” Dương Hiên nói xong dẫn mọi người đến một biệt thự khác. Đây là nơi họ đã tìm trước đó, phòng ngừa chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi ổn định, sắp xếp mọi thứ, anh gọi cho Lưu Khoa: “Lưu Khoa, dạo này thế nào rồi.”
Lưu Khoa giọng điệu không tốt nói: “Tìm tao có chuyện gì sao?”
“Hôm nay tâm trạng không tốt à, vậy thì thôi, không biết ngày mai thuốc giải có thể đưa đến cho mày như bình thường không.” Lúc Dương Hiên vừa định cúp máy thì bị Lưu Khoa ngăn lại.
“Dương Hiên, có chuyện gì thì cứ nói.” Lưu Khoa vẫn nói với giọng điệu dửng dưng. Trước đây những gì Dương Hiên đối xử với hắn khiến hắn không thể nói chuyện với anh một cách đàng hoàng được.
“Thật ra tao rất muốn mặc kệ mày để mày tự sinh tự diệt.” Dương Hiên lạnh lùng nói.
Lưu Khoa bật cười sau đó nói: “Mày đối xử với tao như vậy mà còn muốn bảo tao đối xử tốt với mày à, ở đâu có chuyện tốt vậy.”
Dương Hiên cũng bật cười đáp lại: “Mày biết chuyện tên lửa công kϊƈɦ nội môn không?”
“Lúc đầu tao biết bọn mày đến vì chuyện này, chuyện đó tao cũng tham gia vào, nhưng không phải do tao làm, mày cũng biết tao đâu có năng lực đó.” Lưu Khoa nói.
“Ai có năng lực đó? Có phải là Bạch Sùng Nghĩa không?” Dương Hiên vừa dứt lời, Lưu Khoa hít sâu một hơi.
“Sao mày biết?” Chuyện này là tối mật, trừ Hồ Mỹ, Hồ Nhất Phu thì không ai biết được, dù là thân tín của họ cũng không biết.
“Mày không cần biết chuyện này, mày nói rõ ràng chuyện giữa bọn mày cho tao xem nào.” Vẻ mặt Dương Hiên u ám.
“Cụ thể lúc nào thì tao không nhớ, ông ta chủ động đến tìm tao nói tao giúp ông ta một chuyện. Ông ta là bộ trưởng nên tao không từ chối, cuối cùng ông ta cũng không nói cụ thể là chuyện gì. Vài ngày sau, ông ta bảo tao mang theo đàn em của mình, đeo mặt nạ đi đến bên cạnh cửa chính Ngọa Long. Lúc đi tao phát hiện có rất nhiều người, mặc dù đều đeo mặt nạ nhưng tao có thể nhìn ra có hai người chính là Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu.”
Lưu Khoa nói đến đây thì hơi bất lực.
“Sau đó họ lên hàng chục chiếc xe đi đến một rừng cây. Vừa xuống xe, Bạch Sùng Nghĩa nói bọn tao phải ra tay với nội môn. Lúc đầu bọn tao đều phản đối, nội môn là chiến lực chủ yếu của Ngọa Long, thực lực đương nhiên rất mạnh, chỉ dựa vào mấy người bọn tao thì không phải đối thủ của họ.”
/414
|